An Tấn cùng mọi người bước vào. Ông nội nhìn một lượt rồi lên tiếng: “Mấy đứa về nghỉ ngơi sớm đi. Tới chăm ông lão này làm gì? Ngày mai không phải đi làm à? Mấy đứa chưa muốn ngủ những tôi muốn ngủ”. An Tấn gật đầu. An Tử Yến ngồi xuống ghế salon trong phòng bệnh: “Bây giờ lái xe về rất phiền phức. Tối nay cháu tạm thời ở đây”.
“Ở đây kiểu gì? Vớ vẫn”. Ông nội nói.
“Bệnh nhân nên nghỉ ngơi sớm một chút. Cháu sẽ theo dõi”.
An Tấn nhìn An Tử Yến một lúc rồi lại quay sang ông nội: “Bố. Muộn rồi. Tất cả mọi người cũng mệt. Để nó lái xe về con không yên tâm”. Ngô Hinh cũng lên tiếng: “Đúng rồi đó bố. Bố không cần lo lắng cho nó. Cứ nghỉ ngơi cho tốt mới là quan trọng”. Mạch Đinh gật đầu: “Cháu với An Tử Yến ngủ trên ghế được rồi. Với cả ở đây cũng gần công ty hơn”.
Ông nội không nói lại mọi người. Chỉ có thể bất lực: “Chỉ đêm nay thôi đấy”. Ngô Hinh cố kéo An Tố không chịu rời đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người. Mạch Đinh đặt gối ngang lại cho ông nội nằm xuống. Kéo chăn lên. Ông nội tiếp tục than thở: “Ông có cảm giác mình trở thành người thực vật rồi”.
“Đừng nói gở. Ông nội, ông mau ngủ đi. Ông không ngủ thì chúng cháu cũng không dám ngủ đâu”.
“Được, được”.
Người ta càng già thì sẽ càng giống một đứa trẻ. Ông nội nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. An Tử Yến vẫn ngồi yên trên ghế. Mạch Đinh nói nhỏ: “Thật may ông nội không sao. Chúng ta cũng nghỉ sớm thôi. Mai còn phải đi làm”.
“Em ngủ trước đi”.
Mạch Đinh nghe lời nằm xuống ghế. Cố gắng chừa chỗ thật nhiều cho An Tử Yến. An Tử Yến tắt đèn rồi quay lại ghế ngồi như cũ. Đầu gối của Mạch Đinh có thể chạm vào phần lưng của An Tử Yến. Căn phòng quá tối, cậu không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của An Tử Yến. Rồi rất nhanh, rất nhanh cậu chìm vào mộng đẹp. Đến khi cậu tỉnh dậy, cậu cũng không hề biết đêm qua hắn đã không ngủ chút nào. Phó Thúc đi tới, nói với An Tử Yến: “Ở đây giao cho tôi là được rồi. Cậu đi làm đi”.
“Được”.
Vẻ mặt của mọi người là sao? Tối qua An Tố cũng vậy. Vì quá mệt mỏi sao? Ngồi lên xe, Mạch Đinh thắt dây an toàn: “Tối qua thật sự làm em sợ muốn chết. Ông nội không sao là tốt rồi. Chắc mấy hôm nữa sẽ được xuất viên. Em còn muốn năm mới sang chơi với ông. An Tử Yến, anh nói xem em nên mua gì cho ông? Mong ông không doạ em như lần trước. Chúng ta ở nhà ông nội chơi mấy ngày…”. Mạch Đinh biết ông nội không sao nên ngồi bên cứ thao thao bất tuyệt. An Tử Yến đột nhiên đạp thắng xe: “Đừng nói nữa!”. Mạch Đinh ngẩn cả người, nhìn chằm chằm An Tử Yến. Không hiểu sao hắn lại tức giận. An Tử Yến lắc đâu: “Xin lỗi. Không có gì đâu”.
Quá khác thường. An Tử Yến quá khác thường.
“Có phải anh có chuyện gì giấu em không?”
An Tử Yến nhìn về phía Mạch Đinh. Hắn không muốn nhìn thấy Mạch Đinh bị tổn thương. Nhưng hắn cũng biết cậu tuyệt đối không hy vọng hắn giấu cậu. An Tử Yến nắm chặc tay lái: “Ông nội,… Không còn được bao lâu nữa”. Nhất định là cậu đang nghe nhầm. Nhất định là An Tử Yến nói sai rồi. Nụ cười trên mặt cậu tắt đi. Vài phút trôi qua có lẽ khoảng thời gian rất dài. Mạch Đinh ôm tay áo An Tử Yến: “Anh nói bậy. Anh nói bậy. Đừng có lừa em. Đừng có nói như vậy!!”. Cánh tay bị Mạch Đinh kéo từ từ buông lỏng ra. Nước mắt Mạch Đinh rơi trên tay hắn.
An Tử Yến không trả lời cũng không nhìn Mạch Đinh. Nếu nói cậu đừng khóc mà cậu không khóc nữa thì có lẽ An Tử Yến sẽ nói. Nhưng trong chuyện này, lời nói của An Tử Yến cũng không thể ngăn được dòng nước mắt kia.
