Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 7




Lục Phán Phán ngồi trong văn phòng Ngô Lộc một lúc lâu, ở bên ngoài, thành viên đội bóng Duẫn Hòa đứng ngồi lổm nhổm, dán chặt tai lên cánh cửa, cố gắng nghe lén họ nói chuyện.

Ước chừng nửa tiếng sau, cánh cửa mở ra, Lục Phán Phán và Ngô Lộc cùng đi ra, mấy cậu trai kia cũng chẳng trốn tránh sợ hãi gì, phóng ánh mắt cảnh giác về phía cô. 

Lục Phán Phán, cựu quản lý đội bóng Khánh Dương.

Mà bản thân chức danh này cũng có nghĩa, cô đã từng đứng chung chiến tuyến với đội đối đầu với Duẫn Hòa.

Nhưng sắc mặt của cả cô và Ngô Lộc đều vô cùng bình thản, hai người đứng ở cửa chào tạm biệt nhau, bình thường đến không thể bình thường hơn, không thể nhìn ra bất cứ manh mối gì. Chỉ có duy nhất hai thành viên là đang đánh giá cô bằng ánh mắt không chút thiện cảm.

Ngô Lộc quay trở vào phòng làm việc, La Duy và Tiêu Trạch Khải cũng lẽo đẽo theo sau.

La Duy: “Lộc Lộc, ban nãy quản lý của Khánh Dương đã nói gì với thầy vậy? Có phải chị ta vừa kể tội bọn em không?”

Tiêu Trạch Khải: “Huấn luyện viên, thầy đừng nghe lời chị ta! Thật ra ngày hôm qua là do bên Khánh Dương ức hiếp người quá đáng nên bọn em mới ra tay trước thôi, bọn em biết lỗi rồi, thầy đừng nghe chị ta thêm mắm dặm muối linh tinh. Ngày hôm qua chính chị ta là người đứng ra bảo vệ cho đám Khánh Dương, nếu không thì bọn em đã…..”

“Thôi thôi thôi.” Ngô Lộc cười tủm tỉm, lên tiếng cắt ngang, “Từ giờ về sau, con bé sẽ là quản lý mới của Duẫn Hòa chúng ta.”

La Duy: “……???”

Tiêu Trạch Khải: “…… Điên thật rồi!”

Ngô Lộc: “Tôi không điên.”

Tiêu Trạch Khải: “Em nói Lục Phán Phán điên thật rồi.”

Khóe môi đang cong lên của Ngô Lộc lập tức xụ xuống, “Chuyện các cậu đánh nhau tôi còn chưa tính sổ đâu đấy. Thôi được, thích chứ gì? Có phần hết. Tối nay, tất cả các cậu, chạy hai mươi vòng quanh sân vận động, không thương lượng!”

*

Lúc Lục Phán Phán bước ra khỏi nhà Bóng chuyền, ráng chiều xếp lớp phía chân trời, rực rỡ vô cùng.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt trông về những cuộn mây xa xăm nhưng lại không có tâm trạng thưởng thức, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô xoa mi tâm rồi chậm rãi bước về nhà.

Quyết định của ngày hôm nay, cho dù là một năm hay mười năm sau ngoảnh đầu nhìn lại, đều thấy rõ nỗi nông nổi bốc đồng, thậm chí là quá mức ấu trĩ của cô.

Nhưng những lúc như vậy, có mấy ai từng vì những thứ mình đã bỏ ra mà không muốn sống mái một phen? Dù cho quyết định này đối với Lục Phán Phán mà nói, nó không khác gì phải bắt đầu lại từ đầu, là một canh bạc không biết trước tương lai sẽ ra sao.

Đêm đó, Lục Phán Phán mất ngủ, cô trở mình không biết bao nhiêu lần.

Ngọn đèn nhỏ đầu giường trải lên khuôn mặt cô một lớp ánh sáng nhè nhẹ, Lục Phán Phán nheo mắt vươn tay bật đèn sáng thêm một chút.

Cô là một người sợ bóng tối, cực kỳ sợ, đến nỗi khi đi ngủ cô cũng phải bật đèn lên thì mới có thể ngủ ngon giấc được. 

Mà khi trong lòng đang chất chứa tâm sự, ngọn đèn ấy sẽ càng sáng.

Lục Phán Phán suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Hứa Mạn Nghiên.

