Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 60




Trận tứ kết là trận quan trọng cả mùa giải.

Bốn đội thua sẽ đấu với nhau tranh hạng năm sáu bảy tám, những đội thắng sẽ tiếp tục bước vào vòng bán kết. Nhưng ý nghĩa của việc thắng thua trong trận tứ kết lại hoàn toàn khác nhau, hay nói cách khác là danh tiếng sẽ khác nhau.

Nếu chỉ dừng chân lại ở tứ kết và tranh thứ hạng từ năm đến tám thì ý nghĩa không nhiều, bên Liên đoàn cũng chẳng để tâm đến mấy. Còn nếu đã lọt vào bán kết thì cho dù đến cuối cùng không thể giành được chức vô địch, nhưng vẫn là top bốn đội mạnh nhất toàn quốc, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Những lời mời thi đấu của các trường đại học, cao đẳng cũng sẽ ưu tiên suy xét đến những đội top đầu này.

Ngô Lộc đương nhiên vô cùng hy vọng Duẫn Hòa có thể tiến vào bán kết, vậy nên trước khi vòng đấu khởi động, ông đã tiến hành điều chỉnh lại đội hình.

Trong những trận đấu sắp tới, chuyền hai chính thức sẽ là Nhạc Tòng Gia, không còn là Đan Húc Dương nữa.

Khi ông bố trí như vậy ở trận đầu tiên, đã có không ít thành viên tỏ ra lo lắng bất an. Dù sao Nhạc Tòng Gia mới chỉ là sinh viên năm nhất, kinh nghiệm thi đấu không nhiều, mà ở trên sân, chuyền hai nắm giữ vai trò tổ chức tấn công cho toàn đội, triển khai chỉ huy từ chiến thuật ban đầu của huấn luyện viên, chỉ cần chuyền hai xảy ra sai sót, toàn bộ đội hình sẽ rối loạn sụp đổ ngay. Thời khắc quan trọng mà Ngô Lộc lại cho cậu đảm nhận vị trí chính thức thì chẳng khác nào ông bí quá hóa liều.

Nhưng sau vài trận đấu, Nhạc Tòng Gia và Cố Kỳ kết hợp càng lúc càng ăn ý, chiến thuật bày ra cũng lĩnh hội triệt để, thành công phá vòng vây của những đội mạnh nhất trước giờ, xông thẳng vào bán kết.

Ngô Lộc vui đến nỗi tự cảm thấy mình đã khỏi bệnh, thuốc cũng không uống, nhưng ông lại không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt mọi người.

Bởi vì trong đội có một người trạng thái không ổn.

Những ngày thi đấu gần đây, Đan Húc Dương luôn ngồi ở hàng ghế dự bị. Còn Nhạc Tòng Gia lại là tuyển thủ mới với tinh thần thể lực tốt, dường như chưa bao giờ xảy ra tình trạng chấn thương hay thể lực kiệt quệ. Vậy nên số lần Đan Húc Dương vào sân cộng lại còn chưa được ba hiệp.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, anh lại càng im lặng hơn.

Mọi người trong đội đều chú ý đến chuyện này, La Duy cũng đã từng âm thầm trò chuyện riêng với Đan Húc Dương nhưng anh vẫn chẳng chịu nói gì.

Ngày hôm nay trong lúc cả đội tổ chức huấn luyện cho trận bán kết, Lục Phán Phán đứng bên đường biên quan sát một hồi, rồi cùng Ngô Lộc ra ngoài cửa trao đổi.

“Thầy định thế nào ạ?” Lục Phán Phán hỏi, “Theo như tình hình hiện giờ, em đoán chừng những trận tiếp theo vẫn phải để Nhạc Tòng Gia làm thành viên thi đấu chính.”

Ngô Lộc vô cùng khó xử: “Thành thật mà nói, với vị trí chuyền hai thì năng lực của nó so với Nhạc Tòng Gia vẫn thua kém một chút.”

Lục Phán Phán: “Đúng là như thế, nhưng em thấy cậu ấy rất muốn được ra sân thi đấu.”

