Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 41




Tiếng hò reo từ khán đài đến muộn hơn dự kiến vài giây.

Đó là những tiếng hò reo đến từ khán giả của Đại học Lịch Châu, và chúng dành riêng cho Đại học Duẫn Hòa.

Ai có thể ngờ được, Duẫn Hòa – một đội bóng mà những giải đấu gần đây còn không lên nổi bảng xếp hạng, trong tình huống đã thua liên tiếp hai hiệp đầu, lại có thể lội ngược chiều gió, đảo trận thế cờ.

Hơn nữa, đối thủ của đội bóng ấy lại còn là một đội bóng từng lọt vào bán kết toàn quốc với hàng phòng thủ kiên cố khó lòng xuyên thủng.

Lục Phán Phán đắm chìm trong những tiếng hoan hô tán thưởng đến từ khán giả đội bạn.

Cô nhìn lên sân đấu, ở đó các đồng đội của cô đang đập tay, đang ăn mừng, những tiếng hò reo vang dội của cổ động viên nơi đây là bức tranh tuyệt đẹp mà họ vẽ nên trên chiến trường của đối thủ, và bức tranh ấy chỉ thuộc về riêng họ mà thôi.

Huấn luyện viên và quản lý của Đại học Lịch Châu dẫn các cầu thủ đi đến, tuân theo đúng thông lệ quốc tế mà lần lượt đập tay với Duẫn Hòa.

Lúc này Lục Phán Phán mới xuống sân.

Tuy rằng trận này thua nhưng huấn luyện viên của Lịch Châu vẫn rất vui vẻ, ông cười tít mắt trò chuyện đôi câu với Ngô Lộc, rồi sau đó lại chú ý đến Lục Phán Phán.

“Cô gái, tôi có cảm giác mình đã từng gặp cháu vào năm ngoái, khi ấy cháu……..”

“Khi ấy cháu vẫn đang nhậm chức ở Đại học Khánh Dương.” Lục Phán Phán nói, “Chắc chúng ta đã gặp nhau ở giải toàn quốc đấy ạ.”

“Đúng, đúng!” Huấn luyện viên của Lịch Châu gật đầu liên tục, rồi ông lại đánh mắt về phía khán đài, “Ban nãy tôi thấy cháu ngồi trên đó ôm chiếc laptop gõ lạch cạch suốt trận đấu, cháu đang làm gì à?”

Lục Phán Phán còn chưa kịp trả lời, quản lý của Lịch Châu đã lên tiếng: “Là Data Volleyball đúng không?”

Lục Phán Phán gật đầu, quản lý của Lịch Châu lại nói tiếp: “Gần đây tôi cũng đang làm cái này, nhưng mà vẫn chưa quen, quả thực là rất khó, mấy cái mã code gì đấy, xong lại còn phải ghi lại ngay tại hiện trường, não tôi xoay theo không kịp ấy chứ.”

Lục Phán Phán cười nói: “Không sao đâu, luyện nhiều rồi sẽ quen thôi.”

Ngô Lộc liếc mắt nhìn Lục Phán Phán một cái nhưng không nói gì.

Cô nhóc này chỉ nói một câu đơn giản như vậy là xem như qua chuyện, chẳng để cho ai biết được, rốt cuộc cô đã phải vì nó mà âm thầm đánh đổi biết bao nhiêu.

Ngô Lộc vẫn tiếp tục nói chuyện với huấn luyện viên và quản lý của Lịch Châu, Lục Phán Phán đưa mắt nhìn xung quanh, tìm thấy Cố Kỳ đang đứng một mình trong góc khuất.

Anh không giao lưu với người của Lịch Châu như các đồng đội, mà chỉ đứng yên lặng một nơi uống nước.

Tuy người mà đội Lịch Châu muốn giao lưu trò chuyện nhất là Cố Kỳ, nhưng thấy anh đứng phía xa xa, dù không phải tỏ ra ngạo mạn lạnh lùng gì, cũng đủ khiến người khác cảm thấy ngại khi qua đó làm phiền anh.

Vừa rồi cũng có vài cô gái theo dõi trận đấu chạy đến tìm anh, muốn xin phương thức liên lạc hay số điện thoại gì đó, nhưng anh chỉ vừa nhàn nhạt nâng mắt, đối phương đã lập tức cảm thấy, ồ kịch đã hạ màn rồi.