Quả nhiên Hứa Mạn Nghiên vẫn chưa ngủ, vừa gọi đã bắt máy.

“Muộn thế này rồi mà còn gọi cho tao, mày mất ngủ à?”

Lục Phán Phán: “Ừ.”

Hứa Mạn Nghiên: “Bật từ đơn tiếng Anh lên nghe đi, tao đảm bảo mày sẽ hôn mê luôn.”

Lục Phán Phán làm theo, và cô “thiếp” đi tới tận hai giờ chiều hôm sau mới tỉnh dậy.

Nghĩ đến việc sẽ không thi thạc sĩ nữa nên cô cũng không đến lớp ôn thi buổi chiều, chỉ ngồi ở nhà chỉnh sửa toàn bộ những tập tài liệu đã sao lưu rồi đóng thành từng tập.

Khi ấy, thành viên của Khánh Dương giấu hết số liệu mà cô vất vả phân tích bao nhiêu năm, nhưng họ nào có ngờ, cô còn có bản sao lưu được cất giữ cẩn thận ở nhà.

Những thứ quan trọng như vậy, tất cả đều là tâm huyết tuổi trẻ của cô, sao có thể không có bản sao lưu được chứ.

Đóng tập được một nửa, Lục Phán Phán chợt bật cười ngây ngốc.

Tài liệu cứ chất thành từng sấp từng sấp, lấp đầy cả chiếc kệ sách nhỏ trong phòng, trông hệt như những chiếc huân chương chiến tích, khiến người ta khi nhìn lại khóe môi cũng vô thức mỉm cười.

Lục Phán Phán ngồi trên sàn nhà đọc từng tập từng tập, hết lần này đến lần khác những thứ suýt chút nữa đã bị cô bỏ quên trong “lãnh cung”.

Mỗi lần ánh mắt lướt qua một phần bảng biểu, cô đều có thể nhớ kĩ từng chi tiết của trận thi đấu ngày hôm đó, trong đầu hiện lên từng dòng kí ức với những tiếng hò reo cổ vũ, tiếng hét gọi, tiếng giày và bóng ma sát với mặt sàn. Cho dù chỉ có thể ngồi ở ghế khán đài nhưng trong lòng cô khi ấy đã luôn gióng lên từng hồi trống đầy kiêu hãnh.

Lục Phán Phán ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, trời đã tối hẳn, chợt nhớ ra tối nay còn có buổi tọa đàm, cô liền vội vàng chạy thẳng đến đại học Duẫn Hòa.

Lúc Lục Phán Phán đến nơi, trong hội trường vẫn còn đang tất bật điều chỉnh âm thanh ánh sáng, cô lặng lẽ ngồi vào, bên tai chỉ vang lên âm thanh từ chiếc loa trên sân khấu, còn sinh viên ở đây đều rất có ý thức không gây ồn ào.

Bỗng hàng ghế phía sau nổi lên những tiếng xôn xao, Lục Phán Phán quay đầu lại nhìn, ánh mắt của những cô gái ngồi gần đó đều đang cùng hướng về một điểm.

Cô cũng tò mò nhìn theo, thì thấy một chàng trai mặc áo phông trắng ngắn tay, cúi thấp đầu đi về phía hàng ghế trước.

Anh đi ngược chiều ánh sáng, đèn đóm ở hội trường lúc này lại mờ mờ, Lục Phán Phán không nhìn rõ dáng vẻ của anh nhưng lại có cảm giác như anh vừa nhìn lướt qua mình.

Không biết có phải mình nhầm hay không, mà đến khi cô muốn nhìn kĩ lại thì chỉ thấy anh ngồi vào hàng ghế giữa, mấy cô gái xung quanh cũng thôi xốn xao.

Lục Phán Phán quay người về, trong đầu xoẹt qua bóng dáng của một người.

Đúng rồi, là Cố Kỳ.

Lục Phán Phán lại nhìn về phía sau một lần nữa, muốn xác nhận xem đó có phải là anh không, nhưng chỉ nhìn thấy một nam sinh khác dáng người nhỏ gầy nhưng giọng nói rất to đứng trước mặt anh, “Bạn gì ơi, thật ngại quá nhưng đây là chỗ của tôi.”

Cố Kỳ đứng lên thấp giọng xin lỗi rồi rời đi, đồng thời còn liếc về phía Lục Phán Phán một lần nữa.

Lần này thì cô chắc chắn anh vừa nhìn về phía này.

