Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 49




Cố Kỳ sững sờ mất năm giây, rồi bỗng chốc, pháo hoa trong lòng anh nổ bung rực rỡ.

Vui sướng chưa bao giờ rõ ràng đến vậy, nó như con nước ấm áp chảy qua mọi ngóc ngách cơ thể, lại như sóng nhiệt bừng bừng, tầng tầng lớp lớp bao bọc ngoài thân.

Mặt sàn dưới chân hóa thành hư không, cả người như được thả trôi lơ lửng.

Cô gái trước mặt đang nhìn về phía anh, trong đôi đồng tử đen láy chỉ còn lại hình bóng phản chiếu của chính mình, lặng lẽ chờ anh trả lời.

Cố Kỳ hít sâu một hơi, sau đó anh vươn tay cầm lấy củ khoai nướng, đẩy tay cô ra.

“Tôi có thể lấy cả hai được không?”

“Hả?”

Lục Phán Phán còn đang nghĩ: ‘Sao cái tên này cố chấp với khoai nướng thế cơ chứ? Đã lúc nào rồi mà vẫn nổi lòng tham với củ khoai này được vậy? Đã thế sao cậu không đi bán khoai lang nướng luôn đi!’ thì Cố Kỳ bất ngờ khom lưng, ép sát vào người cô.

Anh khẽ hôn lên khóe môi cô, bứt rứt dừng lại tại đó, nhẹ nhàng lấy đi chút vị ngọt còn sót lại.

Hàng mi Lục Phán Phán run lên.

Cô đã tạm biệt tuổi thanh xuân non dại từ khá lâu, còn luôn tự cho rằng mình đã là người lớn, vậy mà không ngờ chỉ một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước lại khiến cô căng thẳng đến độ chẳng dám động đậy.

Gió thoảng qua, những đóa ngọc lan ngoài cửa sổ e ấp đong đưa.

Lục Phán Phán ném hết mọi thứ trên tay mình, tóm chặt lấy vạt áo của Cố Kỳ, dựa theo những thôi thúc nguyên sơ nhất tăng thêm độ sâu cho nụ hôn.

Đúng lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Lục Phán Phán hốt hoảng, lập tức đẩy Cố Kỳ ra.

Nụ hôn đầu làm gì có chuyện kết thúc qua quýt như vậy được? Cố Kỳ siết chặt tay giữ cô lại, biến nụ hôn vốn đang lưu luyến dịu dàng kia thành nụ hôn sâu nồng nhiệt.

Bước chân ngày càng gần, tiếng nức nở giữa cổ họng bị nuốt xuống, cô dồn sức, cuối cùng cũng kịp đẩy Cố Kỳ ra trước khi cánh cửa phòng bật mở.

Lục Phán Phán đoan trang đứng trước bàn, nhìn Ngô Lộc vừa bước vào vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Huấn luyện viên Ngô, có chuyện gì vậy ạ?”

Ngô Lộc: “Thầy chỉ qua đây nói với em một tiếng, vừa rồi thầy Lưu gọi cho thầy, nói là đơn xin nghỉ của Cố Kỳ bên đó đã được duyệt rồi, nhưng còn phải hoàn thành nốt một vài thủ tục nữa.”

Lục Phán Phán gật đầu: “Vâng ạ.”

Ánh mắt Ngô Lộc đảo qua đảo lại giữa Lục Phán Phán và Cố Kỳ, ông cứ cảm thấy bầu không khí ở đây rất kỳ lạ: “Hai đứa làm gì trên này vậy?”

“Tư vấn.” Lục Phán Phán nói, “Em đang tư vấn tâm lý.”

Ngô Lộc liếc qua chỗ Cố Kỳ, tên nhóc kia đứng chẳng ra đứng, dựa người lên khung cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm mặt sàn, nở nụ cười vô cùng kỳ quặc.

Tuy rằng Ngô Lộc không hiểu nổi nụ cười kia của Cố Kỳ, nhưng thôi kệ, cười còn đỡ hơn là khóc.

“Được.” Ngô Lộc quay sang khen ngợi Lục Phán Phán, “Em tư vấn tâm lý hiệu quả lắm đấy.”

Lục Phán Phán: “……”

Em không dám, em phải hi sinh cả thân mình rồi đây ạ.

Ngô Lộc cũng chỉ lên đây nói chuyện này, xong rồi thì ông lại xuống lầu.

Lục Phán Phán lườm Cố Kỳ một cái, ý bảo anh mau đi xuống theo huấn luyện viên Ngô đi.