Ngô Lộc ngồi xuống hút thuốc, tay đỡ cằm, “Đội hình 5+1 của chúng ta chỉ có thể có một chuyền hai, mà thầy lại không thể bỏ xó một tay chuyền hai đầy thực lực như Nhạc Tòng Gia được. Em nhìn An Phi Thuận đi, nó cũng đâu có thua kém gì? Nó là chủ công nhưng vẫn cứ phải ngồi mãi ở hàng ghế dự bị, nếu không phải vì La Duy bị thương hay Cố Kỳ bị cấm thi đấu thì nó cũng chẳng được làm thành viên thi đấu chính.”

Lục Phán Phán thở dài, ngồi xuống bên cạnh Ngô Lộc.

“Em hiểu, vậy nên em mới ra đây hỏi xem thầy định tính thế nào?”

“Đan Húc Dương vào đội huấn luyện từ năm nhất, những năm qua thầy cũng rất thích nó, nhưng về chuyện ai là thành viên thi đấu chính, thầy không thể nào chiều theo cảm xúc của mỗi người mà sắp xếp luân phiên được.” Ngô Lộc dập điếu thuốc, vò đầu, “Haiz, thực ra không làm thành viên thi đấu chính cũng tốt.”

Lục Phán Phán cười nói: “Ngày trước thầy cũng đã từng là một chuyền hai được trọng dụng. Đến khi mỗi một trận đấu thầy đều chỉ được ngồi ở hàng ghế dự bị thì thầy có vui nổi không?”

Ngô Lộc cúi đầu thở dài: “Thầy biết chứ, một vận động viên không có khao khát được làm thành viên thi đấu chính thì chẳng xứng làm vận động viên.”

Lục Phán Phán trầm mặc một hồi, rồi bỗng hỏi: “Đan Húc Dương cao bao nhiêu vậy ạ?”

Ngô Lộc: “Một mét bảy mươi tám.”

Lục Phán Phán gật gù: “Chiều cao này mà làm chuyền hai thì có hơi thấp.”

“Không chỉ là hơi thấp thôi đâu.” Ngô Lộc nói, “Nhưng chẳng phải cũng không còn vị trí nào thích hợp hơn sao?”

Lục Phán Phán: “Làm libero thì vừa đẹp.”

Ngô Lộc sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Phán Phán.

Lục Phán Phán: “Thầy đừng nói với em là thầy chưa từng nghĩ qua chuyện này nhé?”

“Thầy….” Ngô Lộc ấp úng cả buổi, “Thằng nhóc ấy đã được huấn luyện cho vị trí chuyền hai từ khi còn nhỏ rồi.”

Hai người nói đến đây, không ai để ý đến Đan Húc Dương đang bước ra ngoài, khi nghe được những lời tiếp theo của Lục Phán Phán, anh như hóa đá.

“Em biết.” Lục Phán Phán nói, “Trước khi Cố Kỳ đến, em không hiểu rõ về tình hình của đội, nhưng hơn nửa năm nay, bất kể là trong huấn luyện hay trên sân đấu, em đều cảm thấy tính cách Đan Húc Dương không phù hợp với Cố Kỳ.”

Ngô Lộc không đáp lời nhưng lại gật đầu đồng ý với cách nói của cô.

“Cố Kỳ là tay chủ công có lối chơi mạnh mẽ, nhưng Đan Húc Dương chơi ở vị trí chuyền hai tính cách cũng mạnh không kém phần. Cứ lấy ví dụ một tình huống trên sân đấu, rất nhiều lần khi phải chọn giữa tự mình tấn công hay chuyền bóng đi thì cậu ấy đều sẽ chọn tự mình tấn công.”

Trong mỗi một đội bóng, vai trò của một chuyền hai sẽ quyết định tầm quan trọng của người đó.

Tuy rằng chuyền hai không phải là thành viên chuyên tấn công, nhưng mỗi đợt tổ chức tấn công của một đội bóng đều sẽ do chuyền hai chỉ huy sắp xếp, khi ấy, sự ăn nhập giữa tính cách của hai thành viên sẽ trở nên vô cùng quan trọng.

Hoặc là chuyền hai với lối chơi mạnh mẽ kết hợp với chủ công có lối chơi mềm mỏng, hoặc là ngược lại.

