Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 31




Cửa tòa nhà ký túc xá nam.

Cố Kỳ ngớ người nhìn chiếc áo khoác của Lục Phán Phán mà anh đang cầm trên tay.

Sao cái tay áo này ngắn vậy? Sao cái áo này lại nhỏ vậy??? 

Cô quản lý ký túc xá từ trong phòng đi ra, đứng cách anh một cánh cửa, lên tiếng: “Cậu cầm quần áo trẻ em đứng ngẩn tò te ra đấy làm gì đấy?”

Cố Kỳ ngẩng đầu, tha thiết xin xỏ: “Cô ơi, cô mở cửa cho con với.”

Cô quản lý cầm chùm chìa khóa trên tay nhưng trước hết vẫn phải dạy dỗ một trận cái đã.

“Cậu tự xem lại bây giờ mấy giờ rồi? Bước vào đây ký tên cho tôi!”

Anh không nói năng gì, chỉ bình tĩnh đứng đó.

Cô quản lý mắng đã đời rồi mới chịu mở cửa. Sau khi được vào, Cố Kỳ thản nhiên viết ba chữ “Hoắc Tu Viễn” lên nhật ký ra vào rồi lại thản nhiên đi lên tầng.

Vừa đẩy cửa phòng ký túc ra, anh đã nhận được tin nhắn của Lục Phán Phán.

[Lục Phán Phán]: Chúng ta cầm nhầm áo khoác của nhau rồi, ngày mai cậu mang đến nhà Bóng chuyền đổi lại nhé.

Cố Kỳ một tay cầm áo, một tay gõ chữ.

[Cố Kỳ]: Được.

Hoắc Tu Viễn đã ngủ, Cố Kỳ nhẹ chân nhẹ tay tìm một cái túi giấy, anh gấp gọn áo bỏ vào bên trong, sau đó mới quay ra tắm rửa.

Lúc trở ra, anh phát hiện Lục Phán Phán đã gửi cho anh một tin nhắn vào hai mươi phút trước.

[Lục Phán Phán]: Hôm nay rất cảm ơn cậu.

Cố Kỳ nằm lên giường, trong lòng thầm nghĩ giờ này chắc cô cũng đã ngủ rồi, nhưng những ngón tay vẫn không chịu nghe lời mà tiếp tục gõ chữ.

Lục Phán Phán đúng thật là đã ngủ rồi.

Nhưng cô vừa mới nhắm mắt được một lúc thì lại phát hiện ra mình chẳng buồn ngủ tẹo nào, thậm chí còn thấy có chút nôn nao trong lòng, thế là cô lại cầm điện thoại lên.

Vừa nãy màn hình điện thoại sáng lên một thoáng, là tin nhắn wechat của Cố Kỳ.

[Cố Kỳ]: Một câu cảm ơn là xong sao?

Lục Phán Phán trở mình, đôi mắt nheo lại trả lời tin nhắn.

[Lục Phán Phán]: Đã được hời rồi thì ngoan ngoãn chút đi.

[Cố Kỳ]: Ngoan thì sẽ được thêm hời sao? Vậy chị muốn ngoan cỡ nào, tôi có hết.

[Lục Phán Phán]: Cậu có được bao nhiêu?

[Cố Kỳ]: Chị muốn bao nhiêu tôi có bấy nhiêu.

[Lục Phán Phán]: Thế cậu thử trước một cái tôi xem nào.

Cố Kỳ mãi vẫn chưa trả lời tin nhắn này.

Lục Phán Phán vô cùng cạn lời, nửa đêm nửa hôm đầu óc đã không tỉnh táo lại còn nói mấy lời vô tri gì vậy?! Thấy đêm đã khuya, sáng mai còn phải dậy sớm đi làm, thế là Lục Phán Phán buộc mình phải tắt điện thoại đi ngủ.

Sáng hôm sau, cô dậy trễ.

Lục Phán Phán cuống cuồng thu dọn chuẩn bị qua loa rồi chạy ngay đến trường nên cũng chẳng phát hiện ra mình đã quên mang theo áo của Cố Kỳ.

