Cậu Ơi! Mình Thích Nhau Nha

Chương 43: Ôsin tạm thời




Ly cay lắm, cậu dành toàn bộ ánh mắt tức giận đổ lên người tớ suốt lễ chào cờ. Tớ thì rét run, hôm nay lỡ mồm quá nhiều rồi.

Lê lết mãi tiết chào cờ mới kết thúc, bọn tớ xách cặp ra về.

Ghế vừa xếp xong Ly đã bá vai ôm tay Trí, nhõng nhẽo:

- Trí chở tui về được không, tui không có xe.

Trí ngại ngùng cười, tớ chen miệng cậu nói luôn:

- Ui cha tội Ly thế, nhưng mà Trí chở tớ rồi...

Tớ nắm cổ tay Trí kéo về phía của mình, nở nụ cười chiến thắng:

- Ly thông cảm, tìm người khác chở đi ha!

Ly nhíu mày dậm chân:

- Xe của bạn đâu, bạn cũng không có xe hả?

- Có chứ, xe của tớ là Trí đó. Tớ với Trí đi chung xe mà.

Tớ kéo Trí đi, còn không quên vẫy tay bái bai Ly một cách lịch sự nữa:

- Vậy nha, tụi tớ về trước!

Sướng, quá sướng luôn. Tớ chưa bao giờ thấy đã như vậy, công nhận bảo sao người ta lại thích khịa người.

Trí búng vào trán tớ rõ đâu, cậu cười khanh khách nói:

- Xíu xấu xa quá!

Tớ bĩu môi, giận hờn:

- Chẵng nhẽ Trí muốn chở Ly về còn để tớ ở lại trường hả?

- Không có nha!

Trí cúi đầu thấp ngang mặt tớ:

- Dù thế nào thì tui cũng sẽ chở mỗi Xíu thôi à!

- Hứa đấy?!

- Hứa mà!

Tớ vẫn nắm lấy tay cậu, không muốn buông ra tí nào. Tớ sợ cậu sẽ chạy mất, cho tới bây giờ mới cảm thấy điều này. Ngày nào đó cậu chán tớ rồi bay đến người mới, tớ sẽ buồn lắm.

- Hả? Tối nay cậu chở Ly rồi á?!

Tắm rửa sạch sẽ thơm tho chỉ chờ cậu tới rước qua nha thằng Khánh tập kịch, ai ngờ cậu gọi bảo đã chở người khác.

Đàn ông đúng là tồi, lúc nãy nói chỉ chở mỗi tớ giờ thì có thêm con Ly kìa. Không tin được cái thứ đầu môi trót lưỡi, ghét thật.

- Cậu không chở tớ thì tớ đi với ai?

Giọng Trí bất lực nói:

- Bà của Ly nhờ nên tui không dám từ chối, hay là... bảo thằng Khánh chở bà?

- Chán Trí thật đó!

Tớ cúp máy ngay, Trí đúng là đồ tồi. Sáng nay tớ từ chối nó như chối chó nhận chủ giờ phải xin xỏ nó chở mình, tớ có mặt dày như vậy đâu chứ?

Điên thật rồi, tất cả là tại Trí hết!

Cầm điện thoại trong tay mà tớ ngập ngừng nửa muốn gọi Khánh nửa không, một phần cũng vì tớ ngại nữa. Hôm nay mà không đến có khi thằng Khánh cắt cổ tớ hay là lăng trì luôn ấy!

Ring... ring...

- A... lô?

- Đi chưa?

Tiếng Khánh vang lên làm tớ sợ run người, ngập ngừng rồi trả lời:

- Tao... chắc tao không đi được rồi.

- Ê, mày đừng có giở trò thoái thác nha! Mày có đi không thì bảo?

- Thiệt đó, hay để bữa khác tao đi...

- Gì đấy? Sao không đi?!

- K... Không ai chở...

Không nghe thấy tiếng Khánh trả lời lại, tớ tưởng nó cúp máy rồi. Ai ngờ tiếng nó oang oang vang lên làm tớ giật mình:

- Úi giời tưởng gì, tao chở. Nhà mày ở đâu, gửi định vị đây cho tao!

- Đợi chút...

Tớ hí hoáy gửi định vị qua cho nó, nó rep lại OK. Đợi tầm năm mười phút gì đó, chiếc xe hơi sang trọng màu đen đậu ngay trước cổng nhà tớ.

Khánh kéo cửa xe, vẫy tay gọi tớ.

- Ê, nhanh!

Tớ chạy ù ra, Khánh đá cửa xe rồi ngồi xịch qua bên kia cho tớ vào. Tớ cũng là lần đầu đi xe hơi, vừa bỡ ngỡ vừa thích thú. Xe của Khánh chẳng biết loại gì mà nhìn sang với đẹp phải biết, ngồi vào thấy bản thân cũng giàu theo á.

Khánh cười khì khì, châm chọc:

- Thằng Trí đâu? Nó chở con Ly rồi đúng không?

Sao cái chuyện gì của thằng Trí con Ly nó đều biết vậy? Đoán trước tương lai luôn, nhiều lúc thấy Khánh giống thầy bói phết.

- Sao biết hay vậy?

- Tao lại chả đi guốc trong bụng chúng nó, quá rõ rồi.

