Tối. Mọi người trong phòng dần rời đi, không muốn quấy rầy ông nội nghỉ ngơi. Ông nội đột nhiên mở mắt: “Tử Yến, Tiểu Đinh. Hai đứa tối nay ở lại. Ông có lời muốn nói với hai đứa”.
“Vâng”.
Mạch Đinh ngồi bên mép giường: “Ông nội, có phải ông còn chuyện gì đặc sắc thời xuân xanh muốn kể cho cháu nghe phải không?”. Ông nội lắc đầu, nhắm mắt lại: “Tiểu Đinh, không cần giả vờ nữa. Đứa ngốc cũng có thể nhìn ra ông sống không được bao lâu nữa”.
“Ông nội”. Dường như An Tử Yến đang trách lời nói của ông.
“Gần đây không chỉ có hai đứa. Nửa đêm An Tố cũng lén đến đây. Tiểu Tư và bạn bè của cháu bình thường không thấy cũng đến thăm ông. Tối hôm qua ông nghe Phó Thúc quỳ gối bên cạnh giường mà khóc. Kể từ lúc mười tuổi đưa nó về từ cô nhi viện, ông chưa từng nhìn thấy nó khóc. Bây giờ đã ba mươi rồi lại khóc không khác gì một đứa trẻ. Tử Yến, nếu ông đi rồi, ông lo nhất là cháu không có cách nào chấp nhận được. Cho nên Tiểu Đinh, ông già này muốn đưa ra một yêu cầu vô lý. Sau khi ông đi rồi, nhất định phải ở bên cạnh Tử Yến. Phải cứu nó. Lời nói của cháu có thể làm được”.
“Ông nội, ông đừng nói nữa”. An Tử Yến có chút tức giận. Ông nội cười: “Anh quản được tôi à?”. Mạch Đinh đã khóc đến mức không thở được. Cậu nắm chặt tay ông nội: “Ông ơi, ông nghe lời An Tử Yến đi. Đừng nói những lời không hay nữa. Ông sẽ vượt qua mà. Kiên trì một chút nữa thôi”.
“Ông đây đã không còn muốn kiên trì nữa”. Ông nội mở mắt lần nữa. Khó khăn quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo ánh trăng trên bầu trời đêm: “Hai đứa đều lớn cả rồi. Tử Yến vì có cháu mà rất hạnh phúc. Ông nội ghen tỵ lắm đó. Ông nội muốn gặp bà. Muốn theo chăm sóc bà ấy”. Ông đưa tay trái lên, An Tử Yến đi tới nắm lấy. Ông nội nói tiếp: “Tử Yến, ông nội muốn ích kỉ một lần. Ông cô đơn quá rồi”. An Tử Yến cúi người nhìn ông: “Cháu sẽ cứu sống ông. Không cho phép ông đi đâu cả. Ông có nghe không ông nội? Cháu sẽ không để ông đi đâu hết”.
“Thật giống một đứa trẻ mà. Ông nội thấy cô đơn mà anh không đau lòng à? Tiểu Đinh, cháu cũng nói gì đi. Ai da, Tiểu Đinh, chăn giường gì cũng bị cháu khóc ướt một nửa rồi. Còn muốn để ông ngủ không đây”.
“Ông, ông, ông nội ơi…”. Mạch Đinh vừa khóc vừa nức nở. Không nói rõ một câu nào. Thỉnh thoảng lại thút thít: “An Tử Yến sẽ cứu sống ông”.
“Ngay đến cháu cũng không nghe lời ông sao? Đúng rồi, đem cuốn album ảnh đến cho ông. Ông không đứng nổi nữa, đột nhiên muốn xem nó”.
“Ngày mai cháu sẽ mang đến cho ông. Ông ngủ đi đã. Đừng nói những chuyện này nữa”.
“Được rồi. Nhưng mà Mạch Đinh còn khóc lớn như vậy thì ông không ngủ được đâu”.
Mạch Đinh che miệng thút thít đợi đến khi ông ngủ hẳn. Hai người họ ra khỏi phòng bệnh. Mạch Đinh cầm tay An Tử Yến đánh lên người mình: “Sao lại không đau. Chuyện này nhất định là nằm mơ đúng không?”. An Tử Yến hung hăng ôm lấy Mạch Đinh: “Ừ, là mơ”. Bất kể là An Tử Yến ôm chặc đến thế nào, Mạch Đinh cũng không cảm nhận được cơ thể cậu đau đớn. Bởi vì lồng ngực cậu đã quá đau rồi.
