Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 25




Cố Kỳ đột nhiên lôi Hoắc Tu Viễn đi mà không nói lời nào.

Lục Phán Phán về nhà với dấu hỏi chấm to đùng trong đầu, đến khi đã nằm xuống sofa mà trống ngực cô vẫn còn đập bình bịch liên hồi.

Cố Kỳ lại thích mình?

Bắt đầu từ khi nào vậy?

Mà những lời cậu ấy nói ban nãy là có ý gì? Cái gì mà sẽ không để ý mình trước kia là người như thế nào?

Xin lỗi, tôi vẫn luôn là một chị gái xinh đẹp mỹ lệ lại thông minh cơ trí đó được không?

Lục Phán Phán càng nghĩ lại càng thấy sai, không để ý đến Hứa Mạn Nghiên đã thức dậy, đang chống cây nạng tập tễnh đi về phía cô.

“Đang ngẩn ngơ nghĩ gì đấy?”

Lục Phán Phán liếc qua cô, nhoài người lên sofa kể: “Hôm nay có người tỏ tình với tao.”

Hứa Mạn Nghiên đang đứng trong phòng bếp làm đồ ăn sáng hững hờ nói: “Mày cứ làm như lần đầu tiên trải nghiệm không bằng ấy. Người đấy thế nào?”

Lục Phán Phán trở mình, nhìn lên trần nhà.

“Tao thấy rất kỳ lạ.”

Hứa Mạn Nghiên: “Kỳ lạ?”

Lục Phán Phán nói: “Tao hoàn toàn không nhìn ra là cậu ấy thích tao, thế mà cậu ấy lại nói, cậu ấy biết tao cũng có ý với cậu ấy.”

Hứa Mạn Nghiên cười giễu: “Đám đàn ông ấy mà, luôn có một sự tự tin thái quá vô cùng kỳ lạ.” 

Vừa dứt lời, Hứa Mạn Nghiên bỗng sững người, cô thả chiếc ly trong tay, hỏi ngược lại Lục Phán Phán: “Đừng nói là mày có ý gì đấy với người ta thật nhá?!” 

“Nghĩ sao vậy! Sao thế được!” Lục Phán Phán Ngồi thẳng lưng, “Nghiêm túc mà nói thì cậu ấy là học trò của tao đấy.” 

“Ồ….” Hứa Mạn Nghiên  lại cầm ly lên pha cafe, “Bình thường thôi. Thiếu niên đôi mươi bỗng gặp được một chị gái xinh đẹp lại còn trưởng thành hơn mấy đứa con gái trong trường, rung động là điều quá đỗi bình thường.”

Lục Phán Phán ngồi đấy không nói năng gì.

Hứa Mạn Nghiên pha xong cafe thì gọi cô đến lấy.

“Nếu như mày không có ý gì với cậu ta thì sau này chú ý chừng mực một chút là được.”

“Ừm…. “ Lục Phán Phán nói, “Hồi còn làm việc ở Đại học Khánh Dương, những đội viên đầu tiên mà tao quen biết đều là bạn cùng khóa của tao cả, chắc có lẽ vì đã quen đối xử thân thiết với họ như bạn bè nên ta cũng chẳng để ý thân phận đã thay đổi ở một lúc nào đó mình chẳng hay.” 

Hứa Mạn Nghiên gật đầu: “Đúng thật là không ổn, nếu tao là mày, tao cũng sẽ không yêu đương với đội viên đâu, phiền phức lắm.”

Nói đến đây, Hứa Mạn Nghiên chớp chớp mắt: “Nhưng nếu đối phương là em trai tối qua thì tao không thấy phiền.” 

Lục Phán Phán: “……….”

“Hôm nay mày không về nhà ăn cơm à?” Lục Phán Phán chuyển đề tài, nhìn đồng hồ trên tay: “Chuẩn bị sớm đi thôi, sửa soạn một chút.”

“Ồ.” Hứa Mạn Nghiên thong thả uống hết ly cà phê, “Không gì phải vội.”

“Vậy tao đi sắp xếp hành lý đây.” Lục Phán Phán nói, “Bố mẹ tao được nghỉ phép, ngày mai tao về nhà chơi với hai ông bà mấy hôm.”

*

Lúc này, trong phòng ký túc xá nam, cả Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn đều đang tiến hành tra khảo linh hồn.

