Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 117: Có gì đó sai sai




Theo con mắt của Minh Anh, cô thấy món đồ anh chọn không phải xuất sắc nhất, vậy nên cô tiếp tục nhìn chăm chú, rồi chỉ vào một món đồ khác: "Cái này có vẻ tốt hơn này."

Hai người kia một người đang mải giới thiệu, một người đang chăm chú xem xét liền ngẩn người, lúc này đồng thời quay ra nhìn chằm chằm cô.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

2. Đừng Cắn Em Mà

3. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà

4. Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân

=====================================

Minh Anh bị nhìn đến phát ngượng, vội cười ha ha: "Anh không phải đang tìm một chiếc vong ngọc chất lượng để cho công việc sao. Tôi thấy chiếc vòng này có kiểu dáng khá là bắt mắt hơn."

Lần này vào đây mua vòng ắt hẳn là do lần trước anh mua bị cô làm vỡ, nên hiện tại mới đến mua cái khác. Đứng trên phương diện là người gây ra thiệt hại, cô cũng chỉ muốn góp công đền tội mà giúp anh chọn lấy món đồ hoàn hảo mà thôi.

Nhân viên giờ mới phản ứng kịp, thấy tình hình như này lập tức tươi cười nịnh nọt: "Chị đây đúng là có con mắt tinh tường quá ạ. Đây là sản phẩm vừa mới về cửa hàng, về cả chất lượng lần mẫu mã hoàn hảo nhất, anh cũng có thể tham khảo thêm ạ."

Minh Anh thấy ánh mắt anh có ý liếc xéo mình, liền đỏi giọng, tỏ vẻ cô đây cũng có lòng tốt giúp anh mà thôi để chữa ngượng: "Tôi cũng chỉ muốn giúp anh chọn được món đồ hợp lý mà thôi, cũng có ý gì đâu."

Hoàng Anh liếc xéo cô một cái, chỉ vào món đồ mình đã chọn từ trước: "Lấy cho tôi cái này đi."

Nhân viên: "..."

Minh Anh: "..."

...

Cục cảnh sát hình sự.

Tường Duy cùng Sơn và các đồng nghiệp khác cùng nhau nhìn vào những bức ảnh ở hiện trường vụ án mà trong lòng tràn đầy suy tư.

Tường Duy thở dài, trong lòng đau đáu: "Đã là vụ giết người chặt xác rồi vứt ra sông thứ ba trên địa bàn rồi, nhưng vẫn chưa có manh mối nào để chúng ta giải quyết được."

Sơn lắc đầu suy tư: "Hung thủ hành động quá cẩn thận, tại hiện trường không thể tìm thấy chút dấu vét nào."

Tường Duy một bên tiếp lời: "Loại tội phạm này cực kỳ nguy hiểm, đối tượng kẻ đó hướng đến lại là những người phụ nữ trẻ, chúng ta cần phải truy bắt tội phạm càng sớm càng tốt, tránh xuất hiện thêm nạn nhân."

Sơn: "Vâng, em cùng với mọi người sẽ tiến hành điều tra kỹ thêm."

Tường Duy nhìn về phía đồng hồ, rồi nói với mọi người trong phòng: "Cũng tới giờ nghỉ trưa rồi. Tôi đi ăn trưa trước đây."

Một người đàn ông khác trong tổ chuyên án thấy vậy liền cười thật trêu chọc: "Đội trưởng dạo này bỏ bê bọn em quá rồi đấy. Hẹn anh bao nhiêu buổi rồi anh đều bận cả."

Tường Duy phì cười, cầm lấy chìa khóa xe lên từ bàn làm việc, giải thích: "Tôi bận thật sự mà."

Một người khác góp vui: "Không phải ai muốn bận được như anh Duy là được đâu."

Tường Duy vẫn cười tươi, nán lại khoe khoang: "Độc thân như mấy cậu thì sao hiểu được."

Sơn đi đến vỗ vai chàng trai trẻ lúc nãy than vãn, giọng nói có chút mỉa mai: "Thấy anh Duy nói chưa, độc thân như cậu sao hiểu được."

"Đồng chí Sơn, anh cũng không khá khẩm hơn em là bao đâu." Người đàn ông trong cùng chuyên án lên án.

Một cô gái khác nhanh nhảu hỏi chuyện: "Thế đội trưởng tính lúc nào ra mắt chị dâu cho bọn em biết vậy, anh giấu kỹ quá rồi."

Tường Duy: "Tìm ra manh mối vụ án sớm đi, rảnh rỗi được chút rồi tính sau."

"Đội trưởng, anh hứa rồi đấy, đừng có mà thất hứa, nhanh cho bọn em gặp chị dâu."

...

Không gặp được đối tác, Minh Anh và Hoàng Anh không thể làm gì khác là trở về công ty.

Trong quá trình lái xe, mấy lần cô có để ý đến nét mặt của Hoàng Anh. Không hiểu sao trực giác nói với cô rằng tên này tâm trạng có vẻ không tốt.

Hôm nay trong lúc ngồi xe không có lôi điện thoại mà xem tin tức hay tài liệu gì đó như mọi khi mà giờ trông rất có tâm trạng mà ngồi nhìn cảnh ngoài cửa sổ.

Biểu hiện cho thấy, có vẻ anh ta đang không vui.

Mà đã không vui, Minh Anh thấy nguy cơ rất cao mình phải đứng chịu trận từ anh nhất.

Con người cũng nên biết thời biết thế, biết hành xử sao cho hợp hoàn cảnh. Minh Anh nghĩ rằng mình nên làm sao cho tâm trạng anh ta tốt lên. Ngẫm nghĩ trong lòng một chút, Minh Anh đưa ra quyết định cười cười nhìn anh: "Cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, anh có muốn đi ăn trưa luôn không, tôi mời."

Mời anh ta đi ăn liệu tâm trạng có tốt lên không nhỉ?

Hình như ngoài cách này ra cô cũng không nghĩ ra được cách nào nữa.

Minh Anh mở miệng hỏi ý anh vậy thôi chứ theo suy đoán của cô, anh chắc chắn sẽ từ chối.

Kết quả...

"Được." Hoàng Anh ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý.

Minh Anh bị sốc thiếu chút nữa trượt tay ra khỏi vô lăng: "!!!"

Anh giai à, tôi hỏi cho có lệ thôi mà, sao anh đồng ý luôn vậy?

Sao lệch so với kịch bản quá thế?

Có gì đó sai sai, và Minh Anh vẫn chưa rõ là nó sai ở điểm nào.

Và thế là, một bưa trưa tưởng sẽ không bao giờ xảy ra, vậy mà giờ đây đã được thực hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.