Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 28




Lục Phán Phán nhìn thẳng vào mắt của anh mà không hề trốn tránh, lớn giọng cổ vũ: “Tốt lắm, cứ thế tiếp tục phát huy!”

Cố Kỳ vừa vặn khớp cổ vừa đi về phía cuối hàng, khoảnh khắc anh xoay người, khóe môi còn thấp thoáng ý cười.

Lục Phán Phán thở phào, chớp mắt một cái Tiêu Trạch Khải đã đứng lên phía trước.

Lực chú ý của cô liền quay trở về chỗ anh chàng.

Kỳ huấn luyện hè vẫn cứ tiếp diễn theo đúng trật tự cho đến đầu tháng chín.

Ngày tân sinh viên đến báo danh, Ngô Lộc không có mặt ở nhà Bóng chuyền, mãi chạng vạng tối ông mới xuất hiện với vẻ mặt đăm chiêu ủ dột.

Lục Phán Phán thấy vậy vội kéo ông vào một góc hỏi nhỏ: “Sao vậy thầy?”

Ngô Lộc thở dài: “Thầy đến học viện Thể dục thể thao xem thử, tình hình tuyển sinh năm nay gay quá, sinh viên Bóng chuyền được tuyển còn chưa đến mười người.”

Lục Phán Phán lo lắng vô cùng, hướng mắt nhìn từng tốp từng tốp tân sinh viên háo hức chạy ngược chạy xuôi ngoài kia.

Mỗi mùa khai giảng, những khuôn mặt lạ lẫm mà tràn đầy năng lượng kia luôn đem theo nguồn hy vọng tươi mới thổi vào mọi ngóc ngách ngôi trường, nhưng nhìn biểu cảm của Ngô Lộc thì e là nguồn sinh viên năm nay không chỉ ít mà chất lượng có khi cũng chẳng ra sao.

Lục Phán Phán uể oải vươn vai, nói: “Không sao, có vẫn tốt hơn không, từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn lại thôi.”

Không biết Ngô Lộc có nghe lọt tai hay không nhưng vẻ mặt của ông cũng đã thư thả hơn ít nhiều, chậm rãi đi vào nhà Bóng chuyền.

Kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, Ngô Lộc chọn ra được bốn người trong nhóm tân sinh viên, Lục Phán Phán quan sát các kỹ năng cơ bản của họ một lượt, đúng thật chẳng khác so với những gì Ngô Lộc từng nói là bao. Trong đó có ba người năng lực không ổn, nhưng lại có lợi thế chiều cao vượt trội, cô còn để ý thấy một người chiều cao tầm tầm nhưng kỹ thuật chuyền hai lại vô cùng hoàn hảo, thậm chí có thể nói là vượt qua tất cả những tay chuyền hai mà Lục Phán Phán từng thấy. Vậy nên cô đã ghi nhớ tên cậu ấy đầu tiên, Nhạc Tòng Gia.

Mấy cậu tân sinh viên vừa rời khỏi cấp ba, vô cùng sôi nổi hoạt bát, chẳng mấy chốc mà đã hòa nhập cùng toàn đội.

Mỗi khi kết thúc huấn luyện, Lục Phán Phán sẽ luôn thấy họ tụ lại với nhau hò hét cùng đi ăn.

Sau buổi huấn luyện tối, Lục Phán Phán thu lại bảng điểm danh mang lên văn phòng nhập dữ liệu.

Trên mỗi một bảng điểm danh đều sẽ dán ảnh thẻ của từng thành viên, vừa lật đến bảng điểm danh của Cố Kỳ cô bỗng sững lại mất mấy giây, nhưng rất nhanh liền vội lật sang trang tiếp theo.

Nhập dữ liệu điểm danh xong đã là mười giờ, đám sinh viên ra về hết không còn một mống, bảo vệ thúc giục Lục Phán Phán mau tan làm đi thôi.

Mùa hạ đã bước vào những ngày cuối cùng, nhưng khi cô đi trên đường lớn lại không cảm thấy se lạnh mà còn thấy nóng nực hơn những ngày chính hạ.

Cầm chiếc dù gấp gọn trên tay, cô rảo bước về phía trước.

Huấn luyện quân sự vừa kết thúc, khu phố đi bộ trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng nói cười chen chúc nhau.