“Có phải bác sĩ nói sai rồi không? Ông nội nhìn rất ổn mà. Chúng ta đưa ông đến bệnh viện khác đi. Hơn nữa, trên thế giới cũng bị bệnh rồi có kì tích mà. Kì tích sẽ xuất hiện trên người ông nội đúng không?”. An Tử Yến đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng trào ra của Mạch Đinh.
“Anh không tin đúng không?”
“Anh rất muốn tin. Mạch Đinh. Anh rất muốn tin”.
Mạch Đinh cố nén nước mắt. Nếu như cậu vì ông nội mà làm loạn lên thì trong lòng An Tử Yến còn khổ sở hơn cậu gấp nhiều lần. Cậu khóc, là muốn dùng vết thương nghiêm trọng nhất của An Tử Yến chữa trị cho cậu sao? An Tử Yến đã dỗ dành cậu nhiều lần rồi. Nếu như lần này còn muốn hắn dỗ dành. Chẳng phải cậu quá đáng lắm sao?
“Nhất định sẽ có kỳ tích xuất hiện”. Giọng nói của Mạch Đinh chưa bao giờ kiên định như vậy.
Trong công ty, rất nhiều đồng nghiệp đều có thể phát giác tâm trạng Mạch Đinh đi xuống. Nhưng cậu vì An Tử Yến mà khống chế nước mắt. Còn hắn luôn biết cách để tình cảm ở chỗ sâu nhất. Ai cũng không thể phát hiện điều bất thường từ hắn. Mỗi ngày họ đều đến bệnh viện nhưng ông nội không cho phép họ ngủ lại. Mạch Đinh sẽ luôn vui vẻ hỏi về chuyện ngày xưa của ông nội. Cậu thật sự rất cố gắng để cho bản thân mình vui vẻ. Một bên nghe ông nội kể chuyện, một bên cắn chặc môi dưới run rẩy. Có nhiều lần, cậu cảm thấy mình sắp không chống đở được nữa. Cậu sẽ khóc toán lên. An Tử Yến luôn đứng bên cạnh cậu. Nói rất ít. Đôi lúc sẽ nhìn những dụng cụ duy trì mạng sống của ông nội. Nếu phát hiện có điều gì bất thường, hắn sẽ đi tìm y tá ngay. Các thể loại sách hắn đọc bây giờ đều đổi sang sách y học.
Nhưng trong số họ, không ai có thể ngăn cản được bệnh tật
Ông nội càng lúc càng ốm yếu. Tình trạng thân thể ngày một kém. Thậm chí còn cần có người đỡ mới có thể rời giường được. Giờ làm việc của An Tử Yến thay đổi. Mạch Đinh cũng rất muốn đi cùng hắn nhưng giờ hắn như kiểu sinh hoạt luôn ở công ty. Bệnh viên sớm đã trở thành nơi không thể chịu đựng được nữa. Mà An Tử Yến cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng Mạch Đinh cố kiềm nén cảm xúc mà phải cố gượng cười.
Mười giờ sáng, An Tử Yến nhận được tin nhắn của An Tấn. Tất cả bệnh viện xem qua kết quả kiểm tra đều có chung một kết luận. Mặt mày An Tử Yến vô cảm thu tay về. Hắn đứng lên rời khỏi phòng làm việc. Mạch Đinh đi từ phòng marketing về đụng phải An Tử Yến: “Anh qua đó hả?”
“Ừ”.
“Em cũng…”.
“Em cứ nghỉ ngơi đi. Sau khi tan việc đừng tới nữa”.
Quản lý Thôi bước ra từ thang máy khác. Nhìn thấy An Tử Yến thì hừ lạnh một tiếng: “Sao? Mới đến chưa lâu đã mệt rồi à? Vừa nghe Vương tổng nói trong nhà cậu có người bị bệnh. Nếu không muốn làm thì có rất nhiều người đống ý thay chỗ của cậu. Như vậy cậu vừa được nhận lương cao, vừa không phải làm. Thoải mái quá còn gì. Coi như nhà có người chết thì cậu cũng không nên làm việc cái kiểu đấy đi”. An Tử Yến lạnh lùng quan sát quản lý Thôi. Đột nhiên hắn tóm lấy cổ áo ông, áp ông sát tường. Nếu An Tử Yến đánh quản lý Thôi ở công ty thì cho dù là Vương tồng cũng không thể giúp gì cho hắn. Nhưng Mạch Đinh không quan tâm An Tử Yến có bị đuổi việc hay không. Bây giờ An Tử Yến vẫn còn chưa bộc phát. Nói không chừng sẽ đánh quản lý Thôi đến tàn phế. Mà cũng có thể là chết luôn. Hậu quả đó Mạch Đinh không dám nghĩ. An Tử Yến giơ tay lên. Mạch Đinh lớn tiếng: “An Tử Yến! Bình tĩnh một chút! Em xin anh bĩnh tĩnh đi mà!”. Giọng nói của Mạch Đinh dường như kéo lý trí An Tử Yến trở lại. Hắn buông quản lý Thôi ra. Đi vào thang máy. Sắc mặt quản lý Thôi trắng bệch. Vừa rồi ông nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt của An Tử Yến. Đó chính là ánh mắt muốn đưa ông vào chỗ chết.
– Hết chương 74 –