Đối với khuôn mặt vô tư, trong sáng của cô bé, Mạch Đinh nuốt nước bọt một cách khó khăn. Cậu như kiểu bị vợ phát hiện có mùi nước hoa của người phụ nữ khác trên áo. Phải tìm lý do mới được. Cậu lấy điện thoại nhắn cho An Tử Yến một vài chữ ngắn gọn nhất có thể. Không lâu sau đã có hồi âm. Cậu chết trân nhìn vào màn hình. Cuối cùng đành phải gượng cười với Vương Tích Viên: “Vì nhà anh rất nghèo, không mua nổi quần áo. Nhờ có anh của em đại từ đại bi cứu giúp. Lấy quần áo cũ cho anh. Nên trên người anh mới nghe được mùi của anh em đấy”.
“Thì ra là vậy. Anh ấy thật là một con người lương thiện”. Vương Tích Viên nhảy cẩng lên. Mạch Đinh dường như muốn cắn cả lưỡi, phụ hoạ thêm: “Đúng vậy. Anh ấy quả là một người.cực.tốt”.
“Tích Viên, chuyện này em đừng nói cho người khác biết nhé. Đây là bí mật của hai chúng ta. Anh không muốn người khác biết được cuộc sống khổ cực của anh. Nếu không anh sẽ đau lòng lắm”.
“Được. Em sẽ không nói cho ai biết hết. Ba em cũng không nói luôