Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 38




La Duy vốn đang lặng lẽ đứng chỉnh điều hòa, vừa nghe Lục Phán Phán hỏi vậy anh vô thức quay đầu lại nhìn.

“Cậu mua cho bạn gái cũng mua loại dành cho trẻ em này à?”

La Duy cứ cảm thấy câu này rất quen tai.

Ấy, đúng ha, bạn gái của anh cũng hay hỏi những câu như vậy.

“Anh chơi game với em gái mây em gái mưa gì đó cũng tốt bụng vậy sao?”

“Cái khăn quàng cổ lỏng lẻo kia mà đẹp á? Lớp phó của lớp anh choàng đẹp đúng không?”

La Duy rùng mình một cái rồi quay sang nhìn Cố Kỳ, Cố Kỳ đang cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì mà chỉ nói một câu: “Không đâu.”

La Duy: “…”

Lục Phán Phán gật gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, uống một ngụm nước rồi nuốt thuốc xuống.

“Hôm nay làm phiền các cậu quá, cũng huấn luyện mệt mỏi cả một buổi sáng rồi, hai người mau đi ăn trưa đi.”

Thấy Lục Phán Phán vẫn bình thản không một gợn sóng, La Duy cảm thấy chắc là do mình đã nghĩ quá nhiều.

Có khi Lục Phán Phán chỉ thuận miệng hỏi vu vơ vậy thôi, làm sao cô có thể nói mấy câu đầy ẩn ý như bạn gái anh được!

“Dạ vâng, vậy chị Phán Phán nghỉ ngơi đi nhé.”

La Duy đi ra ngoài, tiện tay lôi luôn Cố Kỳ đi.

Nhưng Cố Kỳ đột ngột ngẩng phắt đầu, khuôn mặt đẹp trai đầy nghi hoặc: “Không đúng! Tôi còn không có bạn gái thì mua thuốc gì cho người ta mới được chứ?”

Văn phòng phút chốc rơi vào yên tĩnh, không một ai lên tiếng.

Lục Phán Phán nhìn anh chằm chằm, cánh môi mấp máy nhưng lại chẳng nói lời nào.

La Duy đứng giữa hai người họ lúng túng không biết làm sao.

Nếu đổi lại là Tiêu Trạch Khải đứng trong bầu không khí này, thì có khi cậu ta sẽ chẳng mảy may nhận ra đâu, nhưng La Duy thì khác, vì anh đã quá quen rồi!

Thế nên anh khẽ hắng giọng, “Vậy…. em đi ăn trước nhé.”

La Duy xoay người chạy vọt đi, còn Cố Kỳ vẫn cứ đứng ngay trước mặt Lục Phán Phán, đợi chờ câu trả lời của cô.

Đúng lúc này, bụng dưới của Lục Phán Phán đột nhiên quặn lên, cô chau mày, hai tay ôm chặt bụng, sắc mặt cũng đột nhiên trắng bệch.

“Chị nghỉ ngơi đi.”

Cố Kỳ chỉ bỏ lại một câu rồi đi luôn.

Đến khi Lục Phán Phán ngẩng đầu lên lại, trong văn phòng đã chẳng còn ai rồi.

Điều hòa chạy vù vù, sinh viên Thể dục tan học, dưới tầng vang lên những tiếng ồn ào.

Cả người Lục Phán Phán dần thả lỏng, cô uống thêm một ngụm nước nóng nữa, bụng dưới dường như đã đỡ đau hơn.

Lục Phán Phán ngẩng đầu, mắt nhắm nghiền, cô điều chỉnh cho ghế ngồi ngả về phía sau rồi thoải mái nằm xuống.

Rầu rĩ buồn bực trong lòng dường như cũng bay biến cả.

Thời gian bất giác lướt qua, âm thanh huyên náo dưới tầng cũng dần dần tan hết.

Cố Kỳ đứng ngay trước cửa văn phòng, anh biếng nhác dựa người lên tường, điện thoại trên tay vẫn cứ rung lên liên tục.

Ba cuộc điện thoại của Trình Âm đều bị tắt cả ba.

Ánh sáng tràn qua khe cửa bên dưới, bên kia cánh cửa có một cái bóng nhỏ cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

Trình Âm lại gửi tin nhắn.

“Anh bảo có chuyện gấp, chỉ đi nửa tiếng là về ngay, anh có biết đã trôi qua bao lâu rồi không?”

“Chớt rồi à? Có chớt thì cũng phải ư hử một tiếng để em còn biết đường báo tin cho mẹ chứ.”

“Anh có biết ngoài trời lạnh thế nào không? Người nơi đó biết chăng nơi này, em gái anh cô đơn hao gầy?”

“Thôi được rồi, mình tôi cô độc ngồi đây ăn cơm.”

“Được lắm Cố Kỳ, anh xong đời rồi.”

“Anh xong đời rồi! Báo cho mà biết đấy!”

Cố Kỳ liếc mắt qua, tắt luôn điện thoại, rồi sải bước vào văn phòng.

Lục Phán Phán đang ngồi dựa người trên ghế làm việc, nhìn chăm chăm hộp thuốc giảm đau đến ngẩn ngơ.

Vừa thấy Cố Kỳ bước vào cô đã phát hoảng, hộp thuốc trên tay rơi xuống đất, cô luống cuống nhặt lên lại. Bỗng chiếc ghế văn phòng bị xoay một vòng, giây sau, Cố Kỳ khom lưng hai tay chống lên hai bên tay gác, khóa chặt cô lại.

Hai người dựa sát vào nhau đến nỗi còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Lục Phán Phán bất động, cô sững sờ nhìn người trước mặt mình.

Cố Kỳ không nói gì xa xôi, mở miệng là vào thẳng luôn vấn đề: “Khoảng thời gian này tôi sắp bức bách phát chết rồi.”

Lục Phán Phán: “Ờ….?”

“Tôi từng hỏi chị, rằng chị thấy tôi có chỗ nào không tốt, nói ra để tôi nghĩ cách giải quyết.”

“Tôi cảm thấy mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Cứ cho là chị nói tôi không đủ đẹp trai đi, vậy thì tôi có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ một chút, cũng không phải là không được, đúng không?”

“Nhưng chị cứ nhất quyết nói tôi nhỏ hơn chị năm tuổi, thế thì tôi còn cách nào? Bảo mẹ tôi nhét tôi lại rồi sinh sớm năm năm à?”

Cố Kỳ nói liên tục hết câu này đến câu khác, còn chẳng cho Lục Phán Phán có cơ hội được trả lời câu nào.

“Nhưng vừa rồi tôi chợt phát hiện ra.”

“Chuyện tôi sinh sau chị năm năm hoàn toàn không phải là vấn đề của tôi, càng không phải là vấn đề của mẹ tôi, mà đó là vấn đề của chị.”

Có lẽ là do thói quen luyện thể dục thể thao nhiều năm mà bờ vai của Cố Kỳ rất rộng, anh dựa sát vào người cô như vậy, làm cô chẳng thể thấy gì ngoài anh nữa.

Chàng thiếu niên tiến gần thêm một chút, trên người phảng phất mùi mồ hôi.

Lục Phán Phán nắm chặt vạt áo khoác, cảm giác căng chướng lại dâng lên giữa lồng ngực, nhưng nó không giống cảm giác lúc ban sáng.

Cảm giá này đã đột phá khoang ngực, tiến đánh thẳng lên đại não.

Khiến cho từng tấc tế bào trong cơ thể cô đều tê tê dại dại.

“Sao đó lại là vấn đề của chị được chứ?”

Giọng Lục Phán Phán rất nhỏ.

Nếu không Cố Kỳ sẽ phát hiện ra giọng điệu bối rối của cô.

“Nó đích thị là vấn đề của chị.” Anh bất lực nói, “Nếu không thì chị nói tôi biết đi, tôi hai mươi tuổi thì đã làm sao? Những gì mà người đàn ông lớn hơn chị làm được, có cái nào tôi không làm được không?”

Lục Phán Phán cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm xuống bộ quần áo của mình.

“Chị nhìn tôi này.” Cố Kỳ nâng cằm cô lên, “Chị nói đi, có chuyện gì tôi không làm được không?”

Lục Phán Phán ngoảnh mặt đi, trốn tránh bàn tay của anh.