Lục Phán Phán im hơi lặng tiếng đứng sau lưng Cố Kỳ.

“Vẫn ổn chứ?”

Cố Kỳ quay người, còn chưa kịp nói gì, Lục Phán Phán đã chỉ vào tay trái của anh.

“Đau không?”

Cố Kỳ vừa cười vừa khẽ xoay cổ tay: “Đau chết đi được.”

Thấy anh đùa cợt không đứng đắn cô liền nghiêm mặt: “Chị hỏi thật đấy.”

Nụ cười của anh dần xụ xuống, phe phẩy bàn tay, “Không sao.”

Lục Phán Phán tiến lên một bước, giữ lấy cổ tay anh rồi cẩn thận quan sát.

Năm ngón tay thon dài, khớp xương mạnh mẽ, kinh mạch thông suốt.

“Cậu từng bị chấn thương sao?”

“Chuyện của trước kia rồi.” Cố Kỳ nói, “Nhưng mà cũng không sao, tôi vẫn còn tay phải.”

Lục Phán Phán ngước mắt lên, cô nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của anh, muốn nắm bắt một tia cảm xúc vô tình xẹt ngang trong đó.

“Trước kia cậu từng là chủ công tay trái đúng không?”

Cố Kỳ không nói phải, cũng không nói không phải.

“Gần gần vậy, nhưng đối với tôi tay trái hay tay phải đều không có gì khác biệt.”

Lục Phán Phán thả tay ra, vỗ vỗ vai anh.

“Đúng, bất kể là tay trái hay tay phải thì cậu đều rất mạnh, vậy nên phải tiếp tục cố gắng đấy nhé.”

Cố Kỳ cười lên, anh đang định nói gì đó, Lục Phán Phán lại cắt ngang: “Đừng đứng ở đây nữa, thắng rồi cũng không nên tỏ ra lạnh lùng khó gần thế, đi ra đó giao lưu với người ta đi.”

Cố Kỳ không nói câu nào, sải bước về giữa sân bóng.

“Rõ rồi.”

*

Sau khi hai đội bóng giao lưu trò chuyện xong, Ngô Lộc và Lục Phán Phán dẫn toàn đội trở về khách sạn.

Xe đã đến, hai người họ ngồi xuống hàng ghế phía sau.

Túi laptop của Lục Phán Phán được đặt ngay dưới chân.

“Lát nữa về khách sạn, em sẽ đi in dữ liệu để chúng ta phục bàn luôn.”

Ngô Lộc gật đầu đồng ý.

Cô lại trầm ngâm một lát rồi nói: “Huấn luyện viên Ngô, em có suy nghĩ thế này. Nói không chừng, trong tương lai chúng ta có thể sẽ gặp phải những trận đấu như trận của ngày hôm nay. Có khả năng khi đó chúng ta sẽ đứng ở vị thế như của Đại học Lịch Châu, sẽ chạm trán với một đối thủ mà họ bất ngờ thay đổi lối chơi ngay sát giờ G. Vậy nên em nghĩ, các trận đấu sau này, khi mỗi một hiệp kết thúc, em sẽ đưa số liệu cho thầy xem, vừa tiện cho việc tìm hiểu khách quan chiến thuật của đối phương, đồng thời xây dựng phương án đối phó tốt nhất, cũng như kịp thời điều chỉnh tổ chức công – thủ cho đội chúng ta.”

“Thầy cũng đang định nói với em chuyện này đây.” Ngô Lộc và Lục Phán Phán có chung tần số, “Thầy sẽ về làm quen với cách thiết lập mã code của em.”

“À còn cả.” Lục Phán Phán nói tiếp, “Em còn đang nghĩ, chỉ phục bàn sau trận đấu là chưa đủ, hiện giờ em đã có đầy đủ dữ liệu của những trường cao học top đầu khu vực phía Nam, và một số ít của các trường ở phía Bắc. Tuy rằng đó đều là những dữ liệu cũ, nhưng có lẽ đối phương sẽ không thay đổi chiến thuật quá nhiều, những trận sau này, nếu như có dữ liệu, em sẽ chỉnh sửa lại một lượt rồi đưa cho thầy xem, như vậy thì thầy có thể dự đoán được xu hướng chiến thuật của họ.”

