Đối diện với sự thúc giục của người khác, Mạch Đinh đành phải lúng túng đứng trước cửa xin xỏ: “Có thể để tạm đồ ở đây được không?”. Tiền bối không lên tiếng, chỉ gật đầu. Mạch Đinh cảm thấy gần đây thái độ của các tiền bối biến hoá thật vi diệu. Dưới sự cản trở của Phạm Thiếu Quân, sự nguy hiểm của mấy cái bánh coi như vượt qua. Nữ nhân viên đến đây chính người lần trước Mạch Đinh lên phòng tài vụ đụng phải, Á Á. Cô phẩy phẩy tờ giấy trên tay: “Tiền lương và tiền thưởng tháng này. Mọi người kí xác nhận đi”.
“Tháng này thế nào rồi? Còn để chị tự mình xuống đây phát lương cho chúng tôi á. Ôi, chị nhất định là thiên sứ rồi”.
“Bớt nói mấy lời giả dối đó đi”. Cô nói xong mới để ý đến chỗ Vương tổng, vội vàng chào hỏi: “Vương tổng, sao ông cũng ở đây vậy?”. Vương tổng đuối sức khua tay, ý bảo cô cứ làm chuyện của mình. Nhắc đến tiền lương, tất cả mọi người đều vô cùng tích cực. An Tử Yến cùng Vương tổng đều bị cả đám bỏ mặt phía sau. Quản lý Thôi quan sát tình hình bên ngoài, huyệt thái dương không ngừng nhúc nhích. Gân xanh trên vầng trán hiện lên ngày càng rõ rệt. Cơ hội này chính là ông trời cho ông. Bỏ qua rồi sẽ rất khó đến lần nữa. Sẽ không bị ai phát hiện. Chỉ cần một chút liền có thể sửa đổi rất nhiều thứ. Chỉ cần một chút thôi… Ông có thể nghe thấy cả tiếng nuốt nước bọt của chính mình. Quản lý Thôi đứng lên, đi đến chỗ đặt bánh donut cách đó không xa. Ông liếc nhìn, phát hiện dường như bánh của Vương tổng được để trong hộp riêng. Giống như thể ông trời để một thứ tuyệt mĩ đặt trước mặt, chỉ chờ ông mở ra mà thôi. Phạm tội là một thứ gì đó đầy cám dỗ. Chỉ cần vươn tay là có thể lấy được. Nhưng nội tâm bên trong vẫn có chút sợ hãi. Não bộ con người phức tạp nhưng cũng đơn giản. Có vài người chỉ vì vài tệ mà phạm tội. Hay cũng có vài người vì mâu thuẫn mà thôi. Đừng bao giờ đánh giá thấp sự tàn nhẫn của con người. Nói cho cùng, thật ra chúng ta đều là động vật cả thôi.
“Mấy người đừng có chen lấn a. Đợi tôi xem cái đã”.
“Anh nhanh nhanh lên coi. Xem thì có thể thay đổi được gì đâu”.
Ai nấy đều ồn ào, chẳng ai chú ý đến quản lý Thôi. Ông đưa những ngón tay lạnh như băng vào túi xách, rút chiếc bình nhỏ ra. Ông nhận thấy cánh tay mình đang run rẩy. Không còn thời gian để do sự, nhất định phải đưa ra quyết định một cách nhanh chóng.
Bên trong sao lại có hai chiếc bánh? Ông không quan tâm nhiều thêm nữa. Ông rắc bột lên một trong số hai chiếc bánh đó rồi vội vàng quay lại phòng làm việc. Chỉ tốn vài bước chân cũng khiến ông thở hổn hển. Toàn thân cứng đờ. Ông quét mắt nhìn bên ngoài, dù không bị ai phát hiện, nhưng ông vẫn cảm thấy bức rức.
Tầm hai mươi phút sau Á Á mới rời đi. Nhận được lương nên tâm tình cả thoải mái hẳn. Mạch Đinh tính toán xem còn tiết kiệm được bao nhiêu sau khi đã trừ các khoản dùng cho sinh hoạt hằng ngày. Lương phát cho An Tử Yến sẽ nhận bằng hình thức khác, mà hắn lại đang bị Vương Tích Viên quấn suốt buổi nên có muốn cũng không thể tham gia cùng mọi người. Mạch Đinh đi lấy lại mấy gói bánh. Vừa mới đem ra, cả đám đã xông đến cướp. Mạch Đinh lịch sự đưa cho Vương tổng một hộp bánh nhỏ: “Vương tổng, tôi đã để riêng bánh của ông. Ông nếm thử đi”. Vương tổng không lên tiếng, lấy một cái. Tiếp đó, cậu đi đến chỗ An Tử Yến: “Mua cho anh một cái này”.