Đến trước cửa nhà Bóng chuyền cô mới lấy điện thoại ra xem thử.

Đêm qua lúc một giờ sáng, cũng là lúc cô đã ngủ, Cố Kỳ vẫn nhắn lại cho cô.

Chỉ đơn giản đúng một chữ duy nhất.

Meow.

Lục Phán Phán bật cười.

Ý cười trên môi vẫn còn chưa tan hết, cô đẩy cửa ra thì thấy ngay bóng lưng cao lớn của Cố Kỳ, anh đứng trước lưới, lấy một quả bóng ra khỏi xe đẩy bên cạnh, rồi hờ hững phát bóng đi.

Hôm nay trông anh có vẻ rất lười nhác, không giống với vẻ công kích mạnh mẽ như thường ngày, lực tay cũng không quá lớn, nhưng mỗi một quả bóng được phát đi vẫn chỉ đập xuống đúng một điểm.

Lục Phán Phán vừa định mở hẳn cửa bước vào thì Cố Kỳ như cảm nhận được mà quay đầu sang nhìn.

Anh đi về phía cô, sẵn tay nhặt luôn chiếc túi được đặt ngay ngắn trên sàn.

Lúc này Lục Phán Phán mới nhớ ra mình đã quên không mang áo trả cho Cố Kỳ.

“Chị quên mất rồi.” Lục Phán Phán vừa nói vừa chìa tay về phía anh, “Ngày mai chị sẽ mang trả cho cậu sau.”

Cố Kỳ đột nhiên dừng bước, để bàn tay cô bơ vơ giữa không trung.

“Thế thì không được.”

Giọng điệu anh nghe vô cùng nghiêm túc, nhưng đáy mắt lại thoảng qua ý cười không nghiêm túc chút nào, “Khi nào chị trả áo cho tôi thì tôi sẽ trả áo lại cho chị.”

Làm như sợ người ta lấy luôn áo của cậu không bằng!

Lục Phán Phán hạ tay xuống, cô “Ồ” một tiếng rồi xoay người đi lên tầng.

Cố Kỳ theo ngay phía sau.

“Cậu đi theo tôi làm gì?” Lục Phán Phán nói, “Mọi người đều sắp đến rồi.”

Cô đứng trên cầu thang cao hơn anh hai bậc, vừa hay lại ngang tầm mắt anh.

Cố Kỳ: “Hời của tôi đâu?”

Lục Phán Phán: “Hả?”

Cố Kỳ: “Cuộc giao dịch tối qua ấy.”

Lục Phán Phán liếm môi nghĩ cách lấp liếm: “Trẻ con vừa thôi.”

Nói rồi cô xoay người đi nhưng Cố Kỳ bỗng nắm lấy cổ tay giữ cô lại.

“Làm người thì phải trung thực chứ. Chị nhìn chị đi, áo cũng không mang trả tôi, bây giờ hời cũng không chịu trả tôi.”

Lục Phán Phán nhìn cánh cửa phía xa xa đã có người lục tục đi vào, cô hốt hoảng giãy khỏi tay anh.

“Biết rồi biết rồi, nói sau đi.”

*

Huấn luyện buổi sáng kết thúc, Cố Kỳ có tiết phải lên giảng đường.

Trong thời gian nghỉ giải lao, Lục Phán Phán giải quyết xong bữa sáng thì quay trở về văn phòng, phát hiện ra trên bàn làm việc của mình xuất hiện thêm một chiếc túi giấy.

Mở ra xem thử thì thấy bên trong là áo khoác của cô.

Không phải bảo là không trả sao…..

Lục Phán Phán cầm chiếc túi định đặt gọn qua một bên, nhưng khoảnh khắc nhấc nó lên, cô bỗng nhận thấy chiếc túi nặng hơn bình thường.

Lục Phán Phán tò mò dốc ngược chiếc túi ra kiểm tra, không có thứ gì lạ cả, thế là cô lật áo ra xem, phát hiện ở một bên túi có một chiếc đèn pin cầm tay nho nhỏ.