Cô trầm mặc một lúc, rồi chống hai tay lên ngực Cố Kỳ, cố đẩy anh ra.

Nhưng cái sức bé tí tẹo của Lục Phán Phán mà so với Cố Kỳ thì chẳng khác nào trò đùa, thậm chí là anh còn chẳng xê xích dù chỉ là một mili.

“Cậu thả chị ra trước đã.”

Cố Kỳ cứ như không nghe thấy những gì cô nói.

“Chị trả lời tôi trước đi, đưa tôi một cái lý do tâm phục khẩu phục vào.”

“Cậu có thể cho chị thời gian suy nghĩ kỹ hơn một chút, được không?”

“Cái này mà còn cần suy nghĩ? Sao? Chẳng lẽ chị còn định lên Baidu tra thử đáp án à? Chị… khoan đã, chị vừa nói cái gì?”

Hai mắt Cố Kỳ bỗng chốc sáng rực, nhưng anh lại không nói năng gì.

Lục Phán Phán chống tay lên lần nữa, lần này thì cô đẩy anh ra dễ như trở bàn tay.

“Chị nói, cậu cho chị thời gian suy nghĩ kỹ một chút, được không?”

Cô ngẩng đầu liếc qua anh, đối phương dường như còn không dám tin vào lời cô vừa nói.

Lục Phán Phán lại bổ sung thêm: “Chị sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc mà.”

Chàng thiếu niên ở trước mặt vẫn không nói gì.

Lục Phán Phán: “Cậu cũng phải nghiêm túc một chút.”

“Ừm.”

Anh đáp, “Trước giờ tôi vẫn luôn rất nghiêm túc.”

*

Ngoài trời lất phất mưa.

Cơn mưa chính thu đã mang theo cái dai dẳng của mùa đông, bảo là nhỏ nhưng cũng chẳng nhỏ, cứ thế liên miên không ngớt, lại còn thừa cơ nhuốm vàng từng tầng lá.

Trình Âm đứng dưới mái hiên đợi đến khi mặt mày đen xì.

Cô cầm cây dù đỏ rực vô cùng thục nữ trên tay, mắt nhìn chằm hăm người anh trai thân yêu Cố Kỳ đang đút hai tay vào túi, thong thả chậm rãi đi dưới làn mưa bay.

Ngay lúc Cố Kỳ còn cách cô chưa đến hai mét, Trình Âm đâm mạnh cây dù trên tay về phía anh, cây dù như biến thành thanh kiếm, xẻ gió lao đến.

Dứt khoát, gọn gàng, không chút lưu tình.

May mà Cố Kỳ phản ứng nhanh, anh nghiêng người né đòn tấn công của Trình Âm, thuận tay bắt lấy cổ tay cô em gái.

“Lại lên cơn gì đấy? Mọi thứ rơi vào tay của nhóc đều có thể biến thành vũ khí đoạt mạng người khác đấy. Nhóc muốn mưu sát anh trai ruột của mình à?”

Cô đánh không lại anh, mà xung quanh người đến người đi tấp nập, cảnh tượng này không được đẹp mắt cho lắm.

Thế là Trình Âm thuận tay quẳng luôn cây dù, cô bĩu môi, bày ra vẻ mặt đáng thương khốn khổ nhìn anh, giọng điệu mong manh yếu đuối: “Em hiểu rồi, anh không chào đón em, em đành về nhà vậy. Về lại căn nhà rộng rãi nhưng lạnh lẽo cùng cực kia, mỗi ngày trôi qua đều phải rửa mặt bằng nước mắt. Dù sao thì cũng chẳng ai quan tâm đến em.”

Cố Kỳ quay người đi thẳng.

“Tùy em.”

Trình Âm vội vàng nhặt cây dù lên, chạy theo nịnh nọt: “Anh, anh, anh trai tốt, anh trai yếu dấu, vừa rồi có phải anh đi tìm chị dâu đúng không? Anh đã nói gì với chị dâu vậy?”

Cố Kỳ bị một tiếng “chị dâu” lấy lòng thành công, anh bước chậm lại để Trình Âm có thể đuổi kịp, thuận đó kể lại những gì Lục Phán Phán nói với mình cho cô nghe.