Khi cả chuyền hai và chủ công đều có cùng một lối chơi mạnh mẽ, hoặc có cùng lối chơi mềm mỏng thì họ sẽ khó lòng kiểm soát nhịp độ trận đấu.

“Nhưng có rất nhiều lúc, năng lực cứu bóng của cậu ấy lại vô cùng nổi trội.” Lục Phán Phán nói, “Đương nhiên mỗi thành viên đều có trách nhiệm phải cứu bóng, chỉ là riêng về mặt này thì Đan Húc Dương xuất sắc hơn hẳn những thành viên khác.”

Lục Phán Phán nói xong thì đợi Ngô Lộc trả lời.

Ngô Lộc cúi thấp đầu, ngẫm nghĩ một lúc lâu, “Thực ra lúc nó còn năm nhất, thầy đã từng hỏi qua, nếu có thể, liệu nó có đồng ý chuyển sang huấn luyện cho vị trí libero hay không.”

Ông không cần phải nói tiếp vế sau vì Lục Phán Phán đã tự đoán ra được rồi.

Chắc chắn là không đồng ý.

Đành thôi vậy, cô sẽ không ép buộc.

Nhưng trạng thái hiện giờ của Đan Húc Dương không tốt, Lục Phán Phán nghĩ vẫn cần phải trò chuyện riêng với anh.

“Thôi được rồi.” Lục Phán Phán nói, “Sáng mai em sẽ tìm cậu ấy nói chuyện.”

“Không cần nói đâu.”

Sau lưng bất thình lình vang lên giọng nói, Lục Phán Phán và Ngô Lộc đều bị giật mình, họ nhanh chóng nhận ra đây là giọng của Đan Húc Dương.

Hai người quay đầu, thấy Đan Húc Dương đang đứng ngay thềm cửa, anh đưa lưng về phía ánh sáng, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.

Ngô Lộc tiến lên, “A Dương, chúng ta….”

“Em biết.” Đan Húc Dương cắt ngang lời Ngô Lộc, “Hai người muốn em chuyển sang huấn luyện ở vị trí libero.”

“Không phải như vậy, cậu khoan hãy nóng giận.” Lục Phán Phán hỏi, “Cậu…. ban nãy cậu đã nghe được những gì rồi?”

Đan Húc Dương bước về phía trước một bước, cúi thấp đầu, ánh đèn rải những đốm nhỏ trên khuôn mặt trắng trẻo, anh đang cười, nhưng ý cười trong ánh mắt lại chẳng thấy đâu.

“Em nghe thấy chị nói, em và Cố Kỳ không hợp nhau.”

Lục Phán Phán: “….”

Cô biết ngay mà, cái người này chỉ nghe mỗi nửa sau câu chuyện.

“Ý của chị không phải như vậy.”

“Vậy ý của chị là ý gì?” Đan Húc Dương nói, “Cố Kỳ chỉ vừa đến năm ngoái, nhưng chỉ vì lối chơi mạnh mẽ của cậu ấy nên em phải lui xuống làm libero à?”

Hai chữ “lui xuống” này, Lục Phán Phán nghe kiểu gì cũng thấy chối tai.

“Có phải tất cả mọi người đều phải nhường chỗ cho Cố Kỳ đúng không?” Đan Húc Dương tiến sát đến chỗ Lục Phán Phán, “Hay em nên nói, trước giờ chị vẫn luôn rất thiên vị Cố Kỳ.”

Ánh mắt Lục Phán Phán lạnh đi, bầu không khí giữa hai bên nhanh chóng trở nên căng thẳng.

“ĐAN HÚC DƯƠNG!” Ngô Lộc thấy Đan Húc Dương nói chuyện hùng hổ hăm dọa liền lớn tiếng quát, “Ăn nói kiểu gì đấy!”

Tiếng quát của ông quá lớn, mọi người ở bên trong đều nghe thấy được, lục tục kéo về phía cửa.