“Vậy là chị ấy không phải là Lục Phán Phán?”

Hoắc Tu Viễn gật đầu: “Hỏi thừa! Lục Phán Phán là cái người chống nạng tối qua!”

Cố Kỳ: “Nhưng chị ấy tên là Lục Phán Phán!”

Hoắc Tu Viễn: “Chị ấy nói với tôi chị ấy tên Hứa Mạn Nghiên!”

Cố Kỳ: “Nhảm nhí! Thẻ công tác của chị ấy ghi tên Lục Phán Phán!”

Hoắc Tu Viễn nghĩ một hồi vẫn nghĩ không thông, anh chàng bực bội túm tóc: “Mẹ nó mặc kệ đấy! Tóm lại chị ấy không phải là cái người mà tôi nói với cậu.”

Cố Kỳ ngã phịch về phía sau, va “rầm” một cái lên vách tường, rồi anh ngẩng đầu nhìn trần nhà với vẻ mặt đời này không còn gì để luyến tiếc.

Vậy là mấy tháng nay anh đang độc diễn vở kịch hài?

“Ngày mai tôi về nhà.”

Hoắc Tu Viễn: “Hả? Không phải cậu bảo sẽ ở lại trường với tôi à?”

Ở cái rắm.

Cố Kỳ bước ra ban công, nơi đã gánh chịu biết bao ưu sầu của anh, một lần nữa rơi vào trầm tư.

Hóa ra Lục Phán Phán không phải là “Lục Phán Phán”, cũng có nghĩa cô không phải loại người như vậy.

Tốt quá.

Cố Kỳ không nhịn được mỉm cười.

Thế nhưng anh không chỉ đòi cho cô xem cơ bụng mà còn đòi cô hôn mình!

Chuyến này là mất hết mặt mũi rồi! Phải làm sao đây?

Cố Kỳ lại thở dài.

Nhưng chung quy thì mọi sự còn tốt hơn anh nghĩ nhiều, ít ra thì Lục Phán Phán không phải loại người lừa gạt tình cảm.

Cố Kỳ thở phào.

Nhưng hình tượng của anh trước mặt Lục Phán Phán làm sao mà cứu vãn đây?

Đúng lúc này, Hoắc Tu Viễn đi ra đẩy người anh một cái.

“Cậu sao đấy? Đứng đây nghĩ cái gì vậy? Sao hết than vắn thở dài rồi lại cười ngu thế?”

Cố Kỳ nhích sang bên cạnh, đối mặt với bức tường, không thèm để ý đến Hoắc Tu Viễn.

Hoắc Tu Viễn lại hỏi: “Rốt cuộc là làm sao?”

Cố Kỳ nhìn thẳng vào bức tường.

“Có cách tự sát nào nhanh gọn mà lại dễ chịu không?”

*

Những ngày Lục Phán Phán ở nhà trôi luôn qua rất nhanh, buổi sáng cùng mẹ đi chợ mua thức ăn, chiều về tụ họp với bạn bè, tối đến lại dạo bộ hóng gió cùng bố mẹ. Cứ thế, mới chớp mắt một cái mà đã hết một tuần.

Trong kỳ nghỉ, nhóm chat của đội bóng Duẫn Hòa vẫn rất sôi nổi, mọi người thi thoảng lại hò hét rủ rê nhau chơi game, không thì pha trò chọc quê thành viên khác, Lục Phán Phán vừa mới ngó lơ có một chút mà đã có hơn một trăm tin nhắn mới nhảy lên.

Đúng lúc ngoài trời đổ mưa, cô ngồi xem phim cùng bố mẹ.

Chương trình giải trí ồn ào kia không thu hút được sự chú ý của Lục Phán Phán, cô để chân trần nằm trên ghế, nghiêng đầu lướt đọc tin nhắn trong nhóm.

Cố Kỳ có vẻ khá yên tĩnh, không nhắn một tin nào.

Lục Phán Phán lại nhớ về ngày hôm đó, nhớ đến cảnh tượng mà anh tỏ tình với cô.

Cái người này sao thế nhở? Tỏ tình xong mà không có động tĩnh gì tiếp à?

“Phán Phán, Phán Phán!”

Dòng suy nghĩ của Lục Phán Phán bị tiếng gọi của bố cắt ngang.

“Sao vậy ạ?”

Bố Lục nhìn cô một thoáng rồi lại quay đầu nháy mắt với mẹ Lục.

