Lúc Cố Kỳ về đến trường đã qua giờ cơm tối, dọc đường đi anh cứ có cảm giác quần áo hôm nay dính dính khó chịu, chợt nhớ ra ban nãy đánh bóng xong quên chưa tắm. Thế là nhân lúc vẫn còn nửa tiếng nữa mới vào tiết, Cố Kỳ chạy như bay về ký túc xá xối nước tắm vội.
Bước chân vào lớp học, Cố Kỳ nhìn thấy Hoắc Tu Viễn đã an vị từ lâu, còn đang vùi đầu đọc sách.
“Sao nay về muộn vậy?” Hoắc Tu Viễn vừa đọc sách vừa hỏi.
“Trên đường có chút việc.” Cố Kỳ xoay cây bút bi trên tay, lật giáo trình đến trang hôm nay sẽ học, “À phải rồi, sắp tới tôi sẽ gia nhập vào đội bóng chuyền nam trường mình.”
Hoắc Tu Viễn cười khẩy, vẫn không ngẩng đầu lên: “Cậu rảnh rỗi quá nhỉ.”
Cố Kỳ không đáp.
Anh muốn phản bác, không phải là anh rảnh rỗi quá, mà là anh không điều khiển được cái miệng mình.
Rõ ràng lúc đó đâu có nghĩ vậy??? Mà sao lời vừa thoát ra khỏi miệng là lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ thế chứ???
“Thế nghỉ hè cậu có về nhà không?” Hoắc Tu Viễn ngẩng đầu hỏi, “Tôi nghe nói kỳ nghỉ hè đội bóng chuyền nam phải ở lại trường tham gia huấn luyện đấy.”
Cố Kỳ: “Huấn luyện thì huấn luyện thôi, dù sao về nhà cũng chỉ có một mình tôi.”
“Vậy thì chúng ta vẫn ở cùng nhau.” Hoắc Tu Viễn nói, “Kỳ hè này tôi cũng không về nhà, định ở lại chuẩn bị cho cuộc thi xây dựng mô hình kỳ tới.”
“Hôm nay tôi lại…..”
Lời của Cố Kỳ bị tiếng chuông báo vào tiết cắt ngang, giảng viên kẹp cuốn giáo trình hiên ngang bước lên bục giảng.
Hoắc Tu Viễn đương nhiên cũng không để ý đến lời anh vừa nói, giành giật từng giây từng phút cố gắng đọc sách ôn tập.
Hai tiết học trôi qua, Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn rời khỏi phòng học.
“Tối nay cậu bị làm sao vậy?” Hoắc Tu Viễn hỏi, “Tôi thấy cậu hơi mất tập trung?”
Cố Kỳ dừng bước, khuôn mặt một trăm phần trăm thành thật, hỏi lại: “Tôi có sao?”
Anh cảm thấy tối nay mình vô cùng tập trung.
Tập trung ảo não vì không điều khiển được cái miệng của mình.
Hai người cũng không nói quá nhiều về đề tài này, bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, Hoắc Tu Viễn vẫn lẩm bẩm về vấn đề trong lý thuyết tập hợp, Cố Kỳ nhìn trời, nói: “Bụng tôi bây giờ là tập rỗng, cậu có muốn đi bổ sung phần tử không?”
Hoắc Tu Viễn: “Sao cậu rảnh rỗi quá vậy, không phải đi tiếp khách à?”
Cố Kỳ: “Biến.”
Hai người mỗi người một ngả, người thì quay về kí túc xá đọc sách ôn tập, người thì ra khu phố ăn vặt gần trường lấp đầy dạ dày.
Tám rưỡi tối, thời điểm tấp nập náo nhiệt nhất của con phố ăn vặt.
Cố Kỳ rẽ vào một con đường nhỏ đi thẳng đến quán malatang, chị chủ quán vừa nhìn thấy anh đã vui vẻ ra mặt: “Em trai đến rồi đấy à?”
Chị chủ vô cùng thích Cố Kỳ.
Từ ngày anh đến đây ăn đã kéo thêm không biết bao nhiêu thiếu nữ đến ôm cây đợi thỏ. Quán ăn vặt nho nhỏ chỉ có ba bốn chiếc bàn be bé nhưng bàn nào bàn nấy đều chật kín người, bảo sao mà chị không thích cho được.
Đồ thả lẩu của chị chủ rất tươi, Cố Kỳ xoa cổ, cầm kẹp chọn món trên quầy, ánh mắt bất giác lướt qua tấm biển thông báo chuyển nhượng ngay bên cạnh.
“Chị chủ, chị muốn bán lại quán ạ?”
“Ừ.” Chị thuần thục đảo thức ăn trong chảo, khuôn mặt tràn luôn vui vẻ tràn đầy năng lượng: “Chị sắp về quê lấy chồng!”
Cố Kỳ chọn xong, không mặn không nhạt nói: “Chúc mừng chị nhé.”