“Được! Được quá ấy chứ!” Ngô Lộc vẫn đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, khuôn mặt đỏ bừng, “Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, bây giờ chúng ta đã lọt vào top mười hai đội mạnh nhất khu vực phía Nam rồi, giải toàn quốc phải tháng ba năm sau mới tổ chức.”

Lục Phán Phán bật cười, bỗng có ai đó ở phía sau khẽ chọc vào đầu mình.

Cô vừa quay lại nhìn đã thấy Cố Kỳ dựa đầu lên lưng ghế của cô, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay chị có rảnh……”

“Tối nay đến phòng tôi phục bàn!” Ngô Lộc đột nhiên nâng cao tông giọng, nói với toàn đội, “Ăn xong thì đến luôn! Chúng ta phải nhân lúc cảm giác này chưa tan mất nhanh chóng phục bàn!”

Cố Kỳ: “…………..”

Lục Phán Phán cố nhịn cười, quay người lên.

Về đến khách sạn, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn tối, sau đó Lục Phán Phán đi đến tiệm photo chuẩn bị đầy đủ tài liệu phục bàn cho mỗi người.

Năm tờ giấy A4, ghi hết lại tất tần tật từng tỷ lệ khu vực đập bóng, vị trí trợ công, đường đập bóng, điều chỉnh vị trí tấn công của hai đội Duẫn Hòa và Lịch Châu bằng số liệu, chi chít dày đặc, nhìn mà váng đầu hoa mắt.

Ngô Lộc ngồi trên giường, vắt chéo chân, tường thuật về tình hình trận đấu hôm nay với tông giọng lên xuống hài hòa.

Lục Phán Phán ngồi ở phía sau cùng, tay ôm laptop, cô không nghe Ngô Lộc phục bàn mà nhấp mở một công cụ tìm kiếm.

Lục Phán Phán đã từng đọc qua tài liệu về Cố Kỳ nên nhớ được thời trung học anh sống ở đâu.

Cô nhập ba từ khóa “Cố Kỳ”, “bóng chuyền”, “tỉnh X” vào thanh tìm kiếm, đứng đầu trang là một bài báo Thể thao từ sáu năm trước.

“Đội tuyển bóng chuyền thanh thiếu niên nam của Tỉnh X diễn ra một cuộc thay máu lớn, năm thiếu niên nhận được sự yêu thích của huấn luyện viên được xếp vào cùng một đội……”

Lục Phán Phán nhấp chuột vào đường link, cô nhìn thấy tên của Cố Kỳ trong bài báo đó, và một tấm ảnh tập thể nhòe nét.

Cố Kỳ ở trong tấm ảnh là một Cố Kỳ đâu đó chừng mười bốn tuổi, anh mặc bộ đồng phục bóng chuyền màu đỏ rộng rãi, khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô non dại, có lẽ là vì chưa quen với ống kính mà đôi mắt hơi nheo lại.

Sáu năm trước……

Lục Phán Phán nhớ về bản thân mình sáu năm trước, vừa lên đại học, đương độ tuổi đam mê mày mò mấy thứ mỹ phẩm, mỗi ngày đều phải trang điểm ăn diện lộng lẫy, và quan trọng là luôn luôn có đủ các thể loại đàn anh theo đuổi.

Ngày đó cô sẽ chỉ cân nhắc đến những anh chàng trông trưởng thành lại trầm tĩnh, mà Cố Kỳ lúc ấy mới chỉ là một cậu nhóc học cấp hai, còn chưa trổ mã.

Bỗng cô dâng lên một nỗi ngại ngùng kỳ lạ, mặt ửng lên, bối rối tắt trang web đó đi.

Lục Phán Phán kéo chuột tiếp xuống dưới, những tin này hình như đều là chuỗi tin giống hệt nhau, mãi đến khi đã kéo xuống đến cuối cùng, cô mới nhìn thấy một mẩu tin khác hoàn toàn nằm trong một bài quảng cáo.

“Cố Kỳ – Tay trái vàng của đội tuyển bóng chuyền thanh thiếu niên nam Tỉnh X bị chấn thương, rời khỏi đội tỉnh, người mới từ đội số Hai lên lấp vào vị trí trống.”