Mẹ Lục vờ che miệng hắng giọng, “Mẹ có một đồng nghiệp, con trai người ta năm nay hai mươi tám tuổi, khoảng thời gian trước được nghỉ phép nên thuận tiện đi du lịch Nam Kinh, lúc về còn mang theo rất nhiều đá hoa vũ đẹp mắt, con có muốn đi xem thử không?”

Lục Phán Phán: “……..”

Xem mắt thì mẹ cứ nói là xem mắt đi, sao phải văn vẻ thế.

“Con không đi đâu.” Lục Phán Phán trở mình, “Con mới hai mươi tư tuổi, không việc gì phải vội.”

Hai bố mẹ nhìn nhau rồi cũng không nói gì.

Vài ngày sau, bố mẹ Lục Phán Phán đều đi làm, cô ở nhà một mình không có chuyện gì làm, ngày ngày chỉ nằm trong phòng chơi game.

Tựa game này đã rất lâu cô chưa đụng vào, nên cứ nghĩ những người bạn từng chơi cùng mình đều đã rửa tay gác kiếm cả rồi, không ngờ chỉ định vào ngó một lượt lại thấy có hai người bạn đang online.

Trong đó có một người là đồ đệ cô từng thu nhận, nhưng có vẻ đối phương đã quên mất cô rồi, vì cô gửi một cái icon qua mà người nọ vẫn chưa trả lời lại.

Vẫn còn có một người là “Sư phụ” kiêm “Trượng phu” của cô.

Điều Lục Phán Phán không ngờ đó chính là, cô vừa đăng nhập, người đó đã gửi tin nhắn qua, hệt như từng giây từng phút đều nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của cô vậy*.

*Khi online thì ảnh đại diện game sẽ sáng lên, còn khi offline thì ảnh đại diện sẽ tối đi. Vậy nên câu này có nghĩa là người này chỉ đang đợi cô online.

[Đại Đao Thẹn Thùng]: Cậu đang online đấy à?

Lục Phán Phán vắt chân, gõ chữ trả lời.

[Sét Đánh Đì Đùng*]: Lâu quá không gặp ha.

*Raw là 霹雳盘盘, còn tên của chị nhà là Lục Phán Phán (陆盼盼), hai chữ 盘盘 và 盼盼 đều có phiên âm là /pán pán/. Chị nhà đặt tên game theo kiểu chơi chữ

[Đại Đao Thẹn Thùng]: Tôi cứ nghĩ cậu bán tài khoản rồi ấy chứ, lần gần nhất thấy cậu online đã là từ năm ngoái rồi.

[Sét Đánh Đì Đùng]: Thật ra thì cũng không khác là bao, mấy năm nay rất bận, năm ngoái online là vì thiếu tiền nên muốn bán chút đồ.

[Đại Đao Thẹn Thùng]: Cậu đi làm rồi à?

[Sét Đánh Đì Đùng]: Chứ sao, tôi tốt nghiệp rồi mà.

[Đại Đao Thẹn Thùng]: Lúc mới quen nhau, cậu mới chỉ vừa lên cấp ba.

[Đại Đao Thẹn Thùng]: Hôm nay cũng lên bán đồ à?

[Sét Đánh Đì Đùng]: Không, nghỉ hè chán quá nên tôi lên đây xem thử thế nào.

[Đại Đao Thẹn Thùng]: Game đã được nâng cấp lên rồi, để tôi dẫn cậu đi dạo một vòng nhá.

[Sét Đánh Đì Đùng]: OK.

Ngày mới chơi tựa game này, Lục Phán Phán gặp được rất nhiều bạn bè qua mạng, tất cả đều kết bạn QQ với nhau. Nhưng mấy năm gần đây cô hầu như chẳng còn dùng QQ nữa, cũng đồng nghĩa với việc mất gần như toàn bộ liên lạc với những người bạn này, đến cả cái tên “Sư phụ” kia cũng đã chìm nghỉm trong danh sách trò chuyện được một thời gian dài.

Nói về “Sư phụ”, khi ấy Lục Phán Phán còn thảo luận với bạn bè trên lớp tận mấy bận.

Lần đầu tiên gặp nhau, anh ta vẫn chưa dùng cái tên đó, lúc ấy hai người còn đang là hai phe đối địch nhau, mà Lục Phán Phán lại cứ hết lần này đến lần khác chạm mặt anh ở ngay khe núi hẹp.

