Nhan Bá Tân đến khiến thế cục đang khẩn trương bỗng chốc thay đổi, Nguyên Tín hỏi: "Hắn có chuyện gì?" Binh lính đáp: "Chưa nói, chỉ nói có chuyện quan trọng cần gặp gấp."
Nguyên Tín lưu ý vẻ mặt Lý Thuần Nhất biến hóa, nói: "Thì nói ta đang nghị sự cùng Ngô Vương, để cho hắn chờ."
Binh lính đáp một tiếng, vừa mới xoay người định đi hồi bẩm, Nhan Bá Tân đã tiến vào. Quanh người hắn lộ ra sự nặng nề cùng vất vả, một thân áo đỏ càng khiến sắc mặt thêm tái nhợt, nhưng tinh quang trong mắt lại không giảm chút nào. Hắn đi về phía trước mấy bước, mọi người đều nhìn thấy hắn, chỉ nghe hắn không mặn không nhạt nói: "Hiện tại nghị sự ở hành lang vẫn được sao?"
Thái độ của hắn đối với Ngô Vương không kiêu ngạo không tự ti, đối với phủ Đô Đốc càng phải như vậy. Trước đây hắn đầu quân dưới trướng Nguyên Tín thì cũng không chút nào thể hiện sự nịnh hót hèn mọn. Đặc quyền và sự kiêu ngạo bẩm sinh của thế tộc trăm năm là thế, có chí làm quan vì dân mưu phúc thì làm ngay, dù không nhìn thấu cũng không muốn hành sự không chút tính toán, nguyên nhân chính là không giống như Hàn Môn nóng vội luồn cúi khổ cực mà đi lên, ngược lại phát triển lệch lạc không ít, sống lưng ưỡn lên càng thẳng tắp.
Lý Thuần Nhất không động thanh sắc, Nguyên Tín cười khan một tiếng đáp lại Nhan Bá Tân: “Ngươi cứ đường đột như vậy, trong mắt còn có ta Đô Đốc này sao?"
Quả nhiên Nhan Bá Tân nghiêm mặt nói: "Tình hình bệnh dịch ở bảy huyện đã đến tình cảnh lửa cháy đến nơi rồi, hạ quan thật sự không có cách nào mà đợi nữa. Nếu không khống chế tình hình bệnh dịch Thanh Châu cho tốt, lan dài đến các châu, đến lúc đó không riêng gì Thanh Châu gặp tai ương, mà cả phủ Tề Châu đều sẽ gặp họa to!"
Lời này của hắn cũng không phải chỉ dùng để hù dọa người ta, Nguyên Tín nghe thấy thế, ánh mắt hơi run sợ: "Vào trong nói."
Nguyên Tín nói xong xoay người bước vào nhà trong, hẳn là vẫn gạt Lý Thuần Nhất ở bên ngoài. Nhan Bá Tân đi nhanh đến bên cạnh Lý Thuần Nhất, nói: "Nếu Ngô Vương cũng ở đây, xin phiền cùng nhau tham mưu chuyện này." Hắn nói xong dùng tay làm dấu mời, trên mặt vẫn tỏ ra không lạnh không nóng như cũ.
Lý Thuần Nhất đồng ý vào bàn bạc công sự, sổ báo tai trong tay không khỏi cầm thật chặt. Mấy vị vị Ngự sử trong được cùng quan viên Thượng Thư Tỉnh đi cùng nàng cũng định theo sát vào bên trong, nhưng tất cả đều bị chặn ngoài cửa.
Nguyên Tín chẳng quan tâm thân phận đặc sứ của Lý Thuần Nhất, vẫn ngồi trên ghế thủ lĩnh, Lý Thuần Nhất cũng chỉ đành phải cúi đầu. Nàng thuận theo làm Nguyên Tín hài lòng, giống như chuyện lúc trước ở hành lang đối đầu không ai nhường ai chưa hề xảy ra.
Ba người ngồi theo thứ tự, Nhan Bá Tân lấy ra hai bản tấu chương, một phần đưa cho Nguyên Tín, một bản khác đưa tới trước mặt Lý Thuần Nhất.
"Thanh Châu là một cục diện rối rắm, nhưng nếu hạ quan đã nhận thì sẽ không bỏ cuộc nửa đường. Vậy mà hôm nay kho lương lại không có lương thực để cứu tế, hơn nữa dược liệu phòng dịch trị dịch cũng khan hiếm, dưới tình huống thế này, dù hạ quan ban lệnh cấm nạn dân lẻn vào quan thành, đến cuối cùng cũng chỉ khiến dân chúng Thanh Châu vừa đói vừa bệnh mang theo thành cùng chết đi. Hạ quan không muốn thấy kết cục này, chỉ sợ Đô Đốc cũng không muốn, Điện hạ, bệ hạ lại càng không. Trước mắt tất cả những yếu phẩm Thanh Châu cần cứu trợ nhất đều đã viết ở trong sổ con, kính xin Đô Đốc cùng Ngô Vương xem qua."