Lục Phán Phán sững người mất mấy giây, sau đó cô cầm cầm chiếc đèn pin lên.

Tuy nó nhỏ nhưng lại rất nặng.

Cô vô thức nhấn vào công tắc, chiếc đèn pin con con lập tức phát ra nguồn sáng rất mạnh, soi tỏ cả văn phòng vốn đang mờ mờ tối.

Lục Phán Phán đứng ngẩn ngơ một lúc lâu mới đặt chiếc đèn pin trên tay xuống.

Đoạn, cô buông tiếng thở dài rồi cầm chiếc đèn pin xuống tầng, đặt vào ngăn tủ cá nhân của Cố Kỳ.

Tối đó, Cố Kỳ đến huấn luyện như thường ngày, Lục Phán Phán và Ngô Lộc đang thảo luận về cách bố trí đội hình cho mùa giải năm nay.

Dựa theo kết quả bốc thăm, vòng đầu sẽ phân thành thi đấu sân nhà và sân khách. Trận đầu tiên Duẫn Hòa làm chủ nhà, đối thủ sẽ đến đây đấu, còn đến trận tiếp theo họ sẽ đấu bên sân khách, phải qua bên trường đối thủ. Nhà hàng, khách sạn đều phải cân nhắc sắp xếp từ trước.

Lúc này thì mối lo liên quan tới Cố Kỳ đã xuất hiện.

Lịch thi đấu xuyên suốt mùa giải vô cùng dày đặc, mà Cố Kỳ lại là sinh viên Văn hóa, không thể trận nào cũng xin nghỉ phép, bên phía nhà trường chắc chắn cũng sẽ không phê duyệt, vậy nên không thể trận nào anh cũng có mặt trên sân được.

Vì thế mà Ngô Lộc chỉ có thể căn cứ vào tình hình bên đối thủ mà cân nhắc cẩn thận xem trận đấu đó có cần thiết cho Cố Kỳ ra sân hay không. Trận đầu tiên diễn ra vào hai tuần sau sẽ đấu với Đại học Khoa học và Công nghệ, đội bên đó thực lực không mạnh, ngày hôm ấy Cố Kỳ lại có tiết, dựa vào thực lực của Duẫn Hòa ở thời điểm hiện tại thì đánh thắng họ không phải là chuyện gì khó. Vậy nên Ngô Lộc quyết định trận này tạm thời sẽ không cho Cố Kỳ ra sân.

Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, Lục Phán Phán đến tìm Cố Kỳ, nói với anh những sắp xếp trong giải đấu.

“Trận đấu vòng đầu tiên, chị và huấn luyện viên Ngô đã quyết định không xếp cậu ra sân. Chị đã xem lại lịch học của cậu rồi, hôm đó cậu có tiết chuyên ngành, nếu xin nghỉ phép thì lý do không được chính đáng. Đối thủ của chúng ta hôm đó là Đại học Khoa học và Công nghệ, mà thực lực của họ cũng không quá mạnh, cậu hiểu ý chị chứ?”

Cố Kỳ gật đầu: “Tôi hiểu.”

“Được.” Lục Phán Phán nói tiếp, “Cậu thông cảm nhé, cậu là sinh viên Văn hóa, mọi người đều không muốn ảnh hưởng quá nhiều đến các lớp chuyên ngành của cậu, vậy nên những sắp xếp sau này cũng sẽ cân nhắc kỹ càng để có thể cân bằng với lịch học và thời gian của cậu.”

Cố Kỳ bỗng nhiên hỏi: “Khánh Dương thì sao?”

Lục Phán Phán: “Hả?”

Cố Kỳ: “Vòng này đội chúng ta và Khánh Dương có nằm chung một bảng không?”

Lục Phán Phán: “Bọn họ ở bảng C, sao vậy?”

Cố Kỳ: “Không có gì.”

