Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 15




Một tia sét rạch ngang màn đêm cùng với tiếng sấm rền dữ dội.

Lục Phán Phán run rẩy, ôm cánh tay Cố Kỳ chặt hơn.

“Cậu…. cậu nói gì?”

Cố Kỳ mím chặt môi không lên tiếng.

Dường như cô không để ý, lần này Cố Kỳ không hề đẩy cô ra, mà chỉ chậm rãi tiến về phía trước.

Đến đầu con hẻm, ánh đèn từ khu chung cư lác đác xuyên qua đây, mặc dù không quá sáng nhưng ít ra vẫn có thể nhìn rõ đường đi.

Lục Phán Phán buông tay Cố Kỳ ra nhưng vẫn chưa thể hoàn hồn.

Cô bước nhanh về phía trước, Cố Kỳ không thể không chạy theo.

Đi đến đại sảnh của tòa nhà mà mình ở, Lục Phán Phán mới dám dừng lại điều hòa nhịp thở.

Lúc này cô mới nhận ra ban nãy mình vừa làm gì.

“Thật lòng xin lỗi cậu.” Lục Phán Phán cảm thấy chỉ trong một đêm mà mặt mũi của cô trước mặt đội viên nay đã mất sạch rồi, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi thật sự rất sợ bóng tối.”

Cố Kỳ cười lạnh không đáp.

Sợ bóng tối? Quán bar cũng tối đen như mực mà chị có sợ chút nào đâu?

Mánh lới chất lượng thật đấy.

“Vậy tôi lên nhé?” Lục Phán Phán vừa định đi, bỗng nhiên cô lại nhớ đến gì đó bèn quay đầu nhìn, quả nhiên, vai phải của Cố Kỳ đã ướt đẫm, đầu tóc cũng chỉ còn khô một nửa.

“Tóc của cậu ướt hết rồi.” Lục Phán Phán nói, “Hay là cậu lên nhà tôi sấy khô tóc, lau sơ qua quần áo gì nhé, tôi sợ cậu để thế mà quay về sẽ bị cảm mất.”

Cố Kỳ đột ngột ngẩng đầu nhìn Lục Phán Phán.

Cô đang đưa tay rũ phần tóc mái, móng tay không biết đã được sơn đỏ từ lúc nào.

Giấc mơ sắp biến thành sự thật sao?

Phỉ phui cái miệng, không được.

Chị ta đã không nhịn được mà tung chiêu cuối rồi luôn.

Cố Kỳ lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Không cần đâu chị, như vậy không hay.”

Nói rồi anh xoay người đi mất.

Lục Phán Phán đứng sau lưng nhìn, hét to: “Này! Này! Cố Kỳ!”

Dù gì thì cậu cũng bật dù ra mà che mưa đi chứ!

Cố Kỳ không thèm quay đầu, bước đi nhanh hơn.

Lúc về đến ký túc xá đã là mười rưỡi tối.

Anh dùng khăn thấm khô đầu tóc, mắt liếc về phía Hoắc Tu Viễn đang chăm chú đọc sách.

Chậc, con người đều phải so sánh mới biết ai hơn ai kém, khả năng kiềm chế của mình đúng thật là quá mạnh.

Ôi ~ Cái khả năng kiềm chế mới tuyệt vời làm sao!

*

Sáng hôm sau, Lục Phán Phán vừa đến nhà Bóng chuyền đã nghe thấy có tiếng gì đó vọng ra.

Cô đẩy cửa vào thì thấy La Duy đã ở đó tập đệm bóng từ lúc nào.

Lục Phán Phán cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, cô đâu có đến muộn, bây giờ còn chưa đến bảy giờ mà.

Nhưng phần cổ của La Duy rịn một lớp mồ hôi, đoán chừng đã tập được một lúc lâu rồi.

Cô bước vào, lúc đi ngang qua La Duy còn chào anh một câu “Chào cậu buổi sáng.”

La Duy sững lại, quả bóng trên tay rơi bịch xuống đất rồi lăn đi, nhưng anh lại không nhặt lên mà chỉ nhìn theo bóng lưng Lục Phán Phán, cứ định nói gì rồi lại thôi.

Lục Phán Phán lên tầng, lấy phần sandwich còn chưa kịp ăn ra.