Sáng hôm sau, An Tử Yến đến ngôi nhà gỗ nhỏ kia lấy cuốn album đến cho ông nội. Tâm trạng ông vui vẻ lật lật cuốn album. Đắm chìm trong những kỉ niệm trước đây. Đã rất lâu rồi ông không xem nó. An Tố đi tới: “Ông nội, cháu mua món ông thích ăn nhất đến rồi”.
“Đáng tiếc khẩu vị ông không tốt. Mấy đứa đừng cứ suốt ngày ở đây. Đi làm đi. Tử Yến cũng thật là. Nếu ông đi, ông sẽ thông báo cho mấy đứa tới”.
Giọng điệu An Tử Yến bực bội: “Nếu ông cứ nói như vậy, cháu sẽ giận đấy”. An Tố giúp ông nội đặt album xuống: “Chúng cháu nghe lời ông. Trừ phi ông khoẻ thì chúng cháu sẽ đi. Nếu ông đau lòng cho chúng cháu thì phải dưỡng bệnh thật tốt”. Cô đưa muỗng cháo đặt ở khoé miệng thổi bớt nóng cho ông nội.
“Có y tá rồi. Mấy cô đó làm việc chuyên nghiệp hơn mấy đứa. Không cần mấy đứa. Y tá ở đây biết nghe lời. Haizz, ông già rồi. Sớm muộn gì cũng phải đi. Suốt ngày ở bệnh viên làm gì. Tử Yến, ông muốn đến thăm mộ bà nội”. Nghe ông nội nói vậy, An Tố không đồng ý: “Gần đây nhiệt độ hạ thấp, lại còn thường xuyên có mưa. Nếu ra ngoài rồi bị cảm thì sao? Đợi ông khoẻ hơn đã”. Ông nội không nói thêm gì nữa. Nhìn ra phía bầu trời bên ngoài cửa sổ. Có chút gì đó đau thương. Một hồi lâu sau An Tử Yến mới lên tiếng: “Đợi thời tiết tốt lên cháu sẽ đưa ông đi. Nhưng với điều kiện mấy ngày nữa nhất định phải tịnh dưỡng thân thể thật tốt. Nếu không thì không đi đâu hết”.
An Tố nhìn An Tử Yến. Ông nội nhếch miệng, động đến những nếp nhăn trên khuôn mặt: “Tiểu tử anh đừng có lừa tôi đấy”.
Năm mới sắp đến, ai nấy đều mong muốn về quê hương, về với người thân. Xuyên qua những con đường thành thị. Bầu trời xám xịt cũng không làm ảnh hưởng đến bước chân của họ. Cho dù hương vị mỗi năm càng ngày càng nhạt. Bữa tiệc đầu xuân càng lúc càng không có gì đặc sắc, mọi người vẫn khát vọng giây phút đoàn tụ.
Phòng bệnh của ông nội dường như không còn vắng lạnh nữa. Bất giác có nhiều người nghe ngóng tin tức đến thăm thường xuyên. Nào là bạn bè, cấp dưới, bạn đánh cờ,… Cuộc đời ông như được kể lại hoàn chỉnh trong một tháng ngắn ngủi ấy. Đợi người trong phòng bệnh dần rời đi, ông sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ ánh mặt trời rọi vào. Mẹ Mạch Đinh nhịn không được lau đi dòng nước mắt. Không nên khiến Mạch Đinh lo lắng cho mình, chăm sóc ông nội quan trọng hơn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy ông nội hết hy vọng rồi. Nhưng Mạch Đinh không tin. Cậu đang đợi kì tích. Cậu nguyện nhận bất cứ giá nào để đổi lấy kì tích đó.
Vài ngày trước đêm giao thừa, bầu trời quang đãng hơn hẳn. Ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây rơi xuống, men theo đường thẳng chiếu rọi vào phòng bệnh. Ánh nắng không chỉ mang đến sự rực sáng, tinh thần ông nội hôm nay cũng khởi sắc hơn nhiều. Thậm chí không cần ai đỡ ông cũng có thể tự ngồi dậy. Ông dùng giọng không thể từ chối để yêu cầu Phó Thúc mặc cho ông bộ vest trong ngày kết hôn năm đó. Tuy đã nhiều năm nhưng nó vẫn như xưa. Chỉ có điều thân thể ông nội đã gầy đi rất nhiều, không còn vừa vặn với bộ đồ nữa.
Mạch Đinh đẩy xe lăn đến. An Tử Yến bế ông ngồi lên xe. Ông nội nghiêng đầu nói với Phó Thúc: “Để Tử Yến và Mạch Đinh đưa tôi đi là được rồi. Tối tôi sẽ về”.
“Vâng”.
– Hết chương 75 –