Là nhìn mình đúng không? Chắc là không đâu nhỉ?

Lục Phán Phán quay đầu nhìn quanh, chợt nhận ra hội trường lúc này đã đầy người, chỉ còn một vị trí trống ngay bên cạnh cô.

Chỗ ngồi của mỗi người sẽ ứng với con số trên vé vào cửa, nếu như Cố Kỳ ngồi nhầm chỗ của người khác, vậy thì chỗ của anh hẳn là…….

Lục Phán Phán ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Cố Kỳ đi về nơi cô ngồi.

Cố Kỳ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, Lục Phán Phán nhìn anh: “Vừa rồi cậu tìm sai vị trí ngồi à?”

Cố Kỳ cúi đầu nhìn tấm vé vào cửa trên tay, “Ừ” một tiếng, “Tối quá, tôi không nhìn rõ.”

Lục Phán Phán mỉm cười dịu dàng: “Thế thì chúng ta cũng khá có duyên đấy.”

Cố Kỳ mím môi không đáp.

Âm thanh đã được chỉnh xong, buổi tọa đàm chính thức bắt đầu.

Lục Phán Phán nhìn thẳng, hai cô gái ngồi ngay hàng ghế trước vô tình lọt vào tầm mắt của cô, họ chụm đầu vào nhau, không biết đang thì thầm điều gì mà cứ đùn đẩy qua lại, thi thoảng còn liếc trộm xuống chỗ Cố Kỳ ngồi.

Lục Phán Phán nhìn một cái là nhận ra ngay, hai em gái này đang muốn bắt chuyện với Cố Kỳ nhưng lại không dám, đáng yêu thế không biết.

Đang mải nghĩ ngợi, cô gái ngồi phía trước Lục Phán Phán xấu hổ quay đầu xuống hỏi: “Cậu là sinh viên năm nhất chuyên ngành Tài chính phải không?”

Cố Kỳ gật đầu.

Cô gái lại nói: “Không ngờ cậu cũng đến buổi tọa đàm hôm nay, cậu thích quyển sách nào nhất của Cố Liễu Chi vậy?”

Cố Kỳ: “Tôi chưa từng đọc sách của cô ấy, tôi đến đây lấy chữ ký giúp bạn thôi.”

Cô gái kia nín lặng, xấu hổ quay đầu lên, cô gái ngồi bên cạnh không nhịn được nhéo cô vài cái.

Lục Phán Phán bắt được ngay trọng điểm của cuộc đối thoại giữa họ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ.

“Mới năm nhất à…..”

Tuổi còn nhỏ, kỹ thuật bóng lại tốt, đây sẽ là hạt giống chất lượng để mang đi thi đấu.

Không ngờ Cố Kỳ lại thính tai nghe được lời lẩm bẩm của cô, anh hỏi: “Sao vậy?”

“Hả?” Lục Phán Phán phản ứng lại, vội vàng nói, “Tôi không ngờ cậu mới học năm nhất.”

Cố Kỳ nhíu mày.

Sao lại có cảm giác cô ấy đang rất phấn khích nhỉ?

“Phải.” Cố Kỳ nói, “Vừa tròn mười chín.”

Thế thì quá phù hợp.

Ánh mắt Lục Phán Phán nhiễm chút ý cười: “Mười chín tuổi tốt quá nhỉ, nói đúng ra, cậu phải gọi tôi một tiếng chị đấy.”

Cố Kỳ rũ mắt nhìn Lục Phán Phán: “Chị?”

Một tiếng “chị” thoát ra khỏi làn môi, rõ ràng là giọng điệu nghi ngờ nhưng lại có cảm giác quyến rũ mê người.

Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên bật sáng, vị tác giả bước ra dưới tràng pháo tay của mọi người. Lúc này Lục Phán Phán mới hoảng hốt nhận ra mình vừa vì một câu nói của người ta mà suy nghĩ lung tung, luống cuống vỗ tay theo.

Buổi tọa đàm diễn ra được một nửa, Lục Phán Phán và Cố Kỳ vẫn không nói với nhau thêm lời nào.

Trong phần tác giả và khán giả tương tác với nhau, điện thoại cô gái ngồi phía bên trái của Lục Phán Phán bỗng đổ chuông, sau đó cô gái liền khom lưng rời khỏi hội trường.