Đây là thông tin từ bốn năm trước.

Lục Phán Phán ngước mắt, nhìn lên bóng lưng của Cố Kỳ, vừa đúng lúc Ngô Lộc nói đến những đường đập bóng bằng tay trái của anh.

“Cố Kỳ, sao trước đây cậu không nói với thầy là cậu có thể sử dụng tay trái?”

Mọi người đồng loạt quay ra nhìn Cố Kỳ.

“Đúng đấy, cậu phải nói sớm chứ, nếu thế thì chúng ta đã có thể xây dựng chiến thuật hoàn toàn mới rồi.”

“Phải đấy, thế mà cậu lại chẳng hé nửa lời, giấu mãi đến lúc vào trận mới bộc lộ.”

………

Cố Kỳ lười nhác lên tiếng: “Tay trái từng bị thương, phong độ không ổn cho lắm.”

Cả phòng lặng đi.

Bởi mỗi một người ngồi đây đều hiểu rằng, đối với một cầu thủ bóng chuyền mà nói, tay bị thương có nghĩa là gì.

Ngô Lộc không nói tiếp về đề tài này nữa, ông phẩy phẩy tờ giấy A4 trên tay.

“Nào nào, chúng ta nói tiếp về đội hình chặn lưới khối hình tim của Lịch Châu, các cậu chú ý vào nhé.”

Kết thúc phục bàn, mọi người lục tục kéo nhau về phòng.

Lục Phán Phán dọn dẹp tài liệu, là người cuối cùng rời đi.

Cố Kỳ đã đứng trước cửa đợi cô.

Những người khác vẫn còn đang đứng trên hành lang buôn chuyện chưa chịu về phòng, phía trước là âm thanh rì rầm ồm ồm của họ, sau lưng là phòng của Ngô Lộc.

Lục Phán Phán quay đầu nhìn lướt qua đám La Duy còn chưa vào phòng, đè thấp giọng: “Tìm chị à?”

Cố Kỳ xoay người đứng trước mặt Lục Phán Phán, chặn mất tầm nhìn của cô.

“Chị mệt không?”

Lục Phán Phán: “Hả?”

Cố Kỳ: “Nếu chị không mệt thì tối nay quảng trường Âm Nhạc có bắn pháo hoa.”

Lục Phán Phán đi trước không nói gì.

Cố Kỳ liền kéo tay cô lại: “Chị đi không?”

Lục Phán Phán gạt tay anh ra.

“Cậu phải cho chị đi cất đồ đã chứ.”

Rồi cô đi vội về phía phòng mình.

Cố Kỳ bật cười, sải bước theo sau.

Lục Phán Phán về phòng cất đồ, Cố Kỳ đứng bên ngoài đợi.

Cô đi vào phòng vệ sinh nhìn lại một lượt, tóc hơi rối, áo sweater với quần jean và áo khoác bóng chày trông quá xuề xòa.

Vừa nghĩ đến pháo hoa, Lục Phán Phán đột nhiên lại muốn mặc váy.

Cô mở hé cửa phòng, nói với Cố Kỳ đang đứng đợi: “Cậu đợi một lát nhé, chị thay đồ.”

Cố Kỳ nghe vậy, đôi mắt cười liền cong lên.

“Được.”

Lục Phán Phán quay trở về phòng, cô lục trong vali một hồi rồi mới phát hiện ra không có váy?

Rõ ràng trước khi khóa vali mình có bỏ một bộ vào đây mà……….

Chắc là đi vội quá nên để quên ở nhà rồi.

Thôi vậy.

Lục Phán Phán chải lại tóc, thoa một lớp son mỏng lên môi rồi ra ngoài.

Cố Kỳ nhìn cô một lượt, “Thứ cho tôi nói thẳng, nhưng…… chị mang theo hai bộ đồ giống nhau à?”

Lục Phán Phán: “Không thay nữa, lười thay.”

Cố Kỳ nhỏ giọng “Ồ” một tiếng, mặt mày ủ rũ hẳn.

“Vậy thì đi thôi.”

Lục Phán Phán đi sau lưng anh, ánh mắt lén lút liếc trộm người ta mấy lần.

“Cậu thích ngắm pháo hoa à?”

Cố Kỳ không đáp.

Lục Phán Phán sải bước dài hơn, đi bên cạnh anh.