Cố Kỳ rõ ràng hiểu rõ ý của cô nhưng anh vẫn cứ đứng đó không chịu đi.

Đợi đến khi Ngô Lộc đã khuất bóng, Lục Phán Phán mới lên tiếng: “Cậu xuống huấn luyện đi chứ.”

“Nhưng em cảm thấy mình vẫn cần được tư vấn tâm lý thêm một lúc nữa.”

“Đi ra đi.”

“Nếu không em sẽ sinh ra tâm lý biến thái đó.”

“….”

Nếu cậu đã không chịu đi thì OK, chị đi.

Lục Phán Phán chạy ra ngoài, lúc sắp đuổi kịp Ngô Lộc, cô đột nhiên quay phắt đầu lại, nói với người mới đi đến ngạch cửa: “Không được nói chuyện này ra ngoài đâu đấy.”

Cố Kỳ: “Chuyện gì cơ?”

Lục Phán Phán: “Hả?”

Cố Kỳ nhếch môi cười: “Chuyện gì mà không thể nói ra ngoài?”

Lục Phán Phán: “……….”

Cố Kỳ: “Chuyện chúng ta vừa mới hôn môi sao?”

Lục Phán Phán lườm anh, “Chứ gì nữa?”

Cố Kỳ không đáp lời, anh nghiêng người dựa vào khung cửa, rũ đầu nhìn mặt đất.

Thật ra lúc cô vừa nói là anh đã hiểu ý cô rồi.

Lục Phán Phán chỉ tay xuống dưới tầng, “Chị rất tự tin với trạng thái công việc của mình hiện giờ nhưng chị không thể khống chế được suy nghĩ của người khác, cậu hiểu ý chị chứ?”

Đương nhiên Cố Kỳ hiểu, Lục Phán Phán không muốn cho người khác biết được mối quan hệ của họ.

Tuy Lục Phán Phán không phải huấn luyện viên cũng chẳng phải sếp, nhưng nếu bao quát hết mọi phương diện, thì thật ra vai trò của cô trong đội thậm chí còn quan trọng hơn cả Ngô Lộc.

“Em hiểu.” Cố Kỳ nói, “Nhưng hiểu thì hiểu vậy, chứ chẳng lẽ em lại phải làm…. tình nhân bé nhỏ trong bóng tối của chị mãi à?”

Tình nhân bé nhỏ trong bóng tối?

Lục Phán Phán đột nhiên thấy cách lý giải này nghe cũng hay.

“Tình nhân bé nhỏ? Nghe cũng được phết.”

Cố Kỳ cuống lên: “Được gì mà được?!! Chị thu ngay cái ý nghĩ đó lại đi.”

“Đùa thôi mà, sao cậu lại tin thật thế.” Lục Phán Phán nghiêm túc nói, “Cậu yên tâm, đây chỉ là phương án tạm thời thôi, khi nào có cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ…..”

Cố Kỳ nhìn cô: “Sẽ làm sao?”

Cả đội đang huấn luyện ở dưới tầng, có tiếng bước chân, có tiếng thở nặng nề, đan xen vang vọng.

Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ, trên khuôn mặt điển trai ấy là dáng vẻ tủi thân uất ức không phù hợp với khí chất vốn có của anh.

Đáng thương quá, mà cũng đáng yêu quá.

Lục Phán Phán quay đầu đánh mắt xuống dưới tầng, thấy không có ai để ý gì đến động tĩnh trên này, cô liền đẩy mạnh Cố Kỳ một cái.

Cố Kỳ không chút phòng bị, anh mất đà lùi hẳn mấy bước về văn phòng, ngay sau đó, Lục Phán Phán cũng bước nhanh vào trong.

“Rầm”, cánh cửa khóa lại, nụ hôn ập đến.

Vẫn là nụ hôn chuồn chuồn đạp nước như ban nãy, Lục Phán Phán lại còn hôn lên vành tai anh, sau đó thì thầm như thổi gió: “Nếu anh đã không phản đối, vậy thì chị xem như anh đã đồng ý rồi?”

……….

Trong lòng Cố Kỳ vọng lên tiếng thở dài.

Anh còn phản bác thế nào được nữa?

Hương quýt chín ngập tràn khắp cõi lòng, giọng nói mềm mại như nước chảy kề sát bên tai.

Anh bây giờ đã hoàn toàn mất đi năng lực tư duy.

*

Buổi tối, huấn luyện kết thúc, Lục Phán Phán và Ngô Lộc về nhà, trước khi ông đi còn đặc biệt dặn dò toàn đội phải về ngủ nghỉ cho đàng hoàng.