Lực chú ý của Lục Phán Phán bị gián đoạn, chợt những tiếng hoan hô vang lên, hình như tác giả trên kia vừa nói điều gì đó mà cô không nghe được, bèn quay qua hỏi Cố Kỳ: “Vừa nãy chị ấy đã nói gì vậy?”

Cố Kỳ nghiêng đầu nhìn Lục Phán Phán: “Hả?”

Ánh mắt chạm nhau, Lục Phán Phán thất thần trong giây lát.

Dưới ánh đèn mờ ảo của hàng ghế khán đài, đôi mắt đen thăm thẳm của anh như đang phản quang, mỗi khi ánh mắt ấy chăm chú nhìn một người, đều dễ dàng hút hết sự chú ý của đối phương về phía mình.

“À…. Tôi muốn hỏi, vừa nãy tác giả đã nói gì vậy?”

Cố Kỳ ngoảnh mặt đi, nhìn lên sân khấu.

“Tôi cũng không nghe rõ.”

Lục Phán Phán thất vọng “Ồ” một tiếng, rồi lại tiếp tục theo dõi khán đài.

Lúc cô đang chuyên tâm lắng nghe, trước mắt chợt tối đen, âm thanh biến mất, mọi người đều sững sờ, xung quanh dần nổi lên những tiếng xì xầm.

Mồ hôi sau lưng túa ra như thể cô đang bị cảm lạnh, lòng bàn tay cũng lạnh ngắt.

Lục Phán Phán hơi hé miệng, nhịp thở dồn dập, bàn tay trái quờ quạng, vị trí đó bây giờ đã không có người ngồi, cô chỉ có thể bám chặt vào tay vịn.

Còn bàn tay phải trong vô thức đã nắm chặt lấy cánh tay Cố Kỳ.

——— Quá đáng.

Cả người Cố Kỳ đột ngột cứng đờ, toàn thân căng thẳng.

Bàn tay cô gái mềm mại mát lạnh, mang theo hương quýt chín thoang thoảng, lướt qua đầu mũi anh.

Nhưng chỉ một thoáng thất thần, rồi anh lập tức lạnh mặt đẩy tay cô ra, cô lại tóm chặt lấy anh lần nữa mà không nói tiếng nào.

Có người đứng ở đằng trước cố gào thật to: “Mọi người yên tâm! Chỉ là nhảy cầu dao thôi, mọi người đợi một lát nhé!”

Nghe vậy, mọi người lục tục bật hết đèn flash lên.

Cố Kỳ cau chặt mày, lại đẩy tay Lục Phán Phán ra thêm lần nữa.

Đúng lúc đèn trong khán phòng bật sáng.

Lục Phán Phán thở phào, nhịp tim dần trở về như bình thường.

Nhưng mãi đến khi Cố Kỳ tiếp tục đẩy tay cô ra, cô mới nhận ra từ nãy đến giờ cô vẫn luôn bám chặt lấy tay của một người con trai.

“Tôi xin lỗi.” Lục Phán Phán vội vàng thu tay về.

Cố Kỳ không đáp.

Lục Phán Phán nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình, tâm tư đã không còn đặt trên sân khấu.

Nếu như cô nhớ không nhầm thì Cố Kỳ đã liên tục đẩy tay cô tới tận hai lần.

Dường như anh rất không thích tiếp xúc thân thể với người khác thì phải? Thế thì căng rồi.

Lục Phán Phán không nhịn được hỏi: “Cậu không thích tiếp xúc thân thể với người khác à?”

Cố Kỳ không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, anh cũng đáp lại vô cùng gọn ghẽ: “Đúng.”

Lục Phán Phán cúi đầu, nỗi thất vọng tràn qua khóe mắt.

Cố Kỳ thấy vẻ mặt cô như vậy, lại còn cố ý bổ sung thêm: “Đặc biệt là với con gái.”

Nhưng Lục Phán Phán lại không nghe lọt tai câu nói ấy của anh, trong đầu lúc này chỉ đang bận suy nghĩ, cậu ấy không thích tiếp xúc thân thể với người khác, vậy chẳng phải đội bóng sẽ thiếu mất một tuyển thủ vàng hay sao? Bất kể là huấn luyện hay thi đấu, các thành viên đều không tránh khỏi việc va chạm với nhau. Nếu như cậu ấy quá bài xích nó thì sẽ rất khó thể hiện được toàn bộ tài năng của mình trên sân bóng.

Vừa nghĩ đến đó, Lục Phán Phán lại lẩm bẩm: “Tiếc quá.”

