Mới vừa ngồi vào trong xe khởi động, điện thoại di động lần thứ hai vang lên. Tề Thịnh cúi đầu vừa nhìn, là một chuỗi dãy số xa lạ.
Hắn kỳ quái ấn nút nghe, đầu kia rất ầm ĩ, âm thanh cũng không xa lạ gì cũng không quá quen thuộc vang lên: "Học trưởng? Có phải anh hay không?!"
Tề Thịnh run lên: "Cậu là?"
"Em là Tiểu Gia a! Anh không nhớ rõ em?"
Tề Thịnh trong đầu lúc này mới có chút ấn tượng, đó là người chơi thân nhất với Ninh Nhật lúc học đại học, vì vậy qua loa mà đáp lại hai tiếng.
"Ai nha em không nhiều lời với anh, " Tiểu Gia lớn tiếng mà la hét, "Em ở Début de soir! Anh bây giờ có thể lại đây hay không? Thằng nhóc Ninh Nhật kia uống say, em lại không biết cậu ta sống ở đâu! Thằng nhóc kia chỉ ngồi nhìn dãy số điện thoại di động của anh không buông."
Tề Thịnh chần chừ một lúc, mới nói: "Tôi hiện tại sẽ tới."
Gọi điện thoại cùng Bùi Vận thông báo một tiếng buổi tối không qua đó, đối phương khẩu khí bình thản đáp lại, không nghe ra chút nào thất lạc, khiến Tề Thịnh bực mình một hồi lâu, mới đạp bàn đạp rời đi.
Début de soir là quán bar nổi danh ở thành phố, về đêm đây là một nơi ăn chơi trác táng đặc biệt náo nhiệt.
Tề Thịnh cau mày xuyên qua đoàn người chen chúc, bóng người quen thuộc không nhúc nhích phục ở nơi đó, bên cạnh một người hướng hắn hung hăng vẫy tay: "Học trưởng! Nơi này!"
Tề Thịnh mới vừa đi tới, Tiểu Gia liền hướng ngực hắn đập xuống, nhiều năm không gặp cũng không hiện ra mới lạ: "Anh à, anh và Ninh Nhật xảy ra chuyện gì? Em đây vừa trở về nghe nói là bạn học cũ tập hợp liền bị cậu ta gọi ra uống rượu, nhìn bộ dáng cậu ta khổ sở giống như thất tình vậy, sao, anh bắt cá hai tay? Em đã nói với anh a, có lời gì hai người cố gắng..."
"Chúng tôi chia tay rồi." Tề Thịnh nhàn nhạt ngăn chặn lời của cậu ta.
"Cái gì?" Tiểu Gia ngạc nhiên, "Không phải hai người ở bên nhau rất lâu rồi sao!"
Tề Thịnh không hề có một tiếng động thở dài.
Cùng Ninh Nhật đi tới ngày hôm nay không phải một ngày có thể kể hết, chỉ có điều ngẫm lại đã từng có thời gian, cũng không khỏi lòng sinh thẫn thờ.
Lái xe đưa Ninh Nhật về nơi ở, đỡ lên giường nằm xuống, Tiểu Gia đứng bên cạnh chần chừ một lúc, mới hỏi: "Hai người qua nhiều năm như vậy, sao có thể dẽ dàng nói chia tay?"
Tề Thịnh ừm một tiếng, quay người rời khỏi.
"Ai, " Tiểu Gia chưa từ bỏ ý định theo sát thượng, bát quái hỏi, "Anh bây giờ không phải có người mới đi?"
Tề Thịnh không biết nên làm sao định nghĩa quan hệ hiện tại cùng Bùi Vận, đành phải hàm hồ đáp lại.
"Ai, sao hai người lại thành ra như vậy." Tiểu Gia một bên cùng hắn đi ra thang máy một bên ảo não mà nhéo tóc, "Thôi, anh à, anh cũng đừng buồn bực."
Tề Thịnh không hứng lắm mà thuận miệng đáp một tiếng, đi về chỗ để xe: "Cậu sống ở đâu? Tôi đưa cậu trở lại."
Tiểu Gia vốn là bạn học của Ninh Nhật. Hai người bọn họ vốn cũng không tính có nhiều giao tình, vào lúc này làm gì có tâm trạng cùng đối phương ôn chuyện.
"Đường Đông Duyệt số 200 ạ." Tiểu Gia nhanh chóng đáp, lại hỏi, "Em nói, anh còn nhớ thằng nhóc họ Bùi, cả ngày đi theo phía sau Ninh Nhật không?"