Trình Âm nghe xong mà chết lặng.

“Cố Kỳ, anh vẫn còn bình thường chứ hả? Anh nói thế thật à?”

Cố Kỳ hừ lạnh.

“Ừ thì làm sao?”

“Theo đuổi con gái không phải vậy! Tên nào mà nói với em thế thì chính thanh bảo kiếm này sẽ lấy đi cái mạng chó của hắn!”

Cố Kỳ đứng lại, quay đầu nhìn Trình Âm, khóe môi nhếch lên, mặt mày nom rất sung sướng.

“Cô ấy nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

Trình Âm lại lần nữa chết lặng.

“Thanh niên các anh đều phát một vậy hả?”

Cố Kỳ sải bước lớn đi về phía trước, Trình Âm lon ton chạy theo sau.

“Anh kể lại lần nữa đi, kể chi tiết một chút. Chị ấy có bảo anh có khuyết điểm gì không? Kể lại lần nữa đi mà, anh trai ~”

*

Lúc Lục Phán Phán tan làm thì trời đã ngừng mưa.

Đường vẫn còn ướt, người cũng thưa thớt hơn, một mình cô đi trên con đường rợp bóng cây, dẫm lên những chiếc lá vàng đẫm nước, cô bước đi thật cẩn thận.

Giữa đường bỗng nhảy ra một người, người nọ cười híp mắt đi về phía cô.

Mãi đến khi Trình Âm đã đi đến trước mặt mình, Lục Phán Phán mới phát hiện ra, ngũ quan cô bé khá giống với Cố Kỳ.

Mày mắt hệt một khuôn, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn hồng hào.

Lục Phán Phán cũng bất giác mỉm cười nhìn cô.

“Em tìm chị có chuyện gì sao?”

Trình Âm: “Chị ơi, chị có biết đường đi đến tòa nhà giảng đường số 14 không ạ?”

Lục Phán Phán đáp: “Hơi xa đó.”

Rồi cô lại nhìn xung quanh, “Anh em đâu?”

Trình Âm cúi đầu sờ tay lên mặt mình, lầm bầm tự hỏi: “Bộ giống lắm hả???”

Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô đã nở nụ cười ngây thơ vô hại: “Anh của em vẫn chưa tan học, mà cũng chẳng trả lời tin nhắn của em. Trường này rộng quá, em lạc đường mất rồi.”

Lục Phán Phán chỉ tay về phía sau lưng mình, nói: “Em cứ đi xuôi hết con đường này, vòng theo bờ hồ rẽ phải, leo thêm một đoạn dốc, đi qua ký túc xá cho sinh viên, rồi em sẽ thấy tòa nhà giảng đường số 14 sẽ ở ngay phía sau.”

Trình Âm chớp mắt bối rối. 

Lục Phán Phán: “Chị dẫn em đi.”

Trình Âm không thèm che giấu nụ cười đắc ý của mình: “Được ạ, được ạ.”

Lục Phán Phán nhìn ra được tâm tư của cô em gái này, đoán chừng em ấy đang muốn tìm cơ hội để được nói chuyện với cô.

Quả nhiên, chưa đi được mấy bước, Trình Âm đã chủ động lên tiếng.

“Chị ơi, anh trai em thường ngày ở trường có nghe lời không ạ?”

“Cũng tạm.”

“Nữ sinh theo đuổi anh ấy nhiều không ạ?”

“…… Cái này thì chị không rõ lắm.”

“Xem ra vừa lên đại học là anh ấy thụt lùi luôn rồi. Chị biết không, lúc anh ấy còn học trung học, số lượng con gái theo đuổi anh ấy nhiều không đếm xuể.”

Trình Âm lén lút liếc mắt qua Lục Phán Phán, thấy cô không nói gì thì tiếp tục thổi gió bên tai: “Nhưng mà anh em cũng không thèm nhìn lấy một cái, chị biết vì sao không?”

Không đợi Lục Phán Phán đáp lời, Trình Âm đã nói tiếp: “Bởi vì anh em từng bị một cô gái gây tổn thương.”

Bước chân Lục Phán Phán thoáng loạng choạng, nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao vậy?”