Lục Phán Phán đã mau chóng bình tĩnh lại, cô điềm tĩnh đáp: “Chị không hề thiên vị bất cứ ai, cuộc nói chuyện vừa rồi của chị và huấn luyện viên Ngô là đang suy tính bố trí toàn bộ đội hình, đồng thời cân nhắc năng lực của một mình cá nhân em….”

“Và kết quả là tôi chỉ xứng với vị trí libero thôi đúng không?”

Hoắc Đậu đứng ngay bên cạnh nghe được lời Đan Húc Dương vừa nói, khóe miệng anh lập tức méo xệch.

Nỗi uất ức nén chặt giữa lồng ngực Lục Phán Phán.

“Chỉ xứng với vị trí libero? Libero thì đã làm sao?”

Ngô Lộc phất tay bảo mọi người quay về, nhưng Hoắc Đậu không chịu đi, Cố Kỳ bèn vỗ vỗ vai anh, nói: “Vào thôi.”

Cả đội vừa xoay người đi, Đan Húc Dương lại nói tiếp: “Libero không thể tấn công, không thể ghi điểm, nếu đã vậy thì đứng ở trên sân thì có ý nghĩa gì?”

Hoắc Đậu sững người.

Vị trí của libero ở trên sân đúng là không thể đập bóng, không thể cản lưới hay kể cả là tính toán cản lưới, mà chỉ có thể tham gia hỗ trợ tấn công ở phần sân trên.

Ngô Lộc ngập ngừng một lúc, rồi lên tiếng: “A Dương, thầy và Phán Phán không có ý ép cậu phải đổi sang làm libero, mà là đang xem xét thấy khả năng cứu bóng của cậu nổi trội hơn so với vị trí chuyền hai, hơn nữa chúng ta mới chỉ trao đổi với nhau vậy thôi, chúng ta…..”

Ngô Lộc càng nói càng rối, câu cú lộn xộn, còn Đan Húc Dương vẫn ngang ngược đứng đó không tiếp lời, sau rồi ông cũng không muốn nói nữa.

Lục Phán Phán lúc này đã tức giận vô cùng, cô tức không phải vì thái độ của Đan Húc Dương đối với cô mà là vì câu nói vừa rồi của anh.

“Đan Húc Dương, cho dù cậu có ý kiến gì với tôi hay với huấn luyện viên Ngô, thì chúng ta đều có thể bình tĩnh nói chuyện. NHƯNG MÀ ——” Lục Phán Phán chỉ tay vào trong nhà bóng chuyền, nơi mà tiếng giày thể thao ma sát với mặt sàn vang vọng tới tận đây, “Cậu nói tôi nghe, có đội bóng chuyền nào có thể không có libero không?”

Đan Húc Dương mím chặt môi không đáp.

“Đúng, đúng như cậu nói, libero không thể tấn công, không thể ghi điểm, thậm chí khi xoay vòng đến vị trí phát bóng còn bị các cầu thủ khác thế chỗ, bởi vì họ cũng không được phát bóng. Nhưng cậu nói tôi nghe đi, có đội bóng chuyền nào không có libero không?”

Lục Phán Phán dáng người mềm mại nhỏ nhắn, giọng cô tuy không lớn, nhưng vẫn khí thế bừng bừng.

Đan Húc Dương cúi gằm mặt, đầu ngón tay buông thõng bên hông bất giác run lên.

Thực ra anh không cố ý nói như vậy, anh cũng chưa từng có suy nghĩ đánh giá thấp Hoắc Đậu, lại càng không có ý phủ định giá trị của một libero. Nhưng từ sâu trong thân tâm mình, anh vẫn luôn cho rằng so với chuyền hai hay chủ công thì hào quang của libero hoàn toàn bị lu mờ.

“Những trận gần đây cậu luôn ngồi ở hàng ghế dự bị, đó không phải là lỗi của Nhạc Tòng Gia, cũng không phải lỗi của huấn luyện viên Ngô, càng không phải lỗi của cậu. Cậu phải biết rằng đó chính là nguyên tắc trong thi đấu thể thao, cậu hoàn toàn có quyền không tuân thủ, cũng có quyền dựa vào năng lực của chính mình để thoát ra khỏi nguyên tắc đó.”