Xem ra tai họa còn nghiêm trọng hơn những gì hắn miêu tả, Nguyên Tín cau mày mở tấu chương ra xem, xem sơ lược mấy lần: "Biết, nhưng chuyện này dù là phủ Tề Châu giúp một tay cũng chỉ là như muối bỏ biển, phải đợi triều đình cứu tế đưa xuống." Hắn nói xong ánh mắt bỗng chốc hướng về phía Lý Thuần Nhất: "Trước mắt kinh đô và vùng lân cận khô hạn, cũng chính do lương thực dự trữ bị không chuẩn bị kịp nên lương thực không tới đúng hạn được. Lương thực cứu tế tai ương chỉ cần triều đình phía nhóm nhóm người từ Giang Hoài đổi đường tới đây, thời gian liền càng thêm cấp bách."
Nói tới đây, ánh mắt của hắn chuyển sang tấu chương trên tay Lý Thuần Nhất: "Vốn là hôm nay là có thể đưa lên, chỉ một chút thế này vừa vặn làm trễ nãi một ngày. Tình hình tai ương không chờ đợi ai, chờ lâu một ngày dân chúng chết đi ngày càng nhiều. Nhan Thứ Sử nên hỏi Ngô Vương có hiểu đạo lý này hay không."
Hắn đẩy hết áp lực trên người cho Lý Thuần Nhất, ngược lại thúc giục nàng sớm cho phép gửi tấu chương báo tai ấy đi.
Nhan Bá Tân cũng nhìn về phía Lý Thuần Nhất, Lý Thuần Nhất lại chỉ cúi đầu lật xem sổ con Nhan Bá Tân đưa tới. Nàng bỗng nhiên khép sổ con lại, ngước mắt nói: "Quan Trung hoặc Giang Hoài cứu tế đều là nước xa, không cách nào cứu được cơn khát trước mắt. Trước mắt trong phủ Tề Châu tiếp tế lẫn nhau, không đủ thì mượn lương thực gần đây. Về phần tấu chương báo tai, cứ để ta xem xét, xin Đô Đốc không cần phải gấp."
Nguyên Tín: "Mượn được thì sao, ai tới trả? Lấy cái gì để trả?"
Bình thường trong chuyện tài chính giữa các nơi thường không dính dấp đến, dù là tạm thời cho mượn, cũng không có đạo lý không trả nợ.
Lý Thuần Nhất đáp: "Đương nhiên là dùng lương thực hỗ trợ tai ương triều đình phê chuẩn đến để hoàn trả."
Nàng nói nghe có ngọn có nguồn, vả lại cũng chỉ là vẻ ngoài như thế, song Nguyên Tín lại tạm thời nghe lọt tai một chút.
Dĩ nhiên nàng cũng chỉ tạm thời nói vài câu, bởi vì thống kê của tấu chương báo tai này nhìn thì cũng tạm ổn, nhưng thật ra sai sót chồng chất, rõ ràng là đưa ra yêu cầu quá đáng đối với triều đình, yêu cầu đưa ra ngoài này tiền bạc lương thực để giúp nạn thiên tai.
Dưới tay nàng giữ hai sổ con này, mộ bản là tấu chương báo tai của phủ Đô Đốc trình báo tình hình tai ương của các châu, trong đó Thanh châu nàng đã xem qua; trong khi đó ngược lại, bản còn lại kia do Nhan Bá Tân đưa cho nàng, phía trên ghi rõ tên họ của các Huyện lệnh cùng Ngự Sử Giám Sát để báo tính hình tai ương ở Thanh Châu.
Đồng dạng là tình hình tai ương ở Thanh Châu, tấu chương của Nhan Bá Tân hữu dụng thực thế hơn của phủ Đô Đốc nhiều lắm. Theo luật lệ, phủ Đô Đốc phải tập hợp lại các tình huống theo các châu của khu trực thuộc bên trong, nhưng rất rõ ràng, phủ Đô Đốc đều nhất nhất không nguy tạo tình huống trống rỗng ở các châu, mục đích chỉ là lừa tiền bạc lương thực hỗ trợ tai ương của triều đình.
Dân chúng chết sống chưa bao giờ là trọng điểm suy tính của bọn hắn.