Lúc này đội bóng đã về gần hết, Lục Phán Phán bảo Cố Kỳ về nghỉ ngơi sớm, còn cô thì đi lên tầng lấy túi xách.

Lúc cô xuống tầng lần nữa, nhà Bóng chuyền đã chẳng còn ai, nhưng đèn điện vẫn còn sáng trưng.

Tuy Lục Phán Phán có thói quen khi ngủ phải bật đèn, nhưng đấy là vì thân bất do kỷ, chứ bản thân cô cực kỳ ghét hành vi lãng phí điện, đặc biệt là những bóng đèn ở đây còn là loại đèn công suất cao.

Ngặt nỗi công tắc điện của nhà Bóng chuyền ở tận sâu bên trong, Lục Phán Phán đứng trước công tắc, do dự mãi vẫn chưa nhấn tắt.

Tuy rằng đèn pin điện thoại cũng có thể chiếu sáng, nhưng ở giữa sân bóng có diện tích lớn đến như vậy, khi tắt hết đèn đi toàn bộ không gian chớp mắt sẽ tối sầm lại, đèn pin điện thoại cùng lắm chỉ có thể chiếu sáng được đường đi dưới chân, còn cả cơ thể vẫn sẽ chìm trong bóng tối dày đặc.

Lục Phán Phán chậm chạp đưa tay lên, nhưng khi cô vừa mới chạm đến công tắc, một bàn tay khác đã vòng qua đỉnh đầu cô, tắt hết toàn bộ đèn điện của nhà Bóng chuyền.

Giây tiếp theo, bàn tay ấm nóng ấy nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đi về phía cửa lớn.

Nhà Bóng chuyền thực rộng, Lục Phán Phán không thấy rõ đường đi, không thấy rõ người bên cạnh, cô chỉ nghe được mỗi tiếng bước chân hai người đều đều vang lên giữa bốn bề tịch mịch. Nhưng cô biết, người đó là Cố Kỳ.

Lòng bàn tay dần nóng lên, mà cô lại như tạm thời mất đi tri giác, cứ mặc cho anh nắm lấy, chầm chậm dắt cô ra ngoài.

Rất nhiều năm về sau, chiều dài ba mươi mét của nhà Bóng chuyền trong lòng cô tựa chừng là ba nghìn mét, ba mươi nghìn mét, lại dường như là đi mãi không thấy điểm dừng, và thật thần kỳ là dọc đoạn đường ấy cô không đã sợ hãi chút nào.

Vừa đi đến cửa, Cố Kỳ lập tức buông tay cô ra.

Lục Phán Phán khẽ cau mày, những ngón tay vô thức co lại, giấu ra sau lưng.

Hơi ấm quẩn quanh nơi cổ tay vẫn còn đó, như thể vừa được chao qua nước sôi.

Cố Kỳ nhét chiếc đèn pin nhỏ vào tay cô.

“Cái này là đèn pin tôi dùng khi đi dã ngoại ngoài trời, nó rất sáng, sáng hơn đèn pin điện thoại nhiều.”

Lục Phán Phán vừa định lên tiếng, Cố Kỳ lại nói thêm: “Chị không cần phải vội vàng từ chối tôi, vì chị có từ chối thì cũng vô dụng thôi.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cổ họng khô khốc không nói nên lời.

“Chị từng nói, là một vận động viên, điều đáng trân quý nhất là tinh thần kiên cường không nhụt chí và vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc.”

Giọng anh trầm xuống nhưng âm thanh lại vô cùng rõ ràng: “Vậy nên, cho dù chỉ có mỗi năm phần trăm hy vọng, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Lục Phán Phán: “Hả? Năm phần trăm gì?”

Một cơn gió thổi qua, cuốn tung mái tóc cô, có vài sợi quét qua đầu mũi, ngưa ngứa.

Cố Kỳ khẽ cười, đưa tay gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô, đoạn, anh dịu dàng dặn dò: “Chuyện này thì chị không cần để tâm.”

Tác giả: 5% gì các bạn hiểu chứ???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.