Cô mới vừa cắn được một miếng đã có người gõ cửa.

Gõ cửa giờ này thì còn có thể là ai vào đây được.

Lục Phán Phán đặt sandwich xuống, lấy giấy lau qua miệng, nói: “Mời vào.”

La Duy mở cửa bước vào.

“Có chuyện gì sao?” Lục Phán Phán chỉ vào trước ghế phía bên cạnh, “Cậu ngồi đi.”

La Duy ngồi xuống, đôi chân dài mở rộng theo thói quen, hai bàn tay bất an đặt trên đầu gối.

Anh hé miệng muốn nói nhưng lại phát hiện ra không biết nên xưng hô với Lục Phán Phán như thế nào.

Đắn đo mãi mới thốt ra được ba chữ “Quản lý Lục”.

Lục Phán Phán liếc mắt qua miếng sandwich bên cạnh, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

La Duy: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là…..”

Anh còn chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng ồn ào từ tầng dưới vọng lên.

Các thành viên đã tập trung gần như đông đủ.

La Duy lập tức đứng bật dậy: “Huấn luyện sớm sắp bắt đầu rồi, tôi…. à em xuống điểm danh trước.”

“Được.” Lục Phán Phán nói, “Chị sẽ xuống sau.”

Cô nhanh chóng giải quyết phần sandwich, súc miệng, rồi đi xuống điểm danh.

Sáng nay cả đội tập trung khá đông đủ, Lục Phán Phán điểm danh xong thì đưa cho Ngô Lộc kí tên, sau đó lại lên tầng lại.

Khi mới gia nhập, cô đã để ý thấy đội bóng Duẫn Hòa không có đồng phục thống nhất, đi hỏi Thi Hữu Linh thì mới được biết, trước đây vốn có đồng phục được thiết kế riêng, nhưng các thành viên chê chất liệu vải quá tệ, chẳng ai chịu mặc.

Sau đó vì thành tích thi đấu không tốt, nên phòng Thể dục thể thao của trường cũng không thèm ngó ngàng gì đến đội tuyển bóng chuyền nam nữa, bởi vậy mà đã hai năm rồi họ chưa đặt may đồng phục mới.

Thế là Lục Phán Phán liên hệ ngay với trợ lý của Kim Hâm, đối phương bày tỏ việc tài trợ đồng phục thi đấu chỉ là chuyện nhỏ, bảo cô cứ gửi số đo của các thành viên qua, phía công ty sẽ đặt may ngay lập tức.

Sáng sớm nay Thi Hữu Linh gửi số đo của toàn đội cho Lục Phán Phán, tất cả đều mới được đo đầu kỳ này, sai số không bao nhiêu, nhưng lại thiếu số đo của Cố Kỳ.

Huấn luyện sớm kết thúc, một nhóm phải quay về đi học, Lục Phán Phán mới chỉ trao đổi vài câu với Ngô Lộc mà Cố Kỳ đã đi mất.

Cô vội vàng đuổi theo, nhưng chân anh dài, cô phải chạy cả một đoạn mới đuổi kịp.

“Cố Kỳ! Cố Kỳ! Đợi một chút!”

Cố Kỳ đứng lại, quay đầu nhìn cô.

“Sao vậy?”

Lục Phán Phán vội đuổi theo anh, quên mang luôn cả giấy bút hay điện thoại để ghi lại.

“Cậu size bao nhiêu vậy?”

Cố Kỳ: “???? “

Cố Kỳ: “!!!! ”

Chẳng ai rỗi hơi mà lại đi đo cái đấy đâu!

À không, không đúng! Có đo rồi cũng không thể nói cho chị!

Ghê gớm!

“Sao vậy?” Giờ này mặt trời đã lên rồi, Lục Phán Phán đứng phơi nắng vô cùng khó chịu, phải vươn tay che đầu nên cũng chẳng ngẩng mặt lên để quan sát biểu cảm của anh, “Cậu không rõ à? Thì bình thường cậu mua đồ thể thao sẽ mua XL hay XXL?”

Cố Kỳ: “………………………..”

“XXL.”

Quẳng lại số đo, Cố Kỳ quay người chạy mất.

Chạy còn nhanh hơn chó.

Lục Phán Phán nhìn theo bóng lưng anh mà thở dài.