Mà thực ra Ngô Lộc nghĩ nhiều rồi, ban ngày bọn họ đã huấn luyện mệt như chó, có to gan lớn mật đến mấy cũng chẳng còn sức để gây chuyện cho ông dẹp nữa.

Nhưng Lục Phán Phán thì chỉ muốn đặc biệt dặn dò Cố Kỳ mà thôi.

Bởi vì lúc cô vừa nói mình phải về, Cố Kỳ đã ngo ngoe rục rịch đòi đưa cô về nhà.

Mọi chuyện trên đời, đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai. Một chàng trai hai mươi tuổi với bản tính nóng nảy hấp tấp của tuổi trẻ sẽ chỉ ước mỗi ngày đều có thể dính chặt lấy bạn gái của mình.

Nhưng Lục Phán Phán biết rõ cường độ huấn luyện mỗi ngày của anh, bình thường còn có tiết chuyên ngành riêng, thay vì tối nào cũng phải đi đi về về hai đoạn đường như vậy, chẳng bằng tranh thủ về sớm ngủ một giấc.

Cố Kỳ chỉ đành nghe theo, cả đội cùng nhau quay về ký túc xá.

Dọc đường mọi người nói chuyện với nhau rôm rả, nhưng Cố Kỳ chẳng nghe vào câu nào.

Thậm chí anh còn không biết mình về ký túc xá bằng cách nào, cả người cứ lâng lâng như đang giẫm lên mây, thậm chí lúc nhìn Hoắc Tu Viễn đang ngồi trước bàn đọc sách, anh cũng thấy cậu bạn này hôm nay đáng yêu quá trời.

“Tiểu Hoắc, làm bài tập xong chưa? Cho tớ mượn chép với.”

Hoắc Tu Viễn ngoáy lỗ tai: “Cậu gọi ai?”

Cố Kỳ: “Gọi cậu đó.”

Hoắc Tu Viễn đeo kính lên, cẩn thận đánh giá Cố Kỳ một phen, “Chậc, hôm nay tâm tình có vẻ tốt quá ha.”

Cố Kỳ: “Ừm thì sao?”

Hoắc Tu Viễn: “Chẳng sao cả, thấy cậu vui thì tôi cũng vui thôi.”

Cố Kỳ: “Ồ? Thật không? Vậy cậu cho tôi mượn bài tập chép đi.”

Hoắc Tu Viễn xòe tay: “Cậu nghĩ tôi đã làm chưa?”

“Vậy thôi.” Cố Kỳ kéo ghế ngồi xuống, “Để đấy anh đây biểu diễn tốc độ cho cậu xem.”

Hoắc Tu Viễn vẫn cứ cảm thấy Cố Kỳ hôm nay rất lạ, bèn sấn tới hỏi: “Hôm nay cậu có chuyện gì vui à?”

Cố Kỳ tủm tỉm cười: “Có nói cậu cũng không hiểu.”

Thế thì thôi.

Hoắc Tu Viễn lật sách, viết được hai dòng đề bài, vừa quay đầu lại thì thấy vận động viên xoay bút cấp 1 quốc gia – Cố Kỳ, đang tích cực khổ luyện.

Hoắc Tu Viễn không kìm được tò mò, hỏi lại: “Nói tôi nghe đi, rốt cuộc là cậu gặp chuyện vui gì?”

“Có nói cậu không thể thấu cảm được đâu.”

“Sao cậu biết được tôi không thể thấu cảm được?”

“Bởi vì cậu và tôi không giống nhau.”

“Sao lại không giống nhau?”

“Tôi có bạn gái.” Cố Kỳ dừng xoay bút, quay đầu nhìn sang Hoắc Tu Viễn, “Cậu thì không.”

?????????

Hoắc Tu Viễn xông đến trước mặt Cố Kỳ, kích động hỏi: “Thật hả? Là ai????”

Cố Kỳ lười biếng lật sách, “Cậu từng gặp rồi.”

Hoắc Tu Viễn trợn mắt: “Đừng nói đó là người mà tôi đang nghĩ đến nhá?”

Động tác Cố Kỳ dừng hẳn lại, tấm tắc khen ngợi: “Cũng thông minh đấy.”

Hoắc Tu Viễn càng cảm thấy khó tin: “Cậu theo đuổi thành công rồi?”

Cố Kỳ kiêu ngạo hất cằm: “Ừ.”

Trâu bò!

À đâu? Ngu như bò mới đúng!