“Đừng đi nhanh vậy, chị theo không kịp.”

Cố Kỳ đi chậm lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Hừ, đồ chân ngắn.” 

“Vâng, chân cậu dài.” Giọng cô còn nhỏ hơn, “Cậu là di sản của sàn catwalk.”

Cố Kỳ: “Ầy, ngại quá, cũng từng có công ty quản lý người mẫu đến tìm tôi rồi đấy.”

Lục Phán Phán: “Biết rồi, biết rồi.”

Quảng trường Âm Nhạc cách khách sạn họ ở hai kilomet, hai người từ từ thả bộ đến đó.

Quảng trường lúc này đã đông đen người, đứng từ xa nhìn sang chỉ thấy một mảng tối mù.

Lấy cái tên quảng trường Âm Nhạc là bởi quảng trường này nằm ngay bên bờ sông, điểm đặc biệt là khu vực phun nước sẽ hoạt động dựa theo giai điệu, tiết tấu bài hát được phát.

Mà phía bên kia sông là những lâu đài nhỏ, tối nay sẽ bắn pháo hoa ở đó.

Lục Phán Phán và Cố Kỳ chen vào giữa đám đông, đợi chờ pháo hoa.

Người đông đến nỗi Lục Phán Phán cứ cảm thấy ngẩng đầu lên, trước mắt cô là một bức tường thịt. Cố Kỳ thì hay rồi, anh cứ thong thả quét mắt là có thể nhìn thấy toàn cảnh.

Thế là cô kéo tay áo anh, “Hay chúng ta tìm chỗ nào có tầm nhìn đẹp hơn đi? Ở đây đông quá, chị thấy không chụp ảnh được đâu.”

Cố Kỳ nhìn xung quanh một vòng, “Chỗ nào cũng đông cả.”

Lục Phán Phán thở dài.

“Thôi vậy, ai bảo tôi không phải là di sản của sàn catwalk chứ.”

Cố Kỳ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng thất vọng.

Một giây sau, Lục Phán Phán bỗng giật mình hét lên, còn chưa kịp nhận thức được gì thì hai chân đã rời mặt đất, bị Cố Kỳ bế đặt lên bức tượng đá ngay cạnh.

Bức tượng đá này rất cao, một mình cô còn không trèo lên nổi, vậy mà Cố Kỳ lại nhẹ nhàng xách cô đặt lên trên đó……

Lục Phán Phán vội vàng ôm chặt bức tượng, sau khi đã hoàn hồn mới dám mắng: “Cậu làm chị sợ chết khiếp!”

Cố Kỳ: “Bây giờ tầm nhìn đã đẹp chưa?”

Lục Phán Phán cong môi cười rạng rỡ.

“Nhưng mà cậu chỉ đứng vậy thôi à? Chị chặn mất tầm nhìn của cậu thì làm sao?”

Anh không mấy quan tâm, nói: “Không sao.”

Lục Phán Phán đã ngồi vững, cô buông hai tay ra, nhìn Cố Kỳ.

Ở độ cao này vừa hay cô lại ở ngang tầm mắt của anh.

“Chính cậu bảo muốn đi xem pháo hoa, bây giờ lại bảo không xem được cũng không sao.”

“Ai nói tôi muốn đi ngắm pháo hoa chứ.” Cố Kỳ quay đầu nhìn cô, “Tôi chỉ muốn ngắm chị.”

Tiếng nổ thật lớn vang lên giữa không trung, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên đỉnh đầu.

Những tia sáng đủ màu chiếu rọi khuôn mặt hai người.

Bên tai có tiếng đám đông trầm trồ, và cả nhịp thở khe khẽ của Cố Kỳ.

Từ bé đến lớn, Lục Phán Phán đã từng ngắm rất nhiều màn pháo hoa, nghe qua rất nhiều lời tán thưởng khen ngợi, cũng đã nhận được rất nhiều câu tỏ tình thẳng thắn.

Nhưng lần này, cô lại bỗng dưng ngẩn ngơ.

Dường như pháo hoa trong lòng cô đã rực rỡ, vừa nóng bỏng lại sôi nổi nhiệt huyết.

Lời anh nói quẩn quanh mãi chưa tan, chầm chậm hun đỏ gò má người thiếu nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.