Sao trông cậu ta cứ như kiểu có não mà không được phép dùng ấy nhỉ? Thi đại học hơn sáu trăm điểm chắc không phải vậy đâu ha.

Quay về nhà Bóng chuyền, Ngô Lộc đang chỉ huy mọi người trải đệm lót, chuẩn bị tập ‘lặn bắt bóng’.

Lục Phán Phán gọi ông qua một bên, nói: “Huấn luyện viên, bên phía Kim Lập Phương muốn đặt may đồng phục cho chúng ta, thầy có yêu cầu gì không?”

Ngô Lộc vừa nghe thấy kim chủ, à, không phải, là Kim Lập Phương, muốn đặt may đồng phục đã mừng điên lên, làm gì có yêu cầu nào khác.

“Không có, không có yêu cầu gì cả, à chỉ có là cái đám nhóc thối này không biết quý trọng nâng niu đồ dùng, em bảo bên họ để ý đến chất lượng vải một chút, chịu được ma sát mạnh là được.”

Ừ nhỉ, đúng là có hơi mạnh thật

Lục Phán Phán ghi lại, hỏi tiếp: “Vậy thầy có yêu cầu gì về thiết kế không?”

Nói đến thiết kế, Ngô Lộc bỗng nảy ra một ý tưởng.

Trước kia nhà trường đặt may đồng phục cho đội bóng chuyền và đội bóng rổ cùng lúc, chiếc áo là sự kết hợp giữa những mảng màu xanh lục đậm, cuối cùng logo trường đại học Duẫn Hòa màu trắng sẽ được in ở chính giữa. 

Ngô Lộc không thích cách phối màu này, ông cảm thấy nó vừa không may mắn vừa chẳng có uy gì cả.

Nghĩ một hồi, ông muốn đồng phục đội tuyển bóng chuyền nam của mình phải trông sạch sẽ sáng sủa, còn phải hừng hực khí thế.

Thế nên ông liền bảo: “ Nếu được thì thầy muốn đồng phục được phối bởi màu đỏ rực và màu trắng!”

Lục Phán Phán: “Vâng ạ, không còn vấn…… khoan đã! Thầy nói lại lần nữa được không?!”

*

Mãi đến giữa trưa khi buổi huấn luyện kết thúc, La Duy mới có thời gian tìm Lục Phán Phán nói chuyện.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ, nếu như đến muộn thêm chút thì mấy món mặn trong nhà ăn sẽ hết mất.

Giữa trao đổi công chuyện và ăn cơm, La Duy chọn làm ấm bụng.

Lần tiếp theo gặp lại Lục Phán Phán đã là buổi huấn luyện tối.

Cả đội tập trung đầy đủ, Ngô Lộc cứ khua chiêng múa trống ầm ầm bắt mọi người phải chuyên tâm huấn luyện, đến khi huấn luyện kết thúc, La Duy lại đi tìm Lục Phán Phán lần nữa.

Từ sớm nay Lục Phán Phán đã phát hiện ra La Duy hôm nay cư xử rất kỳ lạ, dường như từ sáng đến giờ anh luôn tìm cơ hội để được nói chuyện riêng với cô.

Vậy nên khi cả đội vừa giải tán uống nước, Lục Phán Phán đã gọi La Duy đến một góc.

“Hôm nay cậu có chuyện gì muốn nói với chị phải không?”

Đầu bên kia sân bóng, Tiêu Trạch Khải khoác vai Đan Húc Dương, nhìn về phía Lục Phán Phán và La Duy.

“Hai người họ nói chuyện gì mà lén lén lút lút thế nhờ?”

Đan Húc Dương uống một ngụm nước, híp mắt, “Hê, mới mấy hôm trước đội trưởng còn bảo không thích chị quản lý này, vậy mà hôm nay đã đứng đó đỏ mặt thì thầm với người ta rồi.”

Tiêu Trạch Khải phì cười, đấm Đan Húc Dương một cái: “Đừng ăn nói lung tung, đội trưởng nhà mình có bạn gái rồi.”

Đan Húc Dương chỉ cười, không đáp, quay đầu hỏi Cố Kỳ: “Đi ăn khuya không?”

Cố Kỳ cầm chai nước trên tay, liếc mắt đến góc bên kia sân bóng.

“Em không, vẫn còn bài tập chưa làm xong.”