“Cậu mua thì tôi phải ăn à?”
Cái người này!! Ăn có chết được đâu, không thể nhận ý tốt của cậu được hả? Mạch Đinh nhẫn nhịn: “Tôi mong anh sẽ ăn nó”.
“Cậu mong thì tôi phải ăn à? Cậu nghĩ cậu là ai?”
“A A ~~~”. Mạch Đinh nghiến răng: “Tôi là ai hẳn trong lòng anh rõ”.
An Tử Yến lấy một cái bánh trong hộp: “Nhìn cậu cầu xin như vậy, tôi sẽ châm chước”. Mạch Đinh kìm nén: “Tôi không cần xin anh!”.
Cậu tự nhiên đứng bên cạnh An Tử Yến như thế. Từ trong túi lấy ra một cái bánh lúc nãy giấu đi để tránh bị cướp. Nhìn khắp văn phòng, tất cả mọi người đều ăn bánh. Hình ảnh này có chút không hợp mắt. Giống như cậu, còn một người nữa cũng quan sát khắp phòng chăm sóc khách hàng. Ánh mắt ông chuyển qua chuyển lại từ chiếc bánh trên tay An Tử Yến sang chiếc bánh trên tay Vương tổng. Nếu là hai người họ, đối với quản lý Thôi mà nói, bất kể ai ăn trúng cái bánh có độc cũng chả sao cả.
“Quản lý Thôi…”. Tiếng gọi của nhân viên dưới quyền cắt ngang suy nghĩ của ông: “Đây là phần của anh”. Quản lý Thôi nhìn vào cái bánh donut. Trong ánh mắt dâng lên sự chán ghét cùng kinh hãi, lớn tiếng: “Cút ra ngoài, không thấy tôi đang bận à?”
“Xin lỗi”.
Cái miệng nhỏ của Vương Tích Viên nhóp nhép nhai bánh, thúc giục Vương tổng không hề muốn ăn: “Bố, sao không ăn? Mau ăn đi a. Ngon lắm đó”.
“Rồi rồi, bố ăn ngay đây”.
Mạch Đinh nhìn An Tử Yến, hắn đưa cái bánh lại gần miệng. Cũng như Vương tổng cắn một miếng, nhưng An Tử Yến trông hấp dẫn hơn. Hắn nhẹ nhàng tách rời miếng bánh nhỏ ra khỏi khối lớn, dùng đầu lưỡi đưa vào trong khoang miệng. Nhất niệm chi gian, Mạch Đinh đột nhiên có suy nghĩa: Nếu cậu là cái bánh donut trên tay hắn thì thật tốt.
Quản lý Thôi nhìn Vương tổng ăn hết cái bánh, còn An Tử Yến chỉ ăn một nửa rồi ném đi. Ông cắn ngón trỏ, chưa thể xác định là ai đã ăn nó. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi. Thalium phát tác cũng mất từ ba đến bảy ngày. Như vậy sẽ không ai nghi ngờ đến cái bánh donut ngu ngốc đó.
“Khụ khụ, Viên Viên. Mau theo bố. Anh con còn phải làm việc. Con làm trễ nãi biết bao nhiêu thời gian rồi”.
“Vâng ạ”. Vương Tích Viên vô cùng miễn cưỡng bị Vương tổng dắt đi. Mọi người còn nghĩ, sau khi Vương tổng đi khỏi, quản lý Thôi nhất định sẽ lên cơn mắng chửi. Ai ngờ ông chẳng có động tĩnh gì, chỉ ngồi lỳ trong phòng làm việc. Mạch Đinh về lại chỗ ngồi, bên dưới cổ họng vẫn còn lưu lại vị ngọt của bánh. Hôm nay trong bánh có xuân dược hay An Tử Yến chính là xuân dược? Nhìn thấy hắn ăn miếng bánh đó sao lại mê người đến vậy? Mạch Đinh vì không hôn được mà cái thấy rất bức rức. Đối với sự động tâm của chính mình, cậu cảm thấy vô cùng khổ não.
– Hết chương 123 –