Cả ngày dài làm sao mà vượt qua, Mạch Đinh không nhớ nổi. Trước đây giả vờ như người xa lạ. Đến hôm nay dường như thật sự trở thành người dưng rồi. Cậu chẳng phải tránh An Tử Yến, mà chính là trốn hắn. Bã vai cứ vậy mà lướt qua nhau. Lúc cãi vã, Mạch Đinh có thể cảm nhận được sự đáng sợ và lạnh lùng của An Tử Yến. Bây giờ, cậu không còn cảm nhận được gì nữa.
Hắn có sao không? Hắn rất ổn. Cậu rời đi đối với hắn chẳng có chút hao tổn gì. Sự đã đặt ngay trước mắt, Mạch Đinh còn không thừa nhận. Quả nhiên cậu đã đánh giá bản thân quá cao. Là muốn đợi mình xuống nước? Đợi đến lúc không chịu được nữa phải quay lại tìm hắn? Hắn mãi mãi là người chiến thắng. A, Mạch Đinh chỉ mãi là kẻ thua cuộc mà thôi.
Vết thương của hai người ở chỗ khác nhau, làm sao có thể khiến đối phương thấu hiểu đây.
Phùng Phỉ Mông ôm theo hộp quà vào phòng làm việc. Phạm Thiếu Quân tò mò: “Gì đấy? Bạn trai tặng hả?”
“Còn mong của bạn trai tặng đó”.
“Thế là gì?”
“Vừa đến thì tiếp tân đưa. Hình như là công ty Z hợp tác lần trước cố ý tặng quà cho quản lý các bộ phận”.
“Mở ra xem đi. Yến không ngại đâu”.
“Cậu đúng là. Chỉ cần nghe quà là hai mắt sáng lên”. Phùng Phỉ Mông mở hộp quà. Là một con dao nhỏ bằng bạc. Đường nét tinh sảo pha chút hoài cổ. Phùng Phỉ Mông cầm con dao lên lắc qua lắc lại: “Đem cái này tới là sao? Trực tiếp gởi tiền cho rồi”.
“Không hiểu gì hết. Cái này gọi là thưởng thức. Đặt trên bàn làm việc hẳn đẳng cấp cũng tăng lên không ít”. Phạm Thiếu Quân khoanh tay ra vẻ tri thức. Phùng Phỉ Mông không có cách nào hiểu được: “Đẳng cấp tăng lên? Đem tới giết người thì có. Nhìn mũi dao bén thế này cơ mà”.
“Thân là phụ nữ như cô thật đáng tiếc. Phải có thẩm mỹ. Thẩm mỹ đó biết không?”.
“Thân là đàn ông như cậu cậu cũng quá đáng tiếc đó”. Phùng Phỉ Mông không để ý đến Phạm Thiếu Quân nữa. Cô vào phòng làm việc của An Tử Yến. Hắn không có ở đó nên cô để tạm lên bàn.
Mạch Đinh vùi đầu vào công việc. Cậu không cho phép bản thân có chút khe hở nào. Cậu đưa tài liệu cho Cao Sảng. Chưa đầy hai phút, Cao Sảng đã gởi trả lại.
“Sao?”
“Tôi mới muốn hỏi cậu sao đó. Cậu tự xem đi. Sai này”.
Mạch Đinh nhận lại tài liệu. Đúng như lời Cao Sảng nói. Cậu vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không để ý”.
“Không cần nói xin lỗi với tôi”.
Mạch Đinh nhìn xoáy vào tập tài liệu trước mặt. Cậu cứ nghĩ cố gắng tập trung vào công việc thì đầu óc sẽ tỉnh táo. Nhưng ngay đến công việc cũng bị ảnh hưởng. Quá tự tin. Quá vô dụng. Cậu không có cách nào thoát khỏi sự ảnh hưởng của An Tử Yến.
An Tử Yến ra ngoài xử lý công việc từ trưa, lúc quay lại cũng đã hết hết giờ làm. Quách Bình vừa thấy hắn liền nói: “Yến, những hồ sơ hôm nay cần ký đã để trên bàn cậu hết rồi. Tôi đi trước đây. À, đúng rồi. Mạch Đinh”. Quách Bình đưa hồ sơ vẫn còn phải chỉnh sửa cho Mạch Đinh: “Đợi Yến ký xong thì sửa lại hết. Sáng mai cần rồi đấy”.
“Nhưng…”.
“Sao?”