Cố Kỳ nghe thấy lời này của cô, anh hơi nghiêng đầu, tâm tư cũng không còn đặt ở buổi tọa đàm nữa.

Nửa tiếng sau, tọa đàm kết thúc, mọi người cầm theo cuốn sách của mình, xếp hàng trật tự ở phía trước để nhận chữ ký.

Lục Phán Phán đứng ngay sau lưng Cố Kỳ.

Cô hơi ngẩng đầu, nhưng không thể ước chừng được chiều cao của Cố Kỳ, thế là cô nhích lại gần anh hơn một chút, thu nhỏ khoảng cách giữa hai người, sau đó đưa tay lên áng chừng, cô mới chỉ đứng đến vai anh.

Cô cao một mét sáu mươi tư, vậy thì chiều cao của Cố Kỳ chắc sẽ khoảng một mét tám mươi tám.

Hơi thấp, nhưng cũng tạm.

Đối với bộ môn bóng chuyền, chiều cao là một vấn đề vô cùng nhạy cảm, vậy nên Lục Phán Phán cũng mắc một căn bệnh nghề nghiệp, đó là chỉ cần nhìn thấy ai đánh bóng chuyền tốt cô đều sẽ không nhịn được mà muốn đo chiều cao của người ta.

Ngặt nỗi, cô không hề hay biết hành vi vụng trộm này của mình đã bị người phía trước cảm nhận được, chỉ thấy mấy đầu ngón tay anh thoáng run lên.

Lục Phán Phán lại không kìm được mà đánh giá bàn tay anh.

Lòng bàn tay rất to, ngón tay thon dài, khả năng khống chế bóng có lẽ rất tốt.

Ánh mắt dần di chuyển xuống dưới.

Cố Kỳ mặc chiếc quần dài màu đen, chỉ để lộ ra mỗi mắt cá chân và mấy đường gân mảnh mảnh mờ mờ, nhưng Lục Phán Phán chỉ cần liếc mắt một cái là biết phần cẳng chân của anh rất dài, rất đẹp mắt, lực chân chắc chắn cũng rất mạnh.

Cô liếm khóe môi, đây đúng là một tay chủ công trời sinh mà.

Ánh nhìn sau lưng quá rõ ràng không chút che đậy, thậm chí Cố Kỳ còn cảm nhận được vô cùng rõ ràng ánh mắt ấy quét trên người anh một đường từ trên xuống dưới. Vậy nên ngay khi anh không thể nhịn được mà quay đầu lại, thì nhìn thấy cảnh này.

———— Lục Phán Phán liếm khóe môi, mắt dán chặt vào chân anh, mà trong đôi mắt kia lại đang ngập tràn khao khát.

Cố Kỳ: “……….”

Mấy chị gái thời nay bị gì vậy, không thể tỏ ra dè dặt một chút được sao?”

Thấy anh quay đầu, Lục Phán Phán phấn khích hỏi: “Độ cao chạm nhảy* của cậu là bao nhiêu?”

*Độ cao chạm nhảy (摸高): Tha cũng không biết Tha dịch đúng cụm này không, nhưng theo như cách hiểu của Tha thì đó là mốc độ cao mà khi một người bật lên chạm tay vào. Đây là một bài tập tăng chiều cao rất hiệu quả. (ĐÚNG ZỊ, KIỂU M BÔI TAY VS CHẤT NÀO ĐÓ R BẬT LÊN CHẠM VÀO TƯỜNG Á)

Cố Kỳ thuận miệng đáp: ”Ba trăm sáu mươi.”

Hai mắt Lục Phán Phán sáng trưng, kinh ngạc không nói lên lời.

Sức bật này!!! Con mẹ nó trâu bò thế!!!!

Cố Kỳ: “Chị hỏi tôi cái này để làm gì?”

Lục Phán Phán: “Cậu có hứng thú với việc gia nhập vào đội tuyển bóng chuyền nam của đại học Duẫn Hòa không?”

Cố Kỳ xoay người, quay lưng lại với cô: “Không hứng thú.”

Dòng người nhích về phía trước, Lục Phán Phán cũng nhích lên theo, cô chọc vào tay áo của anh: “Cân nhắc một chút đi mà.”

Cố Kỳ quay đầu, khuôn mặt khó hiểu nhìn cô: “Không phải chị đang làm ở Kim Lập Phương sao?”

