Thời gian này xảy ra nhiều chuyện, Mạch Đinh đã sớm quên chuyện bái sư học đạo trong thang máy với Chu Mạnh. Mà Chu Mạnh lại không quên. Một hôm ông vào phòng làm việc của An Tử Yến. An Tử Yến đang ngồi trên ghế, xoay lưng ra ngoài.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu”. An Tử Yến không lên tiếng. Chu Mạnh kìm chế: “Gần đây phòng marketing không đủ nhân lực. Phòng nhân sự nhất thời cũng không thể tìm được người thích hợp”.
“Thì sao?”
“Tôi thấy Mạch Đinh trong phòng chăm sóc khách hàng của cậu làm việc rất chăm chỉ. Cậu cho tôi mượn cậu ấy một thời gian. Đợi phòng chúng tôi tuyển được người, tôi lập tức trả về cho cậu”. Nếu Mạch Đinh nghe được có người công nhận cậu như vậy hẳn sẽ kích động không thôi. Cố gắng hết sức cũng có người nhìn thấy rồi. Chu Mạnh nói xong, An Tử Yến từ từ xoay ghế lại. Vẻ mặt như thể đang nghĩ đến chuyện khác: “Anh nói cái gì?”. Chu Mạnh biết An Tử Yến đã nghe rồi. Hơn nữa, trên mặt ông còn viết rõ mấy chữ: Cậu còn dám nói lần nữa. Tôi sẽ đá cậu ra ngoài.
“Dù sao cậu nhìn Mạch Đinh cũng không vừa mắt. Tạm thời thiếu đi một người đối với bộ phận chăm sóc khách hàng của cậu cũng đâu tổn thất gì nhiều”.
“Nhưng tôi thấy anh mới càng không thuận mắt”.
“Đây chuyện công việc!”. Chu Mạnh cường điệu âm nói.
“Đối với tôi là chuyện riêng”. Chu Mạnh không đem những lời nói của An Tử Yến lái đến chuyện khác. Ông chỉ nghĩ do trước đây có xảy ra tranh cãi với hắn, nên hắn mới cố tình đối nghịch với ông. Chu Mạnh bất mãn: “Thì có liên quan gì. Chỉ là mượn nhân viên chỗ cậu thôi mà”.
“Có liên quan”.
“Liên quan chỗ nào?”
“Liên quan gì đến anh?”. Mặt Chu Mạnh đỏ lên. Bực bội nhìn bộ mặt vô cảm của An Tử Yến: “Cậu không phân biệt được việc công với việc tư à?”. An Tử Yến vẫn ngồi yên trên ghế: “Chuyện này công tư nhất định phải phân biệt”.
“Tôi không muốn nhiều lời với cậu. Rốt cuộc cậu có cho mượn không? Nói một câu thôi”.
An Tử Yến đứng lên. Đặt hai tay xuống bàn, hơi chồm lên phía trước, nghiến răng nói: “Không cho mượn. Hơn nữa nếu anh còn muốn mượn cậu ta. Tôi sẽ cho anh chết ở đây”. Chu Mạnh vẫn không bỏ cuộc: “Cậu để cho cậu ta lựa chọn. Nếu chịu theo tôi làm việc. Cậu cũng không thể nói gì được”. An Tử Yến ngồi lại ghế: “Tuỳ anh”. Chu Mạnh đi ra cửa: “Mạch Đinh, vào đây một chút”. Mạch Đinh mơ hồ đi vào thì thấy ngay bộ mặt lạnh lẽo của An Tử Yến. Cậu rùng mình một cái.
“Mạch Đinh, tôi thấy cậu cũng không nguyện ý theo An Tử Yến làm việc. Bây giờ phòng marketing của chúng tôi cần người. Cậu có đồng ý theo tôi không?”. Chu Mạnh hỏi thẳng. Mạch Đinh từ ngạc nhiên rồi đến hoảng sợ. Chu Mạnh nói tiếp: “Cậu không cần sợ cậu ta. Tôi sẽ chống đỡ cho cậu. Cứ nói mong muốn thật sự của mình đi”.
Mong muốn thật sự? Đương nhiên là muốn rồi. Nếu cậu dám theo Chu Mạnh, nhắm chừng về nhà sẽ mất mạng. Bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất. Bây giờ không phải lúc nói chơi. Chỉ cần cậu nói sai một chữ, An Tử Yến kia tuyệt đối sẽ nổi giận. Hắn sẽ rất tức giận. Cho dù bây giờ hắn đã tức giận rồi.
“Cảm ơn quản lý Chu đã để mắt đến tôi. Nhưng phòng chăm sóc khách hàng còn rất nhiều việc. Tôi có thể…”.
“Đã nói không sao. Tôi biết cậu sợ nói trước mặt sẽ đắc tội với An Tử Yến. Tôi nghĩ cậu ta sẽ không để tâm đâu”.
An Tử Yến nhẹ nhàng di chuyển ghế. Không nói lời nào. Chung là đợi nghe câu trả lời của Mạch Đinh. Mạch Đinh vẫn giữ phép lịch sự từ chối Chu Mạnh: “Tôi vẫn muốn ở lại bộ phận chăm sóc khách hàng”.
Chu Mạnh thở dài: “Vậy thì không có cách nào rồi”.