“Không có gì”. Mạch Đinh lắc đầu. Nếu đặt tình cảm riêng tư vào công việc thì thật không hay. Cả cậu và An Tử Yến đều làm cùng phòng. Không thể nào tránh nhau mãi được. Mạch Đinh trì hoãn thời gian. Cậu muốn đợi hắn xong hết việc mới ôm tài liệu vào trong. Các đồng nghiệp lục đục thu dọn đồ đạc lần lượt ra về. Cả phòng chăm sóc khách hàng yên tĩnh chỉ còn lại hai người. Âm thanh gõ bàn phím yếu dần. Cuối cùng Mạch Đinh cũng chịu vào phòng làm việc của An Tử Yến. Hắn đang ký tài liệu. Mi mắt hắn khẽ động, từ tốn lật lật trang giấy rồi hạ bút kí tên. Mạch Đinh siết chặt tay. Cậu muốn xông tới tóm lấy cổ áo của hắn mà hỏi sao có thể không hành động gì hết. Nói lên sự quan tâm của cậu, nỗi niềm của cậu. Nhưng chẳng qua cậu chỉ đi đến trước mặt An Tử Yến, đặt tập hồ sơ lên bàn: “Chỗ này còn một tập hồ sơ cần anh ký”.
An Tử Yến ngẩng đầu lên, tiếng giấy bút thoáng vang lên giữa hai người bị giọng nói của An Tử Yến pha loãng: “Em nói chuyện với anh bằng giọng đó là có ý gì?”. Hắn chỉ hỏi, không có chút tức giận.
“Anh không hài lòng à? Hay muốn em nhún nhường một chút?”
“Em muốn cãi nhau với anh?”. An Tử Yến không trả lời câu hỏi của Mạch Đinh mà nhàn nhạt hỏi ngược lại. Thái độ của hắn giống như dẫn dắt tâm trạng của Mạch Đinh. Cậu sắp chịu không được nữa: “Anh nghĩ nhiều quá rồi. Em nào có tư cách cãi nhau với anh. Em…”. An Tử Yến đưa tay lên, cắt ngang lời cậu: “Không cần nói nữa. Ký xong rồi. Đem đi đi”. Mạch Đinh vẫn còn uất ức. Cậu không giống An Tử Yến. Không có cách nào khắc chế được tâm trạng. Chỉ cần chạm nhẹ là có thể lộ hết ra: “Em mãi mãi cũng chỉ có thể nghe lời anh. Mãi mãi chỉ có thể nghe lời anh nói mà làm thôi”. Cậu đặt tay lên bàn: “Anh đã có bao giờ dù chỉ một lần đứng trên lập trường của em mà suy nghĩ không!!”. Mạch Đinh dùng sức đẩy hết tài liệu lộn xộn trên bàn về phía An Tử Yến. An Tử Yến vẫn như không có chuyện gì: “Ra ngoài”. Mạch Đinh cắn chặt môi dưới. Trợn lớn đôi mắt ngậm nước.
“Không nghe? Ra ngoài ngay cho anh!”. Hô hấp An Tử Yến trở lên dồn dập. Mạch Đinh quay người đến chỗ cửa, khống chế sự run rẩy trong lời nói: “Nếu có thể, phiền anh tối hẳn về nhà. Em phải về lấy vài bộ đồ. Không muốn gặp anh”. Dứt lời, cậu liều mạng bỏ chạy. Cậu chạy nhanh đến chỗ thang máy. Cảm giác đó lại ập đến. Lồng ngực như bị dao sắt nhọn đâm vào đau nhói. Cậu bước vào trong buồng thang máy, dùng tay ôm lấy ngực. Đau quá. Thật mong, thật mong An Tử Yến cũng thử qua chút cảm giác như vậy. Nhưng rồi ngay sau đó, cậu lại cười khổ. Không thể nào đâu.
Bên trong phòng làm việc tịch mịch. Tài liệu vươn vãi dưới sàn. Bên trên mặt giấy còn dính chút máu. Con dao sắt nhọn nằm trên bàn lúc sáng đang cắm trên ngực An Tử Yến. Hắn nâng tay cầm lấy cán dao, rút nhanh ra. Vết thương không quá sâu nhưng cũng không phải nhẹ. Máu tươi loan ra hệt như đoá hoa nở rộ. An Tử Yến ngã đầu ra sau, đặt tay trái lên tay vịn ghế. Tay phải cầm con dao nhỏ vẫn còn dính máu. Chỉ sợ chậm một chút nữa tên ngốc kia sẽ nhìn thấy. Thật may. Nếu cậu phát hiện, với tính cách kia, nhất định sẽ lại đau lòng rồi lo lắng. Đúng là chỉ toàn làm chuyện vớ vẩn.
– Hết chương 145 –