Khánh khoanh tay, ra vẻ hiểu biết:

- Con Ly nó nhiều thủ đoạn lắm, chắc dùng phụ huynh ép thằng Trí chở nó phải hông?

Tơ giơ ngón like, thực sự khâm phục tài nghệ của nó:

- Đúng đúng, hay quá vậy!

Khánh được phen phổng mũi, nó lại càng cười đắc ý hơn. Cười đến khi sặc ho khù khụ mới thôi, nó quệt mũi nói:

- Nó không chở mày thì tao chở, không phải lo. Nhưng mà tí mày phải xách đồ cho tao, lát đãi lớp.

- Ngon quá dị, đi luôn!

Xe của Khánh rẽ vào Bách Hóa Xanh, tớ xuống xe rồi theo nó đi vào trong. Khánh xách cái giỏ rồi đưa cho tớ cầm, nó thì thong dong chắp tay sau lưng bước đi giữa các quầy hàng.

- Mày ăn gì?

- Gì cũng được, ơ mà đãi lớp thì mày chọn đi chứ?!

Khánh nhấc mấy lon khoai tây ném vào giỏ:

- Tao chả biết chọn cái nào nên mới hỏi mày, thôi lấy đại mỗi thứ mỗi tí đi.

- Khánh đại ca tuyệt nhất, thêm cái đó đi đại ca!

Tớ cái gì cũng ngu, tâng bốc người ta thì giỏi. Nói có vài câu mà Khánh sướng rơn người, tớ chỉ cái nào là cậu lấy cái đó không chút do dự luôn.

Đến khi ra thanh toán hóa đơn hơn sáu trăm cành, tớ trợn to mắt nhìn Khánh cà thẻ mà lòng đau đau. Không phải tiền của tớ mà tớ cứ thấy tiếc hùi hụi í, có tí đồ ăn mà hết nhiều tiền quá trời.

- Mày cầm cái này.

Khánh ném cho tớ một lon khoai tây, còn đồ đạc lỉnh kỉnh cậu ôm hết vào người. Tớ chạy theo cậu thắc mắc:

- Ủa, mày bảo tao xách cơ mà?

Khánh đỏ mặt tự nhiên cáu với tớ:

- Thì... tí nữa mày xách, tao cho mày xách hết!

Nó chạy nhanh ra xe, ném đồ rồi chui vào trong miệng quát tháo hối thúc:

- Nhanh nhanh cái chân lên coi!

- Biết rồi!

Đúng là tớ xách hết thật. Xe Khánh an toàn trở về nhà, cậu oai hùng bước ra còn tớ thì đồ đạc che mặt khó khăn bước đi ở phía sau. Trông có giống con hầu nhà cậu không cơ chứ?!

Mấy bạn nam ra đỡ giúp tớ, trách móc Khánh:

- Mẹ con trai gì mà để con gái xách đồ, cái thằng mất nết này!

Khánh chống hông ngẩng đầu lên cao:

- Nó đi ké xe tao thì phải xách đồ hộ tao chứ, phí xe đấy!

Tớ cười ngại ngại, giải thích:

- Đồ nhẹ ấy mà, không có gì đâu.

Cũng làm màu quá cơ, nãy giúp tớ còn giờ thì ra vẻ ông chủ sai vặt nhân viên.

Tớ liếc qua nhìn, thấy mặt của Trí tối sầm lại. Con Ly thì ngồi ngay bên cạnh cậu, nó cười đắc ý với tớ nữa chứ có ghét không.

- Rồi rồi, vào nhà đi tụi mày!

Nhà Khánh to vãi, to hơn nhà Trí một tí. Có một phòng lớn trống trải lắm, còn có cửa kính lớn thông ra vườn đẹp phải biết.

Bọn tớ ngồi quây quần lại với nhau, Khánh cầm kịch bản rồi hỏi:

- Thiếu mỗi Hà Giang thôi à?

Cái Thư liền nói:

- À, nay nhà nó có đám ăn tối không đến được.

- Vậy mà sáng nó không báo tao, buổi đầu tiên mà thiếu nữ chính thì diễn kiểu gì?

Ly đứng dậy, cười tươi:

- Thay tao đi, tao diễn nữ chính cho.

Khánh lấy kịch bản che mặt nhíu mày, nó đảo mắt quanh một vòng rồi cười một cách đáng sợ:

- Thanh, mày diễn nữ chính đi.

Ly tức giận, nó la lớn:

- Nè, tao diễn được nè mày chọn con Thanh làm gì?

Thanh không vui và giờ thì không ưa con Ly, nó quay phắt nhìn Ly cực kì khó chịu:

- Ý mày là sao, chẳng lẽ tao không được diễn chính?

Ly hốt hoảng sửa lại lời:

- À không phải, là... ý là tui thấy bà nhát nên sợ bà không thể diễn được.

- Tao nhát chứ tao có liệt đâu mà không thể diễn.

Thanh gật đầu với Khánh, đầy sự quyết tâm:

- Tao sẽ diễn chính.

Khánh cười tươi roi rói, nó vỗ tay:

- Ô kê chúng ta có nữ chính rồi, còn vai của Thanh ngày mai tao sẽ chọn người khác nhá?

Cả nhóm tán thành trừ con Ly, nó bực bội ngồi xuống. Nó càng tức tớ càng thấy vui, Khánh nó cũng thâm độc ghê gớm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.