Lục Phán Phán muốn đến cửa hàng đồ ngọt mua một chiếc bánh nhỏ về nhà. Lúc đi ngang qua tiệm malatang mà mình hay ghé, cô bỗng phát hiện ra nơi này đã đổi chủ, malatang cũng đã đổi thành đồ nướng.

Nhìn kỹ hơn một chút, bàn ngoài cùng này chẳng phải là đám La Duy vừa mới huấn luyện xong đây sao?

Bọn họ dẫn theo thành viên mới cùng đi ăn khuya, nói chuyện sôi nổi đến nỗi Lục Phán Phán đứng ngay sau lưng mà cũng chẳng ai để ý.

“Này, sao cậu lại thi vào trường của bọn anh vậy?” Tiêu Trạch Khải vỗ vai Nhạc Tòng Gia hỏi: “Anh thấy với năng lực của cậu thì thi vào Thể thao Bắc Kinh cũng chỉ là chuyện nhỏ ấy chứ!”

Nhạc Tòng Gia trả lời câu hỏi với vẻ mặt vô cùng bất lực: “Đây đã là số phận rồi anh ơi.”

Tiêu Trạch Khải: “Số phận?”

Nhạc Tòng Gia nhìn chằm chằm đĩa thịt bò trước mặt, giọng điệu rõ kiểu có tài nhưng không gặp thời: “Thì điểm văn hóa không đủ đấy ạ. Em còn nghĩ đến lúc thi sẽ chép bài người khác, thế mà mẹ nó chứ, xung quanh em bốn bề đều là học sinh thể dục. Anh nói xem đó không phải số phận thì là gì?”

Mọi người có vẻ đều có chút đồng tình, chỉ có mỗi Lục Phán Phán là bật cười thành tiếng.

La Duy vừa nhìn thấy cô liền vội vàng vẫy tay mời cô vào ăn cùng.

Lục Phán Phán lặng lẽ lùi về sau một bước.

“Thôi, chị mua chút đồ rồi về nhà luôn.”

Chuyện với Cố Kỳ đã là một hồi chuông cảnh tỉnh cô, phải kiểm soát tốt việc qua lại với các thành viên trong đội, vậy nên Lục Phán Phán vẫn luôn cố gắng duy trì một khoảng cách hợp lý với bọn họ.

Nhưng đôi khi nhớ lại, ngày trước cô và Cố Kỳ không tính là quá gần gũi thân thiết, hai tháng này cũng không qua lại gì nhiều, gặp mặt riêng cũng chỉ có vài lần, rốt cuộc là vì sao Cố Kỳ lại thích cô được hay vậy?

Chắc có lẽ là vì khuôn mặt này chăng?

Lục Phán Phán chỉ có thể nghĩ ra mỗi lý do đó.

Đúng lúc này, Cố Kỳ từ nhà vệ sinh của quán thịt nướng đi ra, Lục Phán Phán lập tức xoay người rời đi.

Cô thong dong bước một đoạn, rẽ vào tiệm đồ ngọt, mua đồ ăn sáng cho ngày hôm sau.

Xách chiếc bánh nhỏ trên tay, vừa đi được vài bước, cơn mưa lúc giao mùa bất chợt đổ ập xuống.

Lục Phán Phán thầm nghĩ, may mà hôm nay lúc sắp ra khỏi nhà lại cảm thấy thời tiết oi bức mà mang theo cây dù.

Đến đầu con hẻm nhỏ, những ngọn đèn trong mưa gió như lung lay chợt tắt, có đoạn còn bị chập, chớp nháy lập lòe liên tục.

Cô hít thật sâu, giẫm lên mưa, bước nhanh về phía trước.

Chứng sợ bóng tối là bệnh từ thời thơ ấu của Lục Phán Phán.

Khi còn bé, ở độ tuổi chưa thể nhớ rõ mọi chuyện, trong nhận thức của mình cô chỉ biết rằng đêm tối sẽ không nhìn rõ được đồ vật. Một tối nọ, cả nhà cô đến nhà họ hàng xa chơi, đêm đó mưa giật sấm chớp, bố mẹ và họ hàng ở dưới tầng một đánh mạt chược, Lục Phán Phán đang ngủ thì bị tiếng sấm đánh thức. Vì ngủ ở nhà họ hàng lạ lẫm với mọi thứ nên lúc với tay bật điện cô không với tới được công tắc, Lục Phán Phán sợ hãi run rẩy trèo xuống giường, không cẩn thận lại đụng đầu trúng chiếc đèn pha lê đặt ở đầu giường.