Hôm nay Nhan Bá Tân ngoài ý muốn đưa cho nàng cái này, là có ý làm bằng chứng phủ Đô Đốc đang làm giả tấu chương, nhưng ý đồ của hắn thế nào đây? Muốn đứng về một phía, hay chỉ bởi vì lương tâm không chịu được nữa?
"Nếu chuyện nói rõ ràng rồi, ngươi nhanh chóng trở về thôi. Còn có chuyện quan trọng hơn trước mắt, Thanh Châu không thể không có người nào chủ trì." Nguyên Tín thúc giục Nhan Bá Tân rời đi.
Nhan Bá Tân đứng lên, lại nói: "Nhưng nếu không lấy được lương thực cùng dược liệu trở về, hạ quan lần này chính là đổ sông đổ bể." Hắn cưỡng ép, rất có dáng vẻ "Không giải quyết vấn đề thì không bỏ qua".
Giữa cặp lông mày tinh anh của Nguyên Tín tràn ngập sự chán ghét: "Cái người này làm sao lại phải ép buộc người khác đến thế!" Hắn cũng đứng lên, qua loa lấy lệ nói: "Nếu bệnh dịch ở Thanh châu nghiêm trọng, trước hết để cho y thự phủ Đô Đốc Phủ lấy chút thuốc cho ngươi, ta còn có chuyện khẩn yếu, cũng không theo tiếp được nữa."
Hắn nói xong cũng phất tay áo ra cửa trước, hiển nhiên bỏ lại Lý Thuần Nhất cùng Nhan Bá Tân phía sau. Thư lại đứng ở một bên cầm bút không biết là nên đi hay ở lại, lúng túng nhìn về phía hai người Lý-Nhan bọn họ thì Nhan Bá Tân lại nhanh chóng nháy mắt một cái với Lý Thuần Nhất.
Sau đó hắn ra cửa trước, chỉ để lại một mình Lý Thuần Nhất.
Lý Thuần Nhất cất kỹ hai bản tấu chương xong, đứng dậy ra cửa thì Tạ Tiêu lập tức tiến lên đón. Đồng thời đi tới còn có chấp sự của phủ Đô Đốc, viên chấp sự này đối với Lý thuần khẽ khom người nói: "Trước mắt bên ngoài không yên ổn, nếu Điện Hạ ở phủ Dịch, an nguy rất khó bảo đảm, xin Điện hạ ở lại phủ Đô Đốc."
Đây không thể nghi ngờ là muốn khống chế Lý Thuần Nhất trong phạm vi phủ Đô Đốc, vì vậy Tạ Tiêu nhíu mày hỏi ngược lại: "Ở phủ Đô Đốc thì nhất định sẽ an toàn sao?"
Chấp sự cũng thông minh: "Tiểu nhân không dám kết luận như thế, nhưng tiểu nhân biết, bên ngoài không an toàn bằng phủ Đô Đốc."
Nhưng nếu ở phủ Đô Đốc xảy ra chuyện, Nguyên Tín sẽ phải gánh gió lớn trước tiên; nhưng nếu như là ở bên ngoài xảy ra chuyện, thì không nói được rồi. Nghĩ như thế, nơi nguy hiểm nhất lại đúng là nơi an toàn nhất.
"Biết rồi." Lý Thuần Nhất đáp lại hắn một câu, "Bổn vương xem trước một chút."
Phủ Đô Đốc lớn như thế, canh gác sâm nghiêm, ngay cả nàng ra vào đi lại cũng hơi bị hạn chế, nhưng hình như đối với Nhan Bá Tân lại không có hiệu quả. Ban đầu hắn đầu quân vào phủ Đô Đốc, Nhan gia lại cùng Nguyên gia có chút dính dấp thân cận gì đấy, những thủ vệ này đối với hắn cực kỳ khách khí.
Lý Thuần Nhất đi đường mà vẫn mãi suy nghĩ đối sách, đi tới điểm cuối hành lang bất giác muốn quay đầu, phía tây lại chợt có một cánh tay vươn ra, kéo cánh tay nàng lại. Nàng nhất thời giương mắt, Nhan Bá Tân ngăn chận môi của nàng nói: "Nhan mỗ mạo phạm, Ngô Vương chớ trách."
Hắn nói xong bỗng chốc thu tay lại, liếc mắt nhìn hành lang, nói với Lý Thuần Nhấy: "Thiếu hụt ở phủ Đô Đốc Phủ phải tìm phương pháp tới bổ sung, mà trước mắt cũng đã đánh tới vật phẩm cứu tế rồi, thật sự là tai ương của dân chúng. Mà thiếu hụt không phải chuyện của một năm hai năm này, ẩn hộ Sơn Đông, tư binh Nguyên gia đều là bệnh cũ, đã lở loét cả ra rồi. Nếu toàn bộ moi ra hết những thứ này —— sợ rằng sẽ ngoài dự liệu của Ngô Vương."