Hoắc Tu Viễn thiếu chút nữa là đi đầu xuống đất, “Sao cậu không chịu nghe lời người đi trước vậy hả!!! Tôi đã nói với cậu cô ta là người như thế nào rồi, sao cậu vẫn cứ ngu ngốc lăn vào vòng tay cô ta thế?!!”

Cố Kỳ không ngờ cái tên Hoắc Tu Viễn này đến tận bây giờ vẫn còn chưa thông cái mớ bòng bong giữa Lục Phán Phán và bạn bè gì đó của cậu ta, mà anh cũng không biết nên nói thế nào cho cậu ta hiểu.

“Này, cậu có bị khờ không vậy? Giờ mà vẫn chưa hiểu à? Người mà cậu quen không phải là Lục Phán Phán, bạn gái của tôi mới là Lục Phán Phán.”

Hoắc Tu Viễn: “Hả?”

Cố Kỳ cười đến lạc giọng: “Còn chưa đủ rõ ràng à? Cái cô đó lấy tên người khác để lừa cậu.”

Hoắc Tu Viễn hóa đá tại chỗ.

Thế có nghĩa là, cô ta không chỉ lừa tình anh, mà đến cả tên họ cũng là giả……

Vậy mà anh còn ngu ngốc tin tưởng vô tội vạ, thậm chí còn lo lắng suy nghĩ cho Cố Kỳ suốt một khoảng thời gian.

Hoắc Tu Viễn lại thương tâm một phen, mãi đến khi chuẩn bị tắt điện đi ngủ anh mới nhớ ra câu hỏi ban đầu của mình vẫn chưa được giải đáp.

“Vậy nên bạn gái của cậu là cô gái tôi gặp trên sân bóng lần trước sao?”

Cố Kỳ không ngờ đầu óc Hoắc Tu Viễn nãy giờ vẫn còn quanh quẩn ở chuyện này.

“Đúng vậy…… Anh hai à, sao mà…….”

“Cô ấy không phải tên Hứa Mạn Nghiên sao?” Hoắc Tu Viễn nói, “Chính miệng cô ấy nói với tôi cô ấy tên Hứa Mạn Nghiên mà!”

Cố Kỳ: “….. Anh hai, mình học một biết mười giúp em có được không hả?”

Hoắc Tu Viễn: “……. Sao lại còn phải học một biết mười nữa? Con gái sao mà phức tạp vậy? Còn phức tạp hơn cả phân tích chuyên sâu mô hình định giá tài sản vốn nữa.”

Cố Kỳ: “……”

*

Lục Phán Phán về đến nhà thì thấy đèn điện phòng khách vẫn sáng, nhưng lại không thấy Hứa Mạn Nghiên đâu.

Cô cởi áo khoác, đảo mắt quan sát một vòng, phát hiện ra Hứa Mạn Nghiên đang ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, tay cầm ly vang đỏ.

Lục Phán Phán bước đến, hỏi: “Mày uống rượu một mình à?”

Vừa dứt lời cô liền để ý thấy chai rượu vang đã vơi đi già nửa trên sàn.

“Làm sao vậy?” Lục Phán Phán hỏi, “Có chuyện gì?”

Hứa Mạn Nghiên quay đầu lại, khuôn mặt mộc không có lớp trang điểm trông có phần hốc hác.

“Mày chưa xem vòng bạn bè à? Hôm nay là đám cưới của Sầm Tuấn Dật.”

“…”

Sầm Tuấn Dật từng là bạn của Lục Phán Phán và Hứa Mạn Nghiên, anh ta cũng là mối tình đầu của Hứa Mạn Nghiên, và cũng là mối tình lâu nhất của cô.

Về chuyện hôn lễ của anh ta, tuy Lục Phán Phán không lướt vòng bạn bè nhưng cũng không mấy bất ngờ, vì dù sao năm ngoái người ta cũng đã đăng ảnh cưới lên đó rồi.

“Thôi.” Lục Phán Phán nói, “Đã bao nhiêu năm rồi, mày cũng phải buông bỏ cậu ấy đi.”

Hứa Mạn Nghiên hít một hơi thật sâu, nhấp một ngụm rượu.

“Không phải tao không chịu buông bỏ anh ấy, mà là tao không thể buông bỏ chính bản thân mình.”