Hai người nghênh ngang cưỡi trên tọa kỵ của chính mình, không ai chịu nhường ai.

Mãi một lúc lâu, anh ta mới hỏi: “Sao cậu không đi qua đi?”

Lục Phán Phán đáp: “Tôi đánh không lại cậu.”

Anh ta lại nói: “Tôi không đánh cậu.”

Lục Phán Phán tin sái cổ: “Thật hả?”

Anh ta tiếp tục nói: “Thật.”

Thế là cô yên tâm đi qua, nhưng vừa mới lướt qua vai nhau, Lục Phán Phán không biết là bị giật sợi dây thần kinh nào mà trong đầu bỗng nổi lên tà ý “chính trực”, đánh lén người kia từ phía sau.

Kết quả là cô bị người ta đuổi giết trọn một tháng trời.

Gặp lần nào giết lần đó.

Đường đao nào cũng trí mạng.

Còn chuyện sau đó làm sao mà hai người họ lại bái sư nhận đồ thì phải kể ba ngày ba đêm mới hết.

Trở thành sư đồ chưa được bao lâu, vì Lục Phán Phán làm quá nhiều “việc thiện” nên lúc nào cũng trong tình trạng đang bị người ta đuổi giết, Đại Đao nhìn không nổi nữa, đành phải kết hôn với cô, để sau này có ai đuổi giết Lục Phán Phán thì anh có thể dịch chuyển đến bên cạnh cô lập tức.

Cũng chính vì như vậy mà tất cả bạn bè trên game khi ấy đều vô cùng bội phục Sét Đánh Đì Đùng, vì đã dám đánh lén vị cao thủ danh nổi như cồn trên bảng xếp hạng server, lại còn có thể lừa anh trở thành “Sư phụ” của mình, không những thế sau này còn biến người ta thành “Trượng Phu.”

Đã vài năm không chơi, có rất nhiều thứ trong game mà Lục Phán Phán đã không còn nhớ rõ, thậm chí các thao tác cũng quên đi khá nhiều, vậy nên cô đi theo Đại Đao đúng thật chỉ là “đi dạo một vòng”, tiện thì hỏi thăm tán gẫu đôi câu.

Chớp mắt một cái đã hết một buổi chiều, bố mẹ Lục đã tan làm và về nhà, Lục Phán Phán lon ton chạy vào bếp phụ mẹ nấu cơm tối.

Lục Phán Phán phụ trách rửa rau, điện thoại bỏ vào tạp dề mặc trước người.

Gia đình cô sống ở tòa chung cư rất gần một ngôi trường trung học, cửa sổ phòng bếp vừa hay có thể nhìn ra được sân vận động của trường.

Đang trong kỳ nghỉ hè, trường gần như chẳng còn ai, chỉ thấy lác đác vài cậu học sinh đang hăng say chơi bóng rổ ở đó.

Lục Phán Phán lại nghĩ đến Cố Kỳ.

Kể cũng lạ, mấy hôm nay Cố Kỳ chẳng liên lạc gì với cô, đến cả vòng bạn bè cũng chẳng thả like lấy một tin.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây của Lục Phán Phán, nếu như một chàng trai thích cô, bất kể là người ta có tỏ tình hay không tỏ tình thì họ vẫn sẽ thực hiện đầy đủ combo nhắn tin, gọi điện, thả like không ngừng.

Lục Phán Phán lau tay, móc điện thoại ra xem thử, đúng thật là không có tin nhắn của Cố Kỳ.

Cứ thế qua vài ba hôm, cô vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ anh cả. 

Quái lạ!

Có lẽ là nghỉ ở nhà rảnh rỗi quá không có việc gì làm, vậy nên cô cứ nhịn không được mà lại nhớ đến chuyện đó.

Rốt cuộc là sao vậy ta?

“Phán Phán, Phán Phán, Lục Phán Phán!”

Giọng mẹ Lục bất ngờ vang lên khiến cho Lục Phán Phán giật mình.

“Sao mà mẹ gọi to thế? Giật cả mình.”

Mẹ Lục đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Lục Phán Phán.

“Con có bạn trai rồi phải không?”

Lục Phán Phán: “Hở?”