Lúc nói chuyện cơ hồ hắn không có biểu cảm gì, nhưng nội dung thật làm người ta kinh hãi, giọng nói khó tránh khỏi có chút đèn nén vội vàng.
Gió càng lớn hơn, cuốn tóc mai bay bay như đang nhảy múa.
Hốc mắt vì mệt mỏi mà lõm xuống của Nhan Bá Tân ẩn giấu chút ánh sáng khó tả, nhưng ngay sau đó anh lại thoải mái: "Gió này chung quy sẽ thổi bay hết những bùn cát, cái nên lộ ra ngoài nhất định sẽ lộ ra, hy vọng bầu trời Sơn Đông sẽ có ngày được thanh tẩy sạch sẽ."
Hắn nói xong cúi đầu: "Ngô Vương có thể có lòng tin sao?"
Đến nước này coi như hắn đã đứng về một bên, Lý Thuần Nhất lấy trong tay áo ra một khối lụa vải cho hắn: "Cái khác ta sẽ mình tra, duy chỉ có tư binh này, cần ngươi hiệp trợ."
Trên mảnh vải này kể rõ trắng đen trái phải những thư đã nắm được, tương đương với thẳng thắn nói cho Nhan Bá Tân biết kế hoạch của mình.
Hai bên kết minh cần thành ý, để đối phương lưu lại bằng chứng như thế, chính là mười phần thành ý.
Chỉ là Nhan Bá Tân lại không có thu: "Nghe nói chữ viết Ngô Vương có nhiều biến hóa, mảnh vải này cũng không thể chứng minh là xuất xứ từ tay Ngô Vương. Thần hiểu Ngô Vương có quyết tâm là đủ rồi, không cần đổi lại nhược điểm gì."
Lúc này mây đen che phủ bầu trời phủ Đô Đốc bị gió cuốn dời snag, mắt thấy lại sắp mưa rơi, nhưng Trường An lại vẫn tích nước không rơi.
Đất đai Quan Trung khát khô cổ, tức giận thiêu đốt tới cả trên triều đình, nữ hoàng vì thế mà ngừng lâm triều, bên trong tất cả văn phòng chính phủ ở Hoàng Thành vừa bận rộn vừa trầm tịch, ngay cả đám nha môn Tông Chính Tự cùng Thái Thường Tự ngày thường buôn chuyện không ngừng, cũng vì vậy trở nên ít nói trầm trọng.
Cửa Thành Trường An vẫn gắt gao đóng chặt, dân chúng ở trong nhà bắt đầu bấm ngón tay ăn lương thực dự trữ, trong lòng càng tuyệt vọng khi thấy vạc lương thực tràn đầy đã dần thấy đáy.
Mặt trời phách lối ngang nhiên nhô lên cao, ánh mặt trời vẩn đục phủ xuống thành Trường An, ngăn nắp phân biệt rõ ràng, không khí bình lặng tựa như trong một lao ngục nào đó.
Hôm ấy Tông Đình trở lại phủ Ngô Vương, đồng thời nhận được hai tin báo từ Sơn Đông cùng Quan Lũng gởi tới gấp.
Hoàng hôn trầm từ từ áp xuống, con quạ đen chạy trốn thất bại kêu lên một tiếng rồi rơi xuống bên cạnh đế đèn, kêu "Oa, oa", hiện ra mấy phần bi thương. Tông Đình chỉ châm một ngọn đèn, lấy tay đè ép phong thư Quan Lũng không xem, chỉ dỡ tin tức Lý Thuần Nhất gởi từ Sơn Đông tới.
Hắn đọc sách lược nàng viết, tất cả đều là thái độ nghị công bằng, cuối cùng mới nhìn đến nàng thân thiết thăm hỏi, mặc dù có chút keo kiệt, nhưng dầu gì cũng đốt lên trong lòng hắn chút lửa ấm áp.
Hắn cầm bút bắt đầu viết thơ hồi âm, nhưng viết được nửa đường, rồi lại dừng bút, mở tin Quan Lũng đưa tới.
Quan Lũng có tin gấp, hắn càng đọc sắc thì mặt càng trầm. Nhưng lá thư này còn chưa đọc xong, quạ đen chợt "Oa oa oa" gấp rút kêu lên, hắn quay đầu nhìn lại, lại thấy trong bóng tối có người đi về phía hắn.