Quản lý Thôi cùng Vương tổng đến phòng chăm sóc khách hàng. Quản lý Thôi vỗ tay thu hút sự chú ý của tất cả các nhân viên: “Mọi người nghe rõ đây. Vài hôm nữa tôi cùng mọi người sẽ dốc hết sức lực vì sự thành công của sản phẩm mới lần này”. Quản lý Thôi nhanh chóng quét mắt sang đám Mạch Đinh: “Quản lý An của mọi người cần nghỉ ngơi. Trước mắt phải giải quyết những việc còn tồn đọng. Tất cả mọi người báo cáo trực tiếp cho tôi là được rồi”.
“Vâng”, nghe được câu trả lời, quản lý Thôi gật đầu hài lòng. Quay sang phía Vương tổng: “Vương tổng, vậy tôi đi trước”. Vương tổng không nói gì, đi vào phòng làm việc của An Tử Yến: “Cậu làm sao vậy? Cậu ném cho tôi một vố lớn lắm biết không?”
“Tôi cũng có thứ không thể đụng vào được”.
“Ông ta nói cái gì mà khiến cậu hành động hồ đồ như vậy? Đây không giống cậu. Cậu phải hiểu, tôi không thể cứ thiên vị cho cậu. Nếu còn xảy ra chuyện gì nữa, không có ai bảo vệ cậu nữa đâu. Trong thời gian này, cậu bớt khiêu chiến đi. Đừng gây sự với lão Thôi nữa”.
“Là tôi coi thường ông ta. Ông ta dám đem chuyện ông nội ra chọc tôi”. An Tử Yến nhàn nhạt lên tiếng. Cảm giác như thể so với người trong phòng họp lúc nãy là hai người khác nhau. Vương tổng ngẩn người. Ông biết chuyện ông nội của An Tử Yến. Ông không ngờ lão Thôi sẽ làm cái chuyện vô sĩ đó: “Coi như cậu may mắn. Ngay đến tôi cũng không ngờ Tiểu Mộng sẽ ra mặt giúp cậu. Nhưng tôi đã nói rồi đấy. Trong thời gian này, cậu nên đàng hoàng một chút”. Vương tổng nói xong thì đi ngay. An Tử Yến đặt tay sau gáy ngã lưng ra ghế. Hắn dùng một chân chống sàn đẩy nhẹ cho chếc ghế chuyển động.
Hắn đang suy nghĩ đều gì, không ai biết cả.
Lúc tan việc, An Tử Yến về nhà trước. Mạch Đinh bị đám tay chân quản lý Thôi bắt ở lại tăng ca. Mặt quản lý Thôi bây giờ chính là dạng tiểu nhân đắc ý. Sự việc diễn ra hôm nay khiến hắn rất thoả mãn. Nhưng con người vốn tham lam. Mục tiêu của quản lý Thôi không phải là An Tử Yến, mà chính là Vương tổng. Chỉ cần khiến Vương tổng thất bại, ông ta lên đươc vị trí đó rồi, An Tử Yến kia có là gì đáng ngại. Ông chẳng qua muốn An Tử Yến nếm thử mùi vị khi đối nghịch với ông mà thôi.
Cả văn phòng yên lặng đến đáng sợ. Nếu ai có phát ngôn không liên quan đến công việc, liền sẽ bị quản lý Thôi quở trách ngay. Ông nhất định phải có được phương án hoàn mỹ nhất.
Bị quản lý Thôi bóc lột đến tận tám giờ tối Mạch Đinh mới được về nhà. Cậu chỉ có thể mua đồ ăn sẵn bên ngoài. Nhìn thấy An Tử Yến đang nằm đọc sách trên salon cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu lo lắng cho tâm trạng lúc này của An Tử Yên nên chỉ nhỏ nhẹ nói: “Ngại quá, anh hẳn đói rồi đúng không?”. Ai ngờ An Tử Yến đáp lại xanh rờn: “Ai?”
“Em đương nhiên là Mạch Đinh. Còn ai vào đây nữa?”
“Giả mạo à?”.
“Có thằng điên nào muốn giả em?”
“Ờ”.