Lục Phán Phán: “Đó là chuyện của ngày hôm qua, còn bây giờ tôi là quản lý của đội bóng Duẫn Hòa.”

Cố Kỳ trầm mặc một hổi, khóe miệng vẽ ra được nụ cười sượng trân: “Công việc của chị cũng khá tùy cơ ứng biến nhỉ.”

Lục Phán Phán lấy làm tự hào ưỡn ngực: “Dù sao thì cũng phải bắt kịp nhịp độ của xã hội chứ.”

Cố Kỳ: “……………”

Anh xoay người, lại lần nữa câm nín.

Lục Phán Phán vẫn còn chưa chịu từ bỏ, cô tiếp tục hỏi: “Không cân nhắc thêm thật à? Kỹ thuật của cậu mà không đi thi đấu thì lãng phí tài năng lắm đó.”

Từ bóng lưng, cô dường như phát hiện ra anh đã có chút xao động, Lục Phán Phán vội rèn sắt lúc còn nóng: “Nếu trong vòng đấu loại cậu bộc lộ được năng lực của mình thì còn có thể được đội tuyển tỉnh chú ý đến, nói không chừng còn được huấn luyện viên đội tuyển quốc gia đào đi luôn đấy.”

Cố Kỳ lại quay đầu nhìn Lục Phán Phán: “Tình hình của Duẫn Hòa bây giờ ra sao chị cho là tôi không rõ à?”

Lục Phán Phán: “…………..”

Lục Phán Phán chợt nhớ đến những lời huấn luyện viên Ngô nói với cô chiều hôm trước.

Thành viên trong đội bóng bây giờ đã đứt gãy nghiêm trọng.

Trong số những tân sinh viên, có những người kỹ thuật rất tốt, nhưng phải tháng chín họ mới nhập học, sẽ không kịp tham gia huấn luyện cho mùa giải sắp tới.

Còn trong số những thành viên hiện giờ, có người đã chẳng còn hy vọng với việc thi đấu, rời đội hình từ lâu, bình thường chỉ tham gia huấn luyện cơ bản, không khác gì những sinh viên Thể thao thông thường. Còn có người thì đang cân nhắc giữa việc thi lên thạc sĩ và đi làm, tâm tư sớm cũng chẳng còn đặt lên đội bóng nữa.

Ngô Lộc và cô nhẩm đếm lại, những thành viên có thể ra sân hiện giờ gom góp vào cũng tạm coi như đủ, chỉ thiếu mỗi một chủ công.

Cho cầu thủ khác vào thay thế thì lại vô cùng khiên cưỡng.

Theo như hiểu biết của Lục Phán Phán, mặc dù Cố Kỳ không phải sinh viên khoa Thể thao nhưng năng lực của anh mà đảm nhận vị trí chủ công của Duẫn Hòa thì vẫn dư sức.

Bây giờ đã vào tháng năm, tháng chín phải báo danh cho mùa giải mới, Duẫn Hòa đã chẳng còn nhiều thời gian để đi tìm một tay chủ công mới nữa rồi.

Lục Phán Phán ngẩng đầu, vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn Cố Kỳ, đúng lúc thấy anh lúc này đang trả lời tin nhắn của bạn liền nói: “Cậu có thể kết bạn wechat với tôi không?”

Cố Kỳ sững người không đáp.

Lục Phán Phán kiễng chân nghiêng đầu nhìn Cố Kỳ, giọng nói mềm mại: “Tối nay nói chuyện cụ thể hơn, được không?”

Đầu ngón tay anh khẽ run, suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại.

Lục Phán Phán lập tức rút điện thoại ra, mở vào wechat.

Cố Kỳ xoay lưng về phía cô: “Chị đợi một lát.”

Lục Phán Phán nhìn anh gõ lạch cạch gì đó trên màn hình điện thoại, vài giây sau, anh xoay người lại đưa mã số wechat của mình cho cô.

Lục Phán Phán hưng phấn gõ tìm mã, khung chat nhảy ra, tên wechat của Cố Kỳ hiển thị: Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi.

Lục Phán Phán: “…………”

Cái tên cợt nhả ha.

Tác giả:

Phú Quý Nhi: Không phải nhưng mà chị muốn kết bạn wechat thì kết bạn, sao lại quyến rũ em? Suýt chút nữa là vụt mất cơ hội, may mà vẫn tóm được, he he he.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.