Lúc đó cô nào biết đó là đèn pha lê, chỉ cảm nhận được vật đó đập thật mạnh vào đầu mình, máu chảy ướt đẫm, đau đến hoa cả mắt.

Khi ấy, đồ vật trong phòng cứ như những quân bài domino, Lục Phán Phán bị đèn ngủ đầu giường đập trúng, ngã lăn xuống sàn nhà, lại đụng phải giá treo quần áo, cả một cây cột nặng nề cứ vậy bổ thẳng xuống đùi cô.

Giá treo đồ quét qua bàn trang điểm, những bình những lọ trên đấy rơi vỡ loảng xoảng bên tai, dọa con mèo ngủ trên ban công giật mình, nó nhảy phốc lên bụng Lục Phán Phán rồi lại nhảy ngay đi.

Chỉ trong có vài giây ngắn ngủi, bao nhiêu hoảng sợ kinh hãi đều dồn dập kéo đến cùng một lúc, Lục Phán Phán cứ ngỡ con vật lắm lông vừa đáp lên người mình là ma quỷ quái vật mà chẳng dám động dậy, chỉ biết nằm co quắp trên nền đá lạnh, ôm đầu khóc nức nở.

Đêm đó sấm đánh đùng đùng liên tục, bố mẹ ở dưới nhà mải chơi mạt chược không nghe thấy tiếng con gái mình khóc.

Lục Phán Phán khóc mãi, có lẽ là mệt quá, hoặc cũng có lẽ là bị dọa sợ đến kinh hồn, ý thức chầm chậm mất đi.

Đến khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Cũng vào lần đó, cô mới biết mình bị bệnh quáng gà.

Lục Phán Phán uống không biết bao nhiêu là thuốc, thực hiện không biết bao nhiêu là đợt trị liệu mới dần cải thiện được thị lực của mình, nhưng chung quy, trong điều kiện ánh sáng không đủ, mắt cô vẫn yếu hơn so với người bình thường rất nhiều.

Thật ra vấn đề thị lực cũng chỉ là thứ yếu, trải nghiệm kinh hoàng đêm đó mới là thứ để lại bóng đen tâm lý cho cô, cũng là nguyên nhân khiến cô sợ bóng tối đến như vậy.

Lục Phán Phán bước càng lúc càng nhanh, chiếc bánh nhỏ trong tay bị bóp hỏng lúc nào chẳng hay.

Tiếng mưa gõ xuống mặt đường lộp độp, dường như còn kèm theo cả tiếng bước chân khẽ khàng.

Lục Phán Phán vẫn chưa dám chắc, cô dỏng tai nghe kỹ hơn, có vẻ là có thật.

Thế là cô càng đi nhanh hơn.

Bước chân phía sau lưng cũng vội vàng theo sát.

Bỗng một con mèo hoang từ trên bờ tường nhảy vọt xuống, dọa cô hoảng loạn giật lùi về sau, suýt chút nữa là hụt chân ngã.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên.

“Chị đi chậm thôi.”

Nỗi sợ hãi chớp mắt đã đạt đến đỉnh điểm, bùng nổ, rồi tan biến một cách thần kỳ.

Lục Phán Phán nghe ra đây là giọng Cố Kỳ thì chầm chậm quay đầu lại, trong ánh mắt là bao mệt mỏi rã rời.

“Sao cậu lại ở đây?”

Cố Kỳ đứng cách xa cô một khoảng: “Tôi thấy mưa, trời lại tối, nên muốn đi theo xem thế nào.”

Lục Phán Phán mím môi không đáp, lặng im nghe tiếng mưa gõ lên vải dù.

Cố Kỳ hất cằm về phía sau lưng cô: “Chị đi đi, tôi sẽ theo sau chị.”

Trong lòng cô có thứ gì đó đang ầm ầm dậy sóng nhưng lại không cách nào thốt ra thành lời, chỉ đành quay người bước tiếp về phía trước.

Đoạn đường ngắn ngủi này, thính giác của cô có vẻ đã mẫn cảm hơn rất nhiều, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm của Cố Kỳ ở ngay sau lưng.

Chắc đã biết người đi sau mình là ai nên Lục Phán Phán cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, chiếc bánh trên tay dần được thả lỏng. 

Đến cổng khu chung cư, đèn đường sáng trưng, cô thu dù vào, quay đầu nói với Cố Kỳ: “Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn cậu.”