Tề Thịnh bỗng nhiên ngừng bước chân, tim đập mạnh một cái: "Cậu đối với cậu ấy có ấn tượng?"
Bùi Vận lúc trước tuy rằng tại mọi thời khắc đều đi theo bên cạnh Ninh Nhật, nhưng ở trong đám người này cũng coi như là một người bình thường. Trước mắt Tiểu Gia cùng Bùi Vận cũng không phải là bạn học cùng phòng cùng lớp, thật giống như cũng không có quá nhiều giao tình, sao nhiều năm như vậy còn nhớ kỹ không quên?
"Đó là đương nhiên. Lúc trước Ninh Nhật uống rượu say mê sảng nói không ít, cũng không biết thế nào nhắc tới thằng nhóc kia, đột nhiên em đã bắt đầu nghĩ." Tiểu Gia nói ha ha cười không ngừng, "Thằng nhóc ngốc kia a, em không thể nào quên được."
Tề Thịnh cảm thấy được cả người căng thẳng, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, mơ hồ cảm nhận được chân tướng sắp rõ ràng: "Tại sao?"
"Anh biết không?" Tiểu Gia nhìn hắn, vô cùng thần bí nói, "Thằng nhóc kia a, khi còn đi học đã thầm mến anh."
Không biết có phải nguyên nhân buổi tối nhiệt độ lạnh hay không, Tề Thịnh cảm giác tay mình đều đang phát run, ngay cả âm thanh đều rất khó duy trì ổn định: "Cậu đang nói linh tinh gì thế?"
"Không lừa anh!" Tiểu gia son sắt nói, còn kém không thể chứng minh chính mình thành thực, "Anh nói xem thằng nhóc kia ý nghĩ kỳ lạ bao nhiêu, cũng không nhìn lại bản thân mình. Hơn nữa còn ngu xuẩn như vậy, chuyện này không nói cho ai, cố tình lại nói cho Ninh Nhật, đại khái là cảm thấy Ninh Nhật cùng anh rất thân thiết đây mà. Ai đây không phải là muốn ăn đòn sao!"
Tề Thịnh rất muốn nói cái gì, lại cảm thấy được hô hấp có chút khó khăn.
Tiểu Gia không chú ý tình huống khác thường của hắn, còn đang tự mình tiếp tục nói: "Chuyện của anh và Ninh Nhật, thằng nhóc ngu xuẩn kia ngơ ngác không biết gì, em và mấy người khác đều thấy được a. Lão tam nói tìm người giáo huấn cậu ta một trận thôi, mà cuối cùng, bọn em lại nghĩ ra được biện pháp tốt hơn.
Tề Thịnh lui bước, dựa vào ở trên xe chống đỡ lại thân thể của chính mình.
Tiểu Gia ngược lại là càng nói càng hưng phấn, hiển nhiên đối với sự tình năm đó mấy người hợp mưu làm khá là đắc ý: "Chúng ta ở bên cạnh giựt giây cậu ta hướng anh biểu lộ. Hắc! Anh đoán xem thế nào? Bình thường thằng nhóc kia nhìn rất vô dụng, cư nhiên sẽ đồng ý."
"Nhưng tôi..." Tề Thịnh thật vất vả tìm về thanh âm của mình, "Tôi không biết chuyện này."
"Bởi vì khi đó anh đã xuất ngoại a, nếu không làm sao bọn em có thể đùa giỡn cậu ta." Tiểu Gia nói xong rất tiếc nuối, lại tiếp tục, "Chúng em không thể làm gì khác hơn là đem số điện thoại Ninh Nhật đưa cho cậu ta, nói là dãy số cá nhân của anh. Kết quả thằng nhóc kia tin là thật, gửi đi một chuỗi tin nhắn biểu lộ dài... Chà chà!!"
Nói xong cậu ta rùng mình một cái: "Cụ thể em không nhớ rõ, đã nhiều năm như vậy. Đáng tiếc lúc đó anh không thấy a, thật là buồn nôn."
Tề Thịnh không biết thế nào, đột nhiên nhớ tới thời điểm ban đầu chính mình giả vờ thần bí đưa cho Bùi Vận dãy số cá nhân, đối phương sắc mặt lập tức trắng bệch kinh hoảng.
Trước sau sự tình đột nhiên có kết nối, hắn nghẹn ngào hỏi: "Các người không chỉ lấy cậu ấy ra tìm niềm vui, còn đem tin nhắn kia công khai khắp nơi?"
