Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2

Chương 59: Rời nhà




Sau khi chuyện kia xảy ra, mỗi lần ra ngoài, Mạch Đinh đều đảo mắt nhìn một lượt để tránh gặp vợ chồng Hứa Đức. Thật may là bây giờ sắp đi rồi. Có thể tạm thời gác chuyện bọn họ sang một bên. Cậu không muốn vì Hứa Đức mà phá hỏng tâm trạng. Nếu nói về chuyện tình cảm thì Mạch Đinh nghĩ Chu Cách và Ellen còn đơn giản hơn hai bọn họ nhiều.

Mạch Đinh ngồi trên máy bay đọc báo. An Tử Yến thì ngồi bên đọc tập tài liệu mà quản lý Thôi đưa cho hắn. Trong tài liệu chỉ ghi chép vài thông tin sơ sài. Hắn lật thêm vài trang nữa. Cũng không có gì đáng giá nên hắn nhét luôn vào chỗ để tạp chí trước mặt. Mạch Đinh thấy vậy vội càng rút ra, cẩn thận cho vào túi xách: “Không nên tùy tiện vứt những thứ quan trọng a. Nếu mất thì phải làm sao?”

“Chẳng qua chỉ là mấy tờ giấy vô dụng”.

“Sao mà vô dụng được. Anh cũng nên học cách quý trọng những thứ quan trọng đi. Nếu không anh sẽ hối hận đó”. An Tử Yến hạ lưng ghế, lấy tai nghe ra: “Đồ quan trọng lúc nào anh cũng mang bên mình, không bao giờ vứt nó”. Mạch Đinh như hiểu ra điều gì. Nhưng lại làm bộ không hiểu. Muốn hỏi thứ quan trọng đó là cái gì hay là ai. Tim đập còn chưa đủ mãnh liệt. Trừ phi nghe được câu trả lời của hắn. Mạch Đinh muốn mở miệng hỏi thì An Tử Yến đã đeo tai nghe mất rồi. Cậu đành phải kiềm nén lại thôi. Ép chặt câu hỏi này vào sâu trong tim. Đột nhiên An Tử Yến đưa tay trái lên, mang theo chút cưng chìu nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Mạch Đinh: “Anh không nói đó là gì đâu, đồ ngốc ạ”. Còn chưa nghe được câu trả lời nhưng tim Mạch Đinh đã đập đủ mãnh liệt rồi. Cậu sợ máy bay cũng nhảy theo cậu quá.

Chỉ hơn một giờ, máy bay đã đến nơi. Mạch Đinh nhìn thành phố xa lạ bên ngoài tấm cửa sổ ẩm ướt. Mới nhìn thôi cũng đã thấy lạnh. Từng giọt mưa tí tách rơi rồi bị gió cuốn đi. Cậu mặc khoác vào, kéo khóa lên, theo An Tử Yến ra ngoài. An Tử không cài khóa áo. Cứ như vậy mà trực tiếp xuống máy bay. Hắn giống như đám học sinh mới được tan học. Ngoại trừ đi làm, hắn cũng sẽ không mặc vest hoặc những thứ tương tự vậy. Biểu cảm lạnh lùng kéo vali khó có thể không khiến cho các chị em xung quanh không nán lại ngắm nhìn. Gió bên ngoài sân bay so với sự ái mộ của các chị em còn dữ dội hơn nhiều. Mạch Đinh không thể đợi đến lúc họ về khách sạn. Cậu thụt cổ: “Ở đây lạnh quá. Thời tiết thật là không tốt mà”.

“Có thể nó biết em đến nên tâm trạng không tốt”.

“Anh có thể quan tâm đến thời tiết như vậy thì cũng nên quan tâm đến em chút đi”. Mạch Đinh muốn đưa chân đạp An Tử Yến từ phía sau. Nhưng chỉ đưa lên làm màu thôi. An Tử Yến gọi taxi. Mạch Đinh vội vàng chui vào xe đợi An Tử Yến xếp hành lý vào cốp sau. Hai người trực tiếp đi thẳng đến khách sạn. Phong cảnh dọc hai bên đường khá đơn điệu. Chỉ là những tán lá và mấy cột đèn đường.

“Cũng không hơn tuần trăng mặt trước là bao”. Cậu tặc lưỡi. Chuyện này vốn cũng chỉ do mỗi cậu tự ảo tưởng mà thôi. An Tử Yến liếc Mạch Đinh, nhấn mạnh từ trọng yếu: “Tuần trăng mật?”

“Đâu, em nói là đi xa nhà”. Cái chữ ‘tuần trăng mật’ với ‘đi xa nhà’ đọc kiểu gì cũng không thể ‘gần’ giống nhau được. Lý do quá cùn. An Tử Yến chống tay lên thành cửa sổ: “Khuyên em nên quên mấy suy nghĩ lãng mạng trong đầu đi”.

“Bây giờ ngay đến nghĩ em cũng không được làm hả? Vậy em càng muốn làm. Em muốn anh nắm tay em che ô đi dạo dưới mưa. Dẫn em qua từng chỗ bùn lầy rồi đi vào khu rừng trải dài những tán cây xanh biếc”. Mạch Đinh cố tình phản kháng An Tử Yến. Cậu đang đợi vài câu độc miệng tấn công lại. Nhưng An Tử Yến chỉ đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ rồi quay lại nhìn Mạch Đinh: “Vậy giờ anh đưa em đi”.