Mẹ Lục chỉ vào điện thoại: “Mẹ thấy con dạo gần đây cứ thơ thơ thẩn thẩn nhìn vào điện thoại suốt, đang đợi tin nhắn của bạn trai à?”

Lục Phán Phán: “Không có, mẹ đừng nói linh tinh.”

Bố Lục cũng đặt đũa xuống, nhìn cô bằng vẻ mặt hình sự.

“Nếu như có bạn trai rồi thì nhất định phải nói cho bố mẹ biết, bố mẹ sẽ không phản đối, mà tốt nhất là con nên dành chút thời gian dẫn cậu ấy về nhà để bố mẹ xem thế nào.” 

“Không có thật mà.”

Lục Phán Phán cúi đầu ăn cơm.

Bố mẹ Lục cũng không ép hỏi nữa.

“Sáng mai con lên máy bay phải không? Bố con không đi làm, để ông ấy đưa con đi.” 

*

Ngày hôm sau, Lục Phán Phán kết thúc kỳ nghỉ, trở về đi làm.

Vừa về đến nhà đã thấy Hứa Mạn Nghiên đang nằm vắt chân trên sofa chơi game.

“Mày ở lại hả?” Lục Phán Phán hỏi, “Không về với bố mẹ à?”

“Mày cứ nhắc đến là tao lại thấy tức.”

Hứa Mạn Nghiên kể lể, “Tao có về nhà rồi, mẹ tao cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, nói cuộc sống này không còn ý nghĩa gì với bà nữa. Vậy nên tao cứ đinh ninh trong đầu là bệnh tình của mẹ tao vô cùng nghiêm trọng. Thế nhưng mày đoán thử xem? Mẹ tao nói với tao là phải đến bệnh viện làm kiểm tra, nhưng lại bị tao bắt gặp được đang đánh mạt chược trong khách sạn!!!”

Lục Phán Phán: “Bình thường mà, đánh mạt chược có thể điều hòa tâm tình rất tốt.”

Hứa Mạn Nghiên hận không thể bổ đôi đầu cô ra: “Sao mày còn chưa hiểu thế?!!! Là mẹ tao lừa tao! Trầm cảm cái gì? Chẳng qua là muốn lừa tao về nước thôi!”

Lục Phán Phán xòe tay nhún vai, đối với trận chiến của mẹ con nhà này cô không phát biểu bất kỳ ý kiến nào.

Cô ngồi trên sofa, nhíu mày nhìn Hứa Mạn Nghiên chơi game một hồi, ngập ngừng mãi mới lên tiếng: “Tao hỏi mày chuyện này nhá.”

Hứa Mạn Nghiên vẫn cắm mặt vào điện thoại, “Hỏi đi.”

Lục Phán Phán: “Nếu như một chàng trai tỏ tình với tao, nhưng sau đó lại không có bất kỳ động tĩnh gì nữa, thì thế là thế nào?”

Hứa Mạn Nghiên “Ối” một tiếng, và ngay sau là hàng loạt lời mắng mỏ hùng hổ: “Tên ngu ngốc thối tha dám đánh lén bà! Có ngon thì đừng núp trong bụi cỏ bắn bà nữa! Ra đây! Bà bắn cho vỡ cái đầu heo nhà ngươi!”

Mắng xong, Hứa Mạn Nghiên quăng điện thoại, quay đầu nhìn Lục Phán Phán: “Mày nói cậu sinh viên lần trước ấy hả?”

Mặc dù là có chút xấu hổ, nhưng Lục Phán Phán vẫn gật đầu: “Ừm.”

Hứa Mạn Nghiên đột nhiên cười ngoác lên: “Ố ồ~~ Thế có nghĩa là…. tôi thích yêu đương với em zai nhỏ. Thú vị đấy bạn yêu!”

Lục Phán Phán đẩy cô một cái: “Mày mau nói lý do vì sao đi!”

“Làm sao mà tao biết được, tao còn chưa gặp kiểu người như thế bao giờ.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Hôm đấy mày đồng ý với cậu ta rồi hả?”

Lục Phán Phán: “Điên hả!”

Hứa Mạn Nghiên: “Vậy là mày từ chối người ta?”

Lục Phán Phán: “Cũng không phải.”