"Đúng vậy, chuyện như vậy đương nhiên phải có nhiều người biết mới tốt." Tiểu Gia nói như là chuyện đương nhiên, nói đến chuyện năm đó biểu tình tràn đầy tự tin giống như cây ngay không sợ chết đứng, "Thằng nhóc kia, uổng công Ninh Nhật đối với cậu ta tốt như vậy, bình thường tới chỗ nào đều mang theo cậu ta, vừa vặn, còn dám có ý đồ với anh. Không biết trời cao đất rộng như vậy, thế nào cũng phải giáo huấn một chút."
"Bất quá sau khi chuyện này truyền ra, thật giống nghe nói thằng nhóc kia xảy ra tai nạn xe cộ, huỷ dung hay là thế nào, cụ thể em không nhớ rõ. Ngược lại cơ bản trường học biết chuyện, bất quá nghe nói phòng giáo vụ vì việc này, còn đặc biệt tìm người nhà của cậu ta đến nói chuyện."
Tề Thịnh thở dốc nhắm mắt lại, Diệp Minh nói qua rất nhiều hắn đã từng cảm thấy được có rất nhiều chuyện không rõ ngọn ngành, vào thời khắc này đều có đáp án.
"Khi đó tôi tan học trên đường về nhà, thì nhìn thấy anh Bùi đang băng qua đường. Một bộ dạng thất hồn lạc phách..."
"Trong lúc nằm viện thật giống như... Không có bất kỳ người nào khác đến thăm anh ấy, thời điểm tôi đi học, anh ấy chỉ có một người nằm ở trong phòng bệnh, cuối cùng xuất viện là ba mẹ tôi đi đón anh ấy."
"Khi đó anh Bùi không đúng đủ học phí, cho nên bằng tốt nghiệp vẫn luôn để ở trường học anh ấy cũng không lấy được."
"Sau khi anh Bùi xuất viện, liền chuyển ra ký túc xá ở bên ngoài thuê phòng, còn tự mình tìm kiếm việc làm. Ngoại trừ thời gian lên lớp cùng kỳ thi, anh ấy rất ít khi về trường học, cho nên đại khái phòng giáo vụ không liên lạc được với anh ấy."
"Anh Bùi không đề cập với tôi bất kỳ chuyện gì trong nhà anh ấy..."
Hắn quả thực không thể nào tưởng tượng được, lúc đó Bùi Vận còn đang ngồi trên ghế nhà trường, làm thế nào bị chúng bạn xa lánh chịu đựng đủ loại ánh mắt, dựa vào bản thân tự mình duy trì việc học, tại thành phố này tìm kiếm một vị trí ——
Một người nhiều năm như vậy.
"Ai, sau đó mấy anh em muốn nói với anh để anh đồng thời vui mừng một chút, thế nhưng Ninh Nhật nói không cần nói cho anh. Không phải em có thể cũng đã sớm nói."
Tiểu Gia cười nhạo: "Nói đến thằng nhóc kia cũng thực sự là ngu ngốc, cậu ta..."
Tề Thịnh chỉ cảm thấy lỗ tai đang vang lên ong ong, đã nghe không rõ đối phương nói cái gì, cũng không muốn tiếp tục nghe, chỉ là đột nhiên ngồi dậy, một quyền vừa tàn nhẫn vừa nặng, nện ở trên mặt đoan chính của Tiểu Gia.
Tiểu Gia bị đánh đến mức lui vài bước, vừa giận vừa sợ: "Họ Tề! Lão tử lòng tốt muốn cho anh vui vẻ một chút, con mẹ nó anh đang nổi điên cái gì!?"
Tề Thịnh không đáp, chỉ là lại dùng sức mà đánh tới.
Tiểu Gia lúc này trong lòng biết không ổn, mặc dù không biết tại sao nhưng cũng không chịu ăn thiệt thòi, rất nhanh liền không cam lòng yếu thế mà đánh trả.
Thời điểm cùng Tiểu Gia đánh nhau, Tề Thịnh trong đầu không biết thế nào, mơ hồ hiện lên dáng dấp vết sẹo kia.
Rõ ràng, lại xấu xí.
Giương nanh múa vuốt chiếm giữ ở trên mặt, đối mặt với hắn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt cùng sự quan tâm rõ ràng.
Hắn hôn môi qua rất nhiều lần, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thán nuối tiếc, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới vết sẹo kia dĩ nhiên liên quan tới hắn.
Rốt cuộc là đối phương che giấu quá tốt hay là hắn quá mức sơ ý.
Hắn cảm giác mình đại khái là điên thật rồi.
Hết chương 34.