Tốt quá, An Tử Yến không bị ảnh hưởng. Còn sợ hắn vì chuyện đó là suy sụp chứ. Mạch Đinh vào bếp lấy chén đũa, trút đồ ăn trong túi đựng ra. Vừa làm vừa nói: “Đừng để chuyện hôm nay trong lòng. Anh còn trẻ, cố gắng thể hiện thật tốt trước mặt các lão tổng. Từ hôm nay, anh nhất định phải dậy sớm đi làm. Cố gắng…”.
“Bỏ qua”.
“Bây giờ là thời điểm tốt nhất để thể hiện đó”.
“Phiền phức”. An Tử Yến lười biếng trở mình. Tay trái bấm chuyển kênh ti vi, tay phải lật một trang sách. Mạch Đinh không thể nào tin vào mắt mình. Nhìn dáng vẻ của An Tử Yến, cậu dường như cảm thấy hắn sẽ chẳng làm chuyện gì ra hồn. Mạch Đinh không thể bỏ qua được. Cậu muốn cứu vớt trình trạng thoã mãn hiện tại của An Tử Yến: “Chúng ta có thể dời núi lấp biển. Cứ cho là không phải bây giờ. Nhưng cứ cố gắng từng chút, từng chút một…”. Lời nói của cậu bị An Từ Yến cắt ngang: “Em nhất định phải bị giết mới có thể yên lặng được à?”
“Anh ác vừa chứ!”.
Giải quyết xong bữa tối, An Tử Yến như thể nhớ ra chuyện gì đó. Mở ngăn kéo bên dưới bàn khách, lục tới lục lui lấy ra một chiếc đĩa: “Cầm đi”. Mạch Đình thấy chiếc đĩa liền hồn lìa khỏi xác. Nhắm chừng An Tử Yến đang có kế hoạch gì đó.
“Trong đĩa có gì? Mà không cần trả lời. Giờ anh không nói cho em biết cũng không sao. Muốn em làm gì, em nhất định có thể làm được”.
“Em đem cái đĩa…”.
“Được, được, … đem đĩa sao?”
“Cho vào máy tính…”.
“Được, được, sao nữa?”
“Cài LOL vào. Mai anh muốn lên văn phòng chơi”.
“Được, được, cài LOL…”. Mạch Đinh dừng lại. Ném chiếc đĩa xuống ghế: “Chơi cái gì mà chơi. Giờ làm việc không được chơi. Anh là sếp. Phải làm gương chứ!”. An Tử Yến chắc cũng không vì lời nói của Mạch Đinh mà quay đầu: “Cũng có sao”.
“Không sao thì cũng nên kiếm việc để làm chứ. Nhân viên của anh vì thằng cha Thôi kia mà làm việc vất vả. Anh phải không cam lòng mới đúng chứ”.
“Vất vả cũng đâu phải anh”.
“Máu lạnh!”. Còn tưởng hắn có âm mưu, kế hoạch gì. Hoá là chơi game. An Tử Yến nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa, rồi lại nhìn chằm chằm Mạch Đinh: “Em nhất đinh phải bị giết mới có thể nghe lời?”. Mạch Đinh trợn mắt: “Vậy anh nhất định phải giết em mới hài lòng à?”. Hắn cầm chiếc đĩa vào phòng ngủ, miệng vẫn lẩm bẩm: “Nếu sau này bị sa thải, anh sẽ thông đồng cảm với em đâu”. Cài game xong, Mạc Đinh lấy quần áo đi vào nhà tắm. Cậu nhìn thấy không còn bao nhiêu dầu gội đầu. Nguy thật, sáng nay có tự nhắc mình. Cuối cùng vẫn quên. Giờ đi mua thì trễ quá. Mạch Đinh cầm bình lên lắc qua lắc lại. Sau đó mở nắp ra đổ vào kha khá nước. Như vậy có thể dùng tạm hai ngày. Hành động của cậu trùng hợp bị An Tử Yến nhìn thấy. Hắn không nói gì. Mạch Đinh tự khen bản thân: “Nhìn gì? Là tiết kiệm đó. Anh hẳn cảm thấy xấu hổ đi. Suy nghĩ về hành động của anh rồi nhìn qua em này”.
“Xấu hổ”. An Tử Yến thừa nhận, chính là sẽ có chuyện không tốt. Quả nhiên hắn bước thẳng vào nhà tắm. Bắt đầu cởi áo như chuyện đương nhiên: “Cùng tắm có thể tiết kiệm được không ít nước”.
– Hết chương 115 –