“Ôi dào, chị mười sáu tuổi đã ra đời kiếm sống, chớp mắt đã mười năm trôi qua, cũng để dành được chút tiền, giờ chỉ muốn về quê cất một căn nhà mới, sinh một em bé bụ bẫm kháu khỉnh.” Người gặp chuyện vui, lòng thoải mái, chị chủ vừa mở miệng kể là không dừng, “Đợi đến sang năm “em” chồng chị đủ tuổi thì đi đăng kí kết hôn luôn, đến khi đó chị sẽ chỉ ở nhà làm bà chủ nhỏ của gia đình, không phải ra ngoài kiếm tiền bươn chải nữa.”
Cố Kỳ đưa phần thức ăn mình vừa chọn cho bà chủ, thuận miệng nói: “Chồng chị cũng nhỏ hơn chị kha khá đấy.”
“Cũng chẳng nhiều mấy, cuối năm nay là hai mươi hai rồi.” Bà chủ đổ hết đồ ăn mà Cố Kỳ chọn vào một cái chảo, “Con gái thời nay chẳng phải đều thích mấy cậu chàng nhỏ tuổi non trẻ hay sao, chị thấy trên mạng ai cũng bảo mấy ông chú giàu sụ bây giờ hết thời rồi.”
Cố Kỳ còn đang định lấy thêm một phần thịt bò thì lại nghe thấy chị chủ nói thế, anh nhất thời nghẹn lời, vội xoay người ngồi xuống chiếc bàn trống cuối cùng trong quán, tự kỉ một mình.
Đồ ăn còn chưa bưng lên, đã có một cô gái cầm điện thoại, khom lưng cười duyên hỏi Cố Kỳ: “Bạn gì ơi, xin hỏi tôi có thể ghép bàn với bạn không? Ở đây hết chỗ trống rồi.”
Cố Kỳ ngẩng đầu nhìn cô gái: “Ngại quá, chỗ này có người ngồi rồi.”
Cô gái kia ngượng ngùng cười: “Ồ ồ, xin lỗi.”
Xin lỗi xong nhưng vẫn chưa xong việc, cô gái đó đứng xoắn xuýt một lúc, lại đưa điện thoại ra: “Vậy tôi có thể kết bạn wechat với cậu không?”
Cố Kỳ rũ mắt không đáp.
Cô gái kia cuống cuồng giải thích: “Tôi cũng học chuyên ngành Tài chính, năm nay năm tư, nói đúng ra thì tôi là đàn chị cùng chuyên ngành của cậu đó.”
Cố Kỳ chợt nghĩ đến câu nói hôm đó Lục Phán Phán nói với anh “Nói đúng ra, cậu phải gọi tôi một tiếng chị đấy.”
Đúng thật….
Con gái thời nay đều thích các em trai nhỏ tuổi.
Đối phương là con gái, lại là đàn chị học chung chuyên ngành, đã thế còn đứng ở nơi đông người nói nhiều lời như vậy, Cố Kỳ không muốn khiến người ta phải khó xử nên đành đưa tài khoản wechat cho cô ấy.
Những người khác sau khi có được tài khoản wechat xong đều sẽ rời đi, mà sau đó Cố Kỳ cũng sẽ không chấp nhận lời mời kết bạn của họ, cách này vừa không khiến người khác mất mặt lại vừa tránh phiền phức về sau.
Cô gái hí hửng quét mã QR, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tên wechat của anh, khóe miệng đang tươi cười kia bỗng cứng đờ.
Hiểu rồi, hiểu cả rồi.
Cô gái quét mã xong cũng chẳng nói gì mà quay đầu đi mất.
Cố Kỳ mở điện thoại lên kiểm tra, không có thông báo kết bạn nào.
Khóe môi anh dần nhếch lên, cái tên này cũng có chút tác dụng đấy chứ.
Đang nghĩ vớ vẩn, hương quýt chín chợt xộc vào cánh mũi. Cố Kỳ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Phán Phán đứng trước ngay trước mặt, nhìn anh cười nói: “Trùng hợp quá, chỗ này có người ngồi chưa?”
Cố Kỳ vô thức lắc đầu, Lục Phán Phán tự nhiên ngồi xuống.
“Ấy không phải…..”
Lục Phán Phán: “Sao vậy?”
Cố Kỳ nhìn cô một lúc rồi lại lắc đầu: “Không có gì.”
Chạng vạng, phía chân trời còn những ráng ngũ sắc nhỏ nhoi giãy dụa chẳng muốn tắt.
Lục Phán Phán tắm rửa thoải mái, mặc một chiếc áo T-shirt rộng rãi, búi tóc thành một cục tròn, mang mỗi điện thoại và thẻ vào cổng ra ngoài.
Hứa Mạn Nghiên nói với cô, con phố ăn vặt bên cạnh đại học Duẫn Hòa rất nổi tiếng, chỉ mấy tiệm nhỏ trông xoàng xoàng vậy thôi cũng đủ đưa ta đến được với mỹ vị nhân gian. Vừa đúng lúc Lục Phán Phán chưa ăn cơm tối nên quyết định đi ăn ngoài, không ngờ vừa đi đến đây lại gặp được Cố Kỳ.
Cố Kỳ ngồi phía đối diện im thin thít.