Trình Âm: “Khi ấy có một chị gái, ngày nào cũng đến tìm anh trai em, vừa đưa đồ ăn vặt lại vừa gọi điện hỏi thăm, mỗi ngày đi học đều đứng trước cổng khu chung cư đợi anh ấy.”

Lục Phán Phán im lặng.

Trình Âm vung vẩy tay: “Anh ấy nghĩ rằng đó chính là tình yêu, nhưng ai có ngờ đâu, thực ra cô gái đó chỉ muốn được chép bài tập của anh ấy mỗi ngày mà thôi. Sau khi phát hiện ra sáng nào anh ấy cũng đến lớp sớm để chép bài của lớp trưởng thì cô gái đó bỗng dính lấy lớp trưởng như sam, không thèm để ý đến anh em nữa.”

Lục Phán Phán: “……..”

Trình Âm ngửa mặt lên trời thở dài: “Có lẽ tổn thương mà cô gái đó gây ra cho anh trai em là quá sâu sắc, cho nên sau này không còn bất kỳ cô gái nào thành công xuất hiện trước cửa nhà em trên hai lần.”

Lục Phán Phán: “…. Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?”

Trình Âm: “Tiểu học ạ, năm anh ấy học lớp năm thì phải.”

Lục Phán Phán: “………….”

Trình Âm: “Vậy nên anh trai của em không dễ dàng gì mà rung động trước một người đâu, khi thích ai đó anh ấy sẽ vô cùng thật lòng.”

Trình Âm còn cố tình kể rất nhiều chuyện của Cố Kỳ cho Lục Phán Phán nghe.

Nói trắng ra thì chỉ là đổi cách khen Cố Kỳ mà thôi.

Nhưng giọng Trình Âm rất hay, ngắt nghỉ uyển chuyển, kể chuyện chân thật sinh động, Lục Phán Phán xuôi theo lời cô nói, trong đầu tự giác chạy ra một vài khung cảnh.

Thoắt cái hai người đã cùng đi đến trước tòa nhà giảng đường số 14.

Tiếng chuông vang lên, dần dần, đã có vài sinh viên bước ra.

Trình Âm vẫn cứ mải mê thao thao bất tuyệt kể chuyện trá hình về anh trai mình. Cô đã kể đến năm lớp mười đi nhận lớp mà Cố Kỳ ngủ quên, sau đó anh lại chạy lung tung vào nhầm lớp bên cạnh ngồi học hết cả một tuần liền. Đến lúc phát hiện ra thì thầy giáo lớp đó nhất quyết không chịu thả người, lại còn đại chiến ba trăm hiệp với thầy chủ nhiệm bản gốc của Cố Kỳ nữa chứ.

Lục Phán Phán dường như đã mường tượng ra dáng vẻ biếng nhác kia của Cố Kỳ, khuôn mặt non trẻ, dáng người cao gầy, chàng thiếu niên bất ngờ xông vào lớp học của người khác, cũng không biết đã bất ngờ xông vào thanh xuân của cô thiếu nữ nào.  

“Em đừng kể nhiều ưu điểm của Cố Kỳ vậy, chẳng lẽ cậu ấy không có khuyết điểm nào thật sao?” Lục Phán Phán hỏi, “Một chút xíu xiu cũng không có sao?”

Trình Âm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, bàn tay nhỏ gãi đầu, lắp bắp nói: “Cái này khó nghĩ ra thật đấy, nếu mà là khuyết điểm, thì có lẽ là….. đám con trai chơi bóng chuyền lâu năm như anh ấy, eo lưng chắc không ổn lắm đâu.”

Lục Phán Phán: “………..”

Vừa bước ra khỏi phòng học đã thấy em gái mình và Lục Phán Phán đứng nói chuyện vui vẻ với nhau, mặt mày Cố Kỳ tràn đầy hưng phấn, bước chân phấn khởi vô cùng. Nhưng đúng lúc đó, anh lại nghe thấy câu nói cuối cùng của Trình Âm, cuốn sách trên tay được thả rơi tự do, đáp đất bằng một âm thanh vang dội.

Tác giả: 

Phú Quý Nhi: Từ hôm nay trở đi, tôi là con một nhà họ Cố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.