Đan Húc Dương cũng chẳng bắt ép, quay đầu gào với La Duy: “Đội trưởng! Đi ăn khuya không?”

La Duy và Lục Phán Phán cùng lúc quay đầu nhìn sang.

Anh còn chưa kịp trả lời, Lục Phán Phán đã đi ra đến cửa, La Duy cũng vội vàng chạy theo.

Một đám thanh niên đứng tụ lại trước cửa, ngoài trời đang lắc rắc mưa.

Lục Phán Phán lấy dù ra, nói: “Tối về chị sẽ gọi điện cho cậu, cậu cứ đi ăn trước đi.”

La Duy trịnh trọng gật đầu, khuôn mặt hồng hào.

“Vậy chị nhớ phải gọi cho em nhé.”

“Chị nhớ rồi.”

Lục Phán Phán bật dù ra, bước vào làn mưa bay.

“Chuyện gì vậy đội trưởng? Có chuyện gì mà phải tâm sự đêm khuya với chị quản lý vậy ta?” Tiêu Trạch Khải huých tay anh, “Chậc chậc, sao lại đỏ mặt thế?”

La Duy bất mãn đẩy anh ra: “Đừng nói lung tung, bọn tôi bàn hệ trọng.”

Đám thanh niên ồn ào rời đi.

Cố Kỳ đứng ở cửa sững sờ mãi, lúc lâu mới quay đầu đi về hướng ký túc xá.

*

Về đến nhà, Lục Phán Phán tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường, đoán chừng La Duy chắc đã đi ăn khuya về, cô bèn cầm điện thoại gọi cho anh.

Hôm nay lúc La Duy tìm cô, hai người mới nói với nhau được vài ba câu đã bị người khác cắt ngang, đại ý là anh cảm thấy các thành viên tập luyện không mấy chăm chỉ, hơn nữa lại chẳng có tinh thần chiến đấu.

Anh sắp xếp câu chữ không được mạch lạc, nhưng Lục Phán Phán vẫn nắm bắt được đại khái suy nghĩ của anh.

Anh là đội trưởng, và anh muốn thay đổi trạng thái này của toàn đội.

Ngụ ý là, suy nghĩ của anh cũng giống với lời Lục Phán Phán đã nói ngày hôm đó, anh muốn giành được chức vô địch.

Nhưng khoan hãy nói đến giải đấu toàn quốc, ngay cả giải đấu phạm vi khu vực phía Nam này thôi mà đã mấy năm trời Duẫn Hòa còn không chen chân vào nổi top mười.

Vậy nên anh mới đề xuất giải pháp, xem như đội bóng là một lớp có thành tích đội sổ toàn khóa, muốn trong kỳ thi này sẽ bứt phá vươn lên đứng hạng đầu. Nói ra thì có hơi xấu hổ nhưng đến người lớp trưởng như anh còn không dám tự tin với suy nghĩ ấy.

Hơn nữa thành tích trong lớp trước giờ đã vậy, mọi người biếng nhác thành thói, nếu bây giờ lớp trưởng đột nhiên yêu cầu cả lớp mỗi ngày đều phải dậy sớm đọc bài buổi sáng, mỗi tối phải nghiêm túc tự học, không được đùa cợt ồn ào, tác phong phải nề nếp y như một lớp thí điểm, thì sẽ khó tránh khỏi bị các thành viên khịa kháy rằng anh ôm giấc mộng hão huyền.

Vậy nên La Duy mới cảm thấy xấu hổ, mãi không thể mở lời. 

Đêm đó, trong lúc hai người họ nói chuyện điện thoại, wechat đội bóng chuyền cũng náo nhiệt vô cùng.

Bọn họ lập một nhóm wechat riêng không có Ngô Lộc và Lục Phán Phán trong đó.

[Tiêu Trạch Khải]: Có ai chơi game* không? Còn thiếu một chân này. 