“Thôi. Không cần. Em đột nhiên hết hứng rồi”. Mạch Đinh đã thông minh ra. Cậu biết nơi mà An Tửu Yến muốn dẫn cậu đến tuyệt đối không phải là chốn rừng cây xanh biếc gì. Nói không chừng lại là âm tào địa phủ cũng nên.

Taxi dừng trước khách sạn. Mạch Đinh thanh toán tiền xe. Đưa hai tay lên che đầu bước xuống xe. Cậu quay sang hỏi An Tử Yến đang lấy hành lý: “Lúc về có thể được thanh toán không?”. Vấn đề rất thực tế. An Tử Yến lấy xong đống vali, vừa đi vào khách sạn vừa nói: “Phải có chữ kí của anh nữa”.

“Vậy em yên tâm rồi. Anh nhất định sẽ kí a”. Mạch Đinh không nhìn thấy ánh nhìn mờ ám thoáng qua trong đôi mắt An Tử Yến: “Còn xem tâm trạng của anh đã”. Mạch Đinh khẩn trương, nháo nhào chạy theo An Tử Yến: “Cái gì mà tâm với chả trạng. Bây giờ phải trả tiền phòng, điện nước các thứ. Sao anh lại không kí được. Lại còn…”. Cậu chuẩn bị đưa tay lên tính những thứ cần chi tiêu nhưng lại bị An Tử Yến vô tình cắt ngang: “Bớt nói nhảm đi. Phục vụ anh cho tốt vào”.

“Anh đâu phải địa chủ. Coi chừng em tìm thêm nông dân vùng lên đấu tranh đó”.

Hai người đăng kí nhận phòng xong rồi đi vào thang máy. Mạch Đinh vẫn còn suy tư chuyện thanh toán. Sau vài lần đấu tranh tư tưởng. Cậu quyết vì tiền, vì cuộc sống mà tạm thời nhẫn nại. Phải thuận theo bọn thú dữ, phải nhốt lại để tránh nó lên cơn. Vừa mới vào phòng, cậu liền cởi phăng áo khoác, ném giày, nằm lên giường: “Đến đi. Tốc chiến tốc thắng”. Cảnh tượng thật giống lần đầu của cả hai.

“Tới cái gì?”. An Tử Yến biết mà vẫn hỏi.

“Chính là… ờ… cái đó… giúp em cởi quần áo đi!!”. Cậu tung ám hiệu.

“Không”.

Mạch Đinh như thể nghe được một tin tức vô cùng chấn động. Cậu lật người: “Ai dô, anh từ chối như vậy. Thật không giống anh a”. An Tử Yến nhún vai: “Thái độ không tốt”.

“Đã cho rồi còn thái độ này nọ”. Hy sinh thân mình vì chữ kí của An Tử Yến. Hắn còn muốn cậu thể hiện thái độ kiểu gì nữa. Làm sao có thể cho hắn chiếm nhiều tiện nghi như vậy? An Tử Yến không nhìn Mạch Đinh mà bấm điện thoại. Nghe giọng hắn thì không giống như đang nói chuyện công việc: “Tôi vừa đến. Vâng. Đợi sắp xếp thời gian. Vâng”. Đang nói chuyện với ai vậy? Không lẽ là người đàn ông kia? Mạch Đinh có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng không biết tại sao, lúc nào cậu cũng không thể mở miệng được. Trong lòng cậu mơ hồ biết rằng mối quan hệ giữa người đàn ông đó và An Tử Yến không phải là một mối quan hệ bình thường.

“Anh phải đến công ty một chuyến”. Sau khi tắt điện thoại, hắn quay sang nói với Mạch Đinh. Mạch Đinh mò lò ngồi dậy. Mặc áo khoác vào: “Em cũng muốn đi”.

“Em? Em nghĩ em đến đây chỉ để anh mượn phát tiết à?”

“Phi phi! Em là đến đây công tác!”. Mach Đinh hận không thể đánh hắn. Lúc nào cũng chỉ biết trêu chọc cậu.

Quản lý Trương vừa nhìn thấy An Tử Yến đã không vui. Vì vấn đề công việc đã kéo dài khá lâu. Hôm nay lại còn gởi một thằng nhóc sang. Quản lý Trương tỏ rõ thái độ coi thường. Ông không vui hỏi: “Quản lý Thôi đâu?”. An Tử Yến khôi phục bộ dạng làm việc như ở công ty cũ: “Ông ta có việc quan trọng. Tôi đến đây phụ trách việc này”.

“Cậu?”. Quản lý Trương đầy ý không tin tưởng. Mạch Đinh đưa danh thiếp An Tử Yến ra. Quản lý Trương liếc sơ qua rồi để xuống bàn: “Không phải là tôi không tin tưởng năng lực của anh. Nhưng chuyện này vẫn do quản lý Thôi xử lý. Công ty các người lại đột nhiên thay đổi người. Tôi làm sao có thể tiếp nhận được. Để tôi nói chuyện với quản lý Thôi đã”. Mạch Đinh bên cạnh tính nói vài câu tốt đẹp thì An Tử Yến đứng dậy. Đặt một tay lên bàn: “Tôi không quan tâm ông có tiếp nhận hay không. Chuyện này bây giờ là do tôi phụ trách”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.