Đúng lúc này Lục Phán Phán mới để ý Cố Kỳ không có dù.

Mưa không lớn nhưng tóc anh vẫn ướt đẫm, những sợi tóc mềm oặt dán lên da. Ánh đèn đường cũng chỉ chiếu sáng được một nửa khuôn mặt, dưới cằm còn đọng vệt nước.

Bộ dạng của anh bây giờ khác hoàn toàn với tấm ảnh hăng hái nhiệt huyết trên bảng điểm danh đội bóng.

Trông còn có phần đáng thương.

Lục Phán Phán tiến gần đến, đưa cho anh cây dù của mình.

“Cậu về trường đi.”

Cố Kỳ không lấy.

“Tôi không lấy dù đâu, về trường nhanh lắm.”

“Sao cậu chẳng khiến người khác đỡ lo được vậy.” Cô dúi cây dù vào tay anh, “Cầm lấy rồi mau về trường đi.”

Cố Kỳ nghe lời cầm lấy, anh kéo cây dù lên, mở ra.

——— “Cạch”, nan dù bị gãy.

Cố Kỳ: “………….”

Tôi không cố ý, thật đấy! Chị đừng nhìn tôi như vậy! Chị nghe tôi giải thích đã! Mà thôi, không giải thích nữa, vẫn nên đi thì hơn.

Sau cùng, Cố Kỳ vẫn phải dầm mưa trở về trường.

Lục Phán Phán nhìn theo bóng lưng bướng bỉnh cứng đầu kia mà bất lực thở dài.

*

Hoắc Tu Viễn vừa tắm xong trở ra thì nhìn thấy Cố Kỳ cả người ướt như chuột lột bước vào phòng. Anh không nói lời nào, cả người toát lên vẻ ưu buồn hệt như Yoon Ji Hoo*.

*Yoon Ji Hoo là cái anh mặc đồ màu trắng chơi đàn violin trong F4 vườn sao băng bản Hàn í ạ.

“Sao thế?” Hoắc Tu Viễn hỏi.

Cố Kỳ cầm khăn lông lau mặt, yếu ớt nói: “Không có gì.”

“Người anh em, đừng vậy chứ.” Hoắc Tu Viễn ngồi nửa cái mông lên mặt bàn của Cố Kỳ, “Tôi thấy cậu mấy ngày nay hình như đang có tâm sự, nói huynh đệ nghe thử nào.”

Cố Kỳ liếc anh một cái rồi lặng thinh.

Hoắc Tu Viễn khoát tay: “Gặp vấn đề về tình cảm đúng không?”

“Tôi không có cảm tình.”

Cố Kỳ đứng bật dậy, cầm khăn lông đi tắm.

Hoắc Tu Viễn lắc đầu ngao ngán, lôi điện thoại ra gửi một tin nhắn thoại.

“Tiểu Hạc à, bạn cùng phòng của anh toi đời rồi.”

[Hạc Giữa Bầy Gà]:?

Hoắc Tu Viễn lại nói: “Ngày trước có một cô gái quyến rũ anh, bây giờ lại đi quyến rũ bạn cùng phòng của anh. Haizzz, mà ngặt nỗi thằng bạn cùng phòng của anh lại còn chơi hệ solo từ trong trứng nước, nhoắng cái đã đổ cô ta đứ đừ.”

[Hạc Giữa Bầy Gà]: Loại trà xanh tuyệt kỹ nào vậy?! Quyến rũ hết những người ở chung một phòng ký túc xá cơ á! Thật quá đáng!”

Hoắc Tu Viễn: “Đúng đấy, khổ thân thằng bé.”

[Hạc Giữa Bầy Gà]: Anh đừng buồn nhé, loại con gái rác rưởi đấy không đáng để các anh phải buồn đâu.

Hoắc Tu Viễn: “Anh đã hết buồn từ lâu rồi, có điều thế giới này đúng là lắm điều trùng hợp! Sao mà cô ta lại có thể câu trúng thằng bạn cùng phòng anh được nhỉ?”

[Hạc Giữa Bầy Gà]: Thế giới này nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Nếu không giữa đất Trung Quốc tỷ dân, sao em lại nhất định phải gặp được anh cơ chứ?

Hoắc Tu Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại: “He he he là duyên phận đấy.”

Tác giả: Có một số người, một khi đã kích động thì đến bản thân mình cũng chửi cho được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.