Lục Phán Phán lôi điện thoại ra nghịch, thong dong hỏi chuyện: “Sáng mai cậu có tiết không?”
Cố Kỳ: “Không có.”
“Vậy được.” Lục Phán Phán thông báo, “Huấn luyện viên Ngô nói sáng mai tập hợp ở nhà Bóng chuyền lúc bảy giờ, cậu có bận gì không?”
Cố Kỳ: “Không bận.”
Nhìn ngón tay Lục Phán Phán lướt thoăn thoắt trên màn hình điện thoại, Cố Kỳ nhớ lại cô gái ban nãy.
Có câu thế nào nhỉ, đầy đủ cho kẻ dạn dĩ, đói kém cho kẻ rụt rè*.
*(饿死胆小的,撑死胆大的): Giống câu liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít.
“À đúng rồi, cậu bắt đầu chơi bóng rổ từ khi nào vậy?” Lục Phán Phán trả lời tin nhắn xong thì đặt điện thoại sang một bên, “Đã từng tham gia vào đội bóng trường trung học bao giờ chưa?”
Trong lúc Lục Phán Phán hỏi, bà chủ bưng đồ ăn của Cố Kỳ lên rồi tiện tay bật những ngọn đèn nhỏ treo lơ lửng trên mái che.
Ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn già rơi xuống gương mặt Lục Phán Phán, tuy không quá rõ ràng, nhưng lại như vừa dát cho cô một vầng sáng mong manh tinh tế.
“Không nhớ.” Cố Kỳ nói, “Theo như trí nhớ của tôi thì hình như là lúc còn đang đi học.”
Anh tự động bỏ qua câu hỏi thứ hai, mà Lục Phán Phán cũng không cố hỏi.
“Vậy cậu học bóng chuyền ở trường hay là học ở chỗ nào khác?”
Cố Kỳ: “Ở lớp ngoại khóa của huấn luyện viên trường thể dục thể thao.”
“Chẳng trách nền móng kỹ thuật của cậu lại tốt như vậy.” Lục Phán Phán nghĩ đến chuyện khác, lại hỏi, “Cậu là sinh viên chuyên ngành Tài chính nhỉ, vậy thi đại học cậu được bao nhiêu điểm?”
Cố Kỳ: “Hơn sáu trăm một chút.”
Lục Phán Phán: “Hơn một chút là bao nhiêu?”
Cố Kỳ: “Bốn mươi bảy.”
Lục Phán Phán cười nói: “Đỉnh vậy! Tôi rất thích kiểu con trai như thế này, vừa có đầu óc vừa có thể lực.”
Rất nhiều người đều tự gán hình tượng “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” cho các vận động viên. Kỳ thật không phải vậy, những vận động viên ưu tú thường có yêu cầu khá cao về chỉ số thông minh, nếu không họ sẽ không thể nắm bắt được chiến thuật trong trận đấu, cũng như quan sát ý đồ của đối phương, từ đó đưa ra cách ứng phó linh hoạt. Cho dù là trong thể thao cá nhân, nếu đã không vượt qua bài kiểm tra IQ, sẽ có nhiều vấn đề không thể nắm được điểm mấu chốt, vậy thì cũng chẳng thể biến mình thành người chiến thắng được.
Cố Kỳ đột ngột ngước mắt nhìn Lục Phán Phán, mà trước giờ cô luôn có thói quen khi nói chuyện sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương, hai ánh mắt chạm nhau, bất ngờ không chút phòng bị.
Mà lúc này, Lục Phán Phán chợt cảm thấy đôi mắt ấy rất đẹp, không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút, ấy vậy mà lại nhìn ra được ý “Chỉ hận nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ”* từ trong ánh mắt của anh.
*”只恨人心不古,世风日下”: 人心不古 lòng người không còn như xưa, ý chỉ lòng người ngày sau càng bạc bẽo, vô tình, mưu toan gian trá, không được hồn hậu, chất phác, chân thật như ngày xưa. 世风日下 lề thói xã hội, nếp sống con người ngày càng xuống cấp sa lầy.
Lục Phán Phán còn đang nghi ngờ mình nhìn nhầm thì Cố Kỳ đã ngoảnh mặt đi, nhìn về phía con phố, lẩm bẩm trong miệng: “Ngày dự thi bị ốm ù tai, nếu không điểm còn cao hơn.”
Lục Phán Phán cúi đầu cong môi cười.
Mới chỉ khen có hai câu mà cậu ta đã khoe khoang vậy rồi.
Điện thoại Cố Kỳ bỗng nhiên nhảy thông báo, là tin nhắn của Hoắc Tu Viễn.
[Hoắc Tu Viễn]: Bụng của tôi cũng thành tập rỗng rồi, cậu bổ sung phần tử ở đâu đấy? Tôi sang hợp* với cậu.
*Hợp là một trong những phép toán tập hợp, kí hiệu là U.
Ánh mắt anh trộm lướt qua Lục Phán Phán, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình.
[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Chuyên tâm ôn tập đi, muốn ăn gì tôi mua về cho.