Đoạn, Lục Phán Phán gằn giọng.

“Nhưng cậu dựa vào cái gì mà xem thường đồng đội đã kề vai chiến đấu cùng cậu?”

Đan Húc Dương cứng họng, nghẹn mãi mới lên tiếng: “Tôi không hề xem thường…..”

“Đã nói những lời như thế rồi còn bảo mình không xem thường?” Lục Phán Phán cười khẩy, “Đừng bảo với tôi là cậu vô ý, cậu có dám nói những suy nghĩ này không hề tồn tại trong đầu cậu suốt bao nhiêu năm qua không?”

Đan Húc Dương cắn răng, “Đúng! Đúng là trước giờ tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ làm libero, tôi luyện tập nhiều năm như vậy chính là vì muốn được ra sân ghi điểm!”

Sắc mặt Hoắc Đậu thay đổi, anh cũng không quan tâm đến những người khác, cứ thế đi thẳng vào nhà Bóng chuyền.

Cố Kỳ và La Duy quay đầu, nhìn chằm chằm Đan Húc Dương bằng ánh mắt cảnh cáo.

Ngô Lộc bắt bọn họ đi vào, không ai được ở ngoài này góp chuyện nữa, lúc ấy La Duy mới dẫn toàn đội quay về sân tập.

Mà những thành viên khác trước khi đi vào, cũng đều Đan Húc Dương nhìn bằng ánh mắt thất vọng tràn trề.

Đan Húc Dương cảm thấy những ánh mắt ấy như vạn mũi kim nhọn đang đâm lên cơ thể mình.

Trước cửa chỉ còn lại ba người Ngô Lộc, Lục Phán Phán và Đan Húc Dương.

“Thôi bỏ đi.” Ngô Lộc nói, “Tạm thời không nói nữa, đã không còn sớm nữa rồi, quay về nghỉ ngơi thôi.”

Đan Húc Dương vẫn đứng im ở đó.

Vành tai anh đỏ bừng, cảm giác chua chát giữa lồng ngực cuồn cuộn như muốn trào ra khỏi khóe mắt.

“Suy cho cùng vẫn là do tôi không tài giỏi như những người khác, không thể ghi điểm nhiều như Cố Kỳ, không thể…..”

“Tôi đang nói đến vấn đề của cậu, cậu lôi người khác vào làm gì?”

Đan Húc Dương ngẩng đầu, viền mắt đỏ bừng, giọng nói khàn đi: “Nếu như người đứng đây ngày hôm nay là Cố Kỳ thì chị có nói với cậu ấy những lời này không?”

Lục Phán Phán không ngờ đến anh sẽ hỏi câu này: “Không có nếu như, vì Cố Kỳ sẽ không nói những lời như vậy.”

“Chị thích cậu ấy đến thế à?”

Lục Phán Phán vẫn chưa nghe ra ý tứ trong lời nói của Đan Húc Dương, cô thật lòng đáp: “Đây không phải là vấn đề thích hay không thích, tôi hiểu cậu ấy và tôi biết trong đầu cậu ấy sẽ không tồn tại những suy nghĩ đó.”

Ngô Lộc đứng một bên chen vào: “A Dương, trọng điểm bây giờ không phải là những chuyện vặt vãnh khác, mà là điều chỉnh lại suy nghĩ tâm trạng của cậu.”

“Đây chính xác là vấn đề thích hay không!” Đan Húc Dương đột nhiên như phát điên, cất cao giọng, “Chị có dám nói chị đối xử với Cố Kỳ và với những thành viên khác hoàn toàn giống nhau không?”

Lục Phán Phán nghe đến đây thì sững sờ, nhìn chằm chằm Đan Húc Dương.

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ngô Lộc trợn tròn mắt, ánh mắt đảo qua đảo về giữa Lục Phán Phán và Đan Húc Dương.

“Cậu…. cậu nói cái gì vậy….”

“Đúng, tôi thích Cố Kỳ.”

Trong đầu cô có hàng ngàn hàng vạn lí do thoái thác, nhưng cô vẫn chọn nói lời chân thành nhất, “Nhưng đối với các cậu, tôi không thẹn với lòng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.