Hứa Mạn Nghiên: “Ồ ~ Mày tồi quá nha ~”

“ĐM! Cả thế giới này, mày là đứa duy nhất không có tư cách nói tao như thế nhá!” Lục Phán Phán nói rồi mới phản ứng lại lời này hơi sai sai: “Ấy không! Hôm đó tao có hỏi ngược lại cậu ấy, có phải đầu óc cậu có vấn đề gì không?”

Hứa Mạn Nghiên: “….”

“Tao nói chứ, sao mày có não mà không biết dùng vậy hả Lục Phán Phán? Lại còn đi hỏi đầu óc người ta có vấn đề hay không? Có ai từ chối người khác mà không dùng lời lẽ khéo léo, ngôn từ uyển chuyển không? Cho dù có không thích đối phương thì vẫn có thể nói mấy câu dễ nghe được mà, làm gì có ai giống mày, hỏi thẳng đầu óc người ta có vấn đề không. Cái này so với từ chối thẳng thừng còn tổn thương người khác hơn đấy, đã hiểu chưa bà cô của tôi? Nhưng phàm là người đàn ông có lòng tự trọng, họ chắc chắc sẽ chẳng thèm để ý đến mày nữa đâu.”

Lục Phán Phán nghe xong thì biến sắc.

Thôi xong.

Nếu chuyện này thật sự tổn thương đến lòng tự trọng của Cố Kỳ thì đội bóng phải làm sao? Cô biết chạy đi đâu tìm một tay chủ công chất lượng như vậy bây giờ?

Lục Phán Phán lại hỏi: “Thế còn có cách nào cứu vãn tình hình không?”

Hứa Mạn Nghiên đánh giá Lục Phán Phán một lượt, không chút kiên nhẫn quay ngoắt mặt đi: “Đã không thích người ta thì đừng gieo cho người ta hy vọng.”

“Không phải, đây không phải là vấn đề thích hay không thích.” Lục Phán Phán gấp gáp hẳn, “Mà là tao không thể để mối quan hệ giữa bọn tao cứng nhắc gượng gạo như vậy được.”

“Vậy à…..” Hứa Mạn Nghiên suy nghĩ một hồi, “Vậy thì mày chủ động phá băng đi, tìm cơ hội cho cả hai xuống nước. Mày đừng có mà hỏi tao tìm cơ hội kiểu gì nhá, tao không biết đâu.”

Tối hôm đó, Lục Phán Phán nằm trên giường, nghĩ mãi cũng không biết nên tìm cơ hội cho Cố Kỳ kiểu gì.

Mãi đến khi đã sắp vào giấc, trong đầu cô bỗng lóe lên một sáng kiến, vội vàng bật dậy nhắn tin cho Cố Kỳ.

Lúc gõ chữ, Lục Phán Phán bỗng phát hiện ra anh đã đổi tên wechat, chỉ đơn giản đúng một dấu “.”.

Vậy nên trước khi gửi tin nhắn đi, cô tiện tay đổi luôn biệt hiệu cho anh.

[Lục Phán Phán]: Ngủ chưa?

Bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Cố Kỳ]: Chưa.

Lục Phán Phán hít một hơi thật sâu, im lặng gõ chữ.

[Lục Phán Phán]: Hôm đó…. cậu chơi Thật hay Thách mà bị thua đúng không?

Cô nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đi, tự cảm thấy mình quá thông minh.

Chỉ cần Cố Kỳ nói “Đúng vậy” thì cô đã có thể thuận thế xin lỗi anh, đồng thời giải thích hôm đó cô không cố ý mắng anh, và anh thì vẫn là tay chủ công số một của cô.

Nhưng thật đáng tiếc, ngay trong giấy tiếp theo, tin nhắn Cố Kỳ gửi qua lại không giống với tưởng tượng của Lục Phán Phán.

[Cố Kỳ]: Không phải.

Lục Phán Phán: “….”

Cái người này! Sao đã tạo cơ hội cho rồi mà còn không chịu nhận vậy!!!!

Vẫn chưa hết, vài giây sau, anh lại bổ sung thêm một tin nhắn khác.

[Cố Kỳ]: Chị có thấy ai mới sáng sớm mà chơi Thật hay Thách không?

Tác giả: Tôi nói cho mấy người nghe nè, mấy người có cái suy nghĩ muốn nam phụ lên ngược Phú Quý Nhi ấy, dù sao thì nam phụ cũng sắp chào sân rồi, nhưng mà có ngược được Phú Quý Nhi hay không thì tôi không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.