“Anh có thể đi”. An Tử Yến vẫn không chút khách khí với Chu Mạnh. Chu Mạnh hung hăng trợn mắt với hắn rồi ra khỏi phòng. Mạch Đinh thở phào nhẹ nhõm. Cười đùa: “Em nghe lời như vậy, anh phải khen ngợi em a!”.
“Anh thấy chính là em không bỏ anh đi được”.
“Thái độ kiểu gì vậy? Đừng nghĩ mình có gì hay ho. Em không phải muốn ở cạnh anh nhá. Sớm biết vậy em đồng ý lời mời của Chu Mạnh rồi”. Mạch Đinh đắc ý.
“Đừng có nói mấy lời như thế, Mạch Đinh. Nơi đó em có muốn đi cũng không được”.
“Em có chân, em muốn đi đâu không được. Cứ ưa chiếm làm của riêng”. Cậu cắn môi dưới. Cố gắng không bật cười. Không phải là không thừa nhận. Mà giống như cậu sẽ rất vui khi làm cho An Tử Yến ghen. Hắn cũng sẽ cảm nhận được vị chua giống cậu chứ? Cậu chuẩn bị doạ An Tử Yến tiếp thì hắn nghiêng đầu: “Anh không phủ nhận. Hơn nữa, nếu lần sau anh bắt gặp em cười cười nói nói với Chu Mạnh, muốn chiếm làm của riêng thì nói không chừng anh sẽ trực tiếp đem em đặt lên tường”. Bây giờ người bị doạ lại chính là Mạch Đinh. Cậu biết An Tử Yến có thể làm được. Cậu khẩn trương: “Anh đừng xúc động. Chúng ta nói chuyện đường hoàng với nhau. Phải rộng rãi với nhau a”.
“Anh rất hẹp hòi”. Cậu như đang nói chuyện với thằng lưu manh. Không. Hắn ta chính là phường côn đồ coi thường pháp luật. Không biết làm sao để bắt được hắn. Mạch Đinh ý thức được cứ ở mãi trong phòng làm việc của An Tử Yến cũng không hay. Cậu ngừng câu chuyện: “Về nhà nói tiếp”. Cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt cười cười không rõ ràng của An Tử Yến. Rõ ràng hắn vẫn chưa nói gì. Mà hắn cũng chưa làm gì. Nhưng chân Mạch Đinh dường như cứ cứng đơ tại chỗ. Tầm mắt cùng cơ thể cậu cũng không thoát khỏi nơi này được.
Mạch Đinh nói đúng. Chân là của cậu. Nhưng thiết bị điều khiển thân thể cậu lại nằm trong tay An Tử Yến. Thật không có tiền đồ mà.
Lúc hết giờ làm, Mạch Đinh ngồi trên ghế mệt mỏi duỗi người. Tất cả hồ sơ ngày mai đều đã giải quyết xong. Cậu hài lòng làm bộ không quan tâm đến việc An Tử Yến rời công ty vào lúc nào mà xuống tầng dưới. Đi được một lúc, Mạch Đinh liền nhìn thấy Phó Thúc. Đang muốn đi tới chào hỏi thì thấy Quý Mộng. Cậu hệt như tên trộm đứng nấp sau đuôi xe.
Quý Mộng thấy Phó Thúc cũng có chút ngạc nhiên, nhưng không rõ ràng lắm: “Tôi đã nói quan điểm của mình cho An Tử Yến biết rồi. Còn có chuyện gì sao?”
“Là chuyện riêng”.
“À… Chuyện riêng gì?”. Quý Mộng nâng một bên chân mày
“Lần này muốn dùng mỹ nam kế”. Lời nói của anh khiến Quý Mộng bật cười. Phó Thúc mở cửa xe. Dường như không lo lắng sẽ bị cô từ chối. Mà quả thật, Quý Mộng không hề từ chối. Cô ngồi vào xe: “Anh khiến tôi tò mò”. Dù sao cô cũng không có việc gì làm trong ngôi nhà trống trải. Đi theo anh, cô đâu có mất gì.
Mạch Đinh kinh ngạc theo dõi toàn cảnh. Mạch Đinh biết Phó Thúc là một người đàn ông dịu dàng và đầy sức hấp dẫn. Nhưng cậu không biết Phó Thúc còn là một cao thủ tán gái!!
Cậu phát hiện có người bên cạnh. Quay đầu lại… Không biết An Tử Yến đã đứng đây từ lúc nào. Hắn nhìn Phó Thúc lái xe đi.
“Anh làm sao vậy?” Thấy biểu cảm của An Tử Yến, Mạch Đinh hỏi.
“Không có gì”. Hắn nói. Nghe không ra có chút tình cảm nào. Sau đó hắn ngồi vào xe. Mạch Đinh không giải thích được cảm giác chua xót dâng lên trong người cậu. Có lẽ không phải là không giải thích được. Đó chính là bởi biểu cảm vừa rồi của An Tử Yến.
Chẳng lẽ, An Tử Yến cũng muốn giữ Phó Thúc làm của riêng?
Chẳng lẽ, An Tử Yến có tình cảm khác với Phó Thúc?
Hai câu hỏi này cứ quẩn quanh trong đầu cậu, mãi không thoát ra được.
– Hết chương 90 –
_________________