*Trong nguyên tác là “开黑”, Kaihei là một thuật ngữ trò chơi, có nghĩa là khi chơi trò chơi, bạn có thể giao tiếp bằng giọng nói hoặc mặt đối mặt. Kaihei là một thuật ngữ mới nổi phổ biến trong nhiều trò chơi chiến đấu khác nhau (chẳng hạn như Crossfire, Peace Elite, 3C, True Three, DotA, League of Legends , King of Glory, v.v.). Đề cập đến hành vi của một nhóm người trong cùng một trò chơi tạo thành một nhóm để chơi trò chơi trong điều kiện giao tiếp thuận tiện (chẳng hạn như giao tiếp trực tiếp trong cùng một quán cà phê Internet hoặc giao tiếp thời gian thực thông qua các công cụ trò chuyện để trao đổi thông tin trong trò chơi mặc dù họ không ở bên nhau). Đại khái là vừa chơi game vừa trò chuyện với nhau trên game.

[Mạnh Trình]: Mấy giờ rồi còn chơi game, không sợ mai dậy không nổi hả?

[Tiêu Trạch Khải]: Cả ngày mới có một chút thời gian tự do mà còn cấm cản ông à? Có chơi không thì nói?

[Mạnh Trình]: Không chơi, tôi ngủ đây, không phải ai cũng tinh lực tràn đầy như cậu.

[Tiêu Trạch Khải]: @Đan Húc Dương, @Thẩm Chu Sơ chơi không người anh em? 

[Thẩm Chu Sơ]: Tôi không, thằng Dương cũng ngủ rồi.

[Tiêu Trạch Khải]: Cuộc đời các cậu nhạt nhẽo thật đấy!

Lúc này, người rất hiếm khi trả lời tin nhắn nhóm như Cố Kỳ lại ngoi lên.

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Sao anh không hỏi đội trưởng?

[Tiêu Trạch Khải]: Cậu ta còn đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại với quản lý Lục kia kìa, cậu chơi không?

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Em không.

[Tiêu Trạch Khải]: Mấy cái thằng này, chán thật!

*

Lục Phán Phán đánh giá rất cao tinh thần trách nhiệm của đội trưởng La Duy, vậy nên trong suốt quá trình trò chuyện, hai người không bàn về làm cách nào quản lý đội bóng thật tốt mà lại quay sang giúp anh xây dựng lòng tin nơi chính mình.

Hai người mới nói một lúc đã qua mười một rưỡi đêm, cuối cùng cũng quay trở về vấn đề của đội.

Lục Phán Phán nói: “Tác phong toàn đội thì cứ từ từ, theo như những gì cậu nói với chị, chị cảm thấy tâm lý và thái độ của toàn bộ đội viên đều cần phải điều chỉnh lại. Sau hôm nay chị sẽ nói chuyện riêng với từng người.”

La Duy đồng ý.

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm nhé, chị tắt máy đây.”

Lục Phán Phán tắt máy, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Cô biết, dã tâm của Duẫn Hòa sớm đã bị bào mòn cả rồi, điều này đối với một đội tuyển thi đấu thể thao mà nói quả thực là một vấn đề trí mạng. Vậy nên cô đã ngay lập tức mở lịch học của tất cả các thành viên ra, sắp xếp thời gian trò chuyện.

Lục Phán Phán lập một cái bảng đơn giản, sau khi nhìn lại toàn bộ thì thấy Cố Kỳ chỉ trống tiết mỗi sáng mai.

Cô nghĩ chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt, nên đã gửi luôn cho anh một tin nhắn.

[Lục Phán Phán]: Cậu ngủ chưa?

Mãi sau đối phương vẫn chưa hồi âm, đến khi Lục Phán Phán đã chuẩn bị đi ngủ rồi anh mới nhắn lại một dấu hỏi chấm.

Mặc dù cô nhắn tin cho anh trước, nhưng đã mười hai giờ đêm rồi mà anh vẫn chưa đi ngủ khiến cô không khỏi thấy kỳ lạ.

[Lục Phán Phán]: Muộn vậy rồi mà cậu vẫn chưa ngủ à?

Cố Kỳ cười nhạt.

Hàn huyên với người khác xong lại chạy đi tìm mình giăng lưới.

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Nghe được bài hát cảm động quá nên không ngủ được.

Lục Phán Phán lại càng tò mò, rốt cuộc đó là bài hát gì mà có thể khiến một nam sinh hai mươi tuổi nghe xong lại thao thức mất ngủ cả đêm như vậy.

[Lục Phán Phán]: Bài gì vậy?

[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: NetEase chia sẻ một liên kết 《Anh hỏi em, kẻ lừa gạt tình yêu》 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.