Tiết trời đầu xuân se lạnh, Hứa Mạn Nghiên kéo kín cổ áo, nói: “Từ sau khi chia tay anh ấy, tao không thể nào toàn tâm toàn ý thích một ai khác được nữa. Mày thấy đấy, sau này tao thay người yêu như thay áo, nhưng thật ra sự nhiệt tình lại mất đi rất nhanh. Tao làm gì được bây giờ? Tao không thể khống chế được bản thân mình. Chỉ có khoảng thời gian ở bên Sầm Tuấn Dật, mặc dù là còn non dại, nhưng tao thật sự…… Bây giờ tao thấy sợ lắm, sợ lỡ như cả đời này tao không thể gặp được người nào như Sầm Tuấn Dật nữa, sau đó cứ tùy tiện tìm một người mà kết hôn, đôi bên dẫu có chán ghét nhau vẫn phải cùng nhau qua hết một đời, vậy thì cuộc đời này còn có ý nghĩa gì không?”

“Thôi được rồi, được rồi.” Lục Phán Phán ôm lấy cô, “Chuyện này không trách mày, trách những tên đàn ông kia chẳng có tên nào có sức hấp dẫn như Sầm Tuấn Dật thôi, đã được chưa?”

Hứa Mạn Nghiên: “Mày có biết an ủi người khác không đấy? Sầm Tuấn Dật đã kết hôn rồi mà mày còn nói với tao là anh ta có sức hấp dẫn à?”

Lục Phán Phán cười nói: “Nhưng những chuyện này vốn đều là chuyện đã rồi, mày còn làm gì được nữa đâu”

“Thì thế, vì biết mình chẳng thể làm gì nên tao mới ngồi đây uống rượu một mình đây.”

“Ngủ sớm đi, tao thấy là mày rảnh quá rồi đấy.”

“….”

Cơn gió đêm quét qua, Hứa Mạn Nghiên hắt xì một cái, Lục Phán Phán lập tức nhảy bắn ra.

“Mày có ý thức không đấy? Sao lại hắt xì lên người tao?”

Thương cảm đau lòng gì đó đều bị cái hắt xì này phá hỏng, gió trên ban công lạnh quá, Hứa Mạn Nghiên lại hắt xì thêm phát nữa rồi vội vàng bọc kín người lại lủi vào nhà.

“Mày ngủ sớm đi, tao làm ván game đã. Người ta giờ này còn đang động phòng hoa chúc, tao không thể chỉ ở đây ôm bình rượu buồn rầu như một con ngốc được.”

*

Lục Phán Phán tắm xong đi ra, hâm nóng hai ly sữa bò, lúc mang cho Hứa Mạn Nghiên một ly thì cô vừa chơi xong một trận.

Nghe thấy đồng đội của Hứa Mạn Nghiên chúc ngủ ngon, Lục Phán Phán liền hỏi: “Vẫn là anh chàng lần trước à?”

“Yeah.” Hứa Mạn Nghiên ngồi dậy uống sữa.

“Mày vẫn còn chơi game này cơ à? Tao cứ tưởng mày chỉ chơi trong lúc bó bột thôi chứ, giờ chân cẳng hồi phục hết rồi, sao mày còn chưa chạy ra ngoài phóng túng?”

“Phóng túng là cái gì? Chơi game vẫn vui hơn.”

“Tao thấy tình yêu của mày với game còn bền hơn với đàn ông đấy.”

“Tao đội ơn lời khen của mày ha.”

Lục Phán Phán nói xong lại thấy Hứa Mạn Nghiên cầm điện thoại trả lời tin nhắn, vừa gõ chữ vừa tủm tỉm cười.

“Làm gì đấy?” Lục Phán Phán hỏi, “Vẫn nhắn tin với anh trai đó hả?”

“Ha ha ha ha ha.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Tao đang trêu người ta. Tao hỏi nếu thực ra tao là đàn ông thì anh chàng có chịu gặp mặt tao không. Anh chàng trả lời tao bằng hẳn ba cái meme hãi hùng, sau đó offline luôn.”

Lục Phán Phán: “….. Ơ khoan, mày còn định đi gặp mặt người ta nữa hả?”

Hứa Mạn Nghiên: “Gì? Tao cũng có phải đàn ông thật đâu, sao lại không được gặp?”

Không phải! Trọng điểm là cái này à?

Lục Phán Phán bắt đầu thấy hoang mang.

Hứa Mạn Nghiên là người như thế nào?

—— Hứa Mạn Nghiên là người mà trong danh sách wechat luôn có cả đống người theo đuổi, người nào người nấy đều ngày ngày mong cầu có được một buổi hẹn hò từ cô. Là người mới vừa rồi còn đang vô cùng buồn thương vì mối tình đầu của mình kết hôn! Vậy mà bây giờ lại muốn gặp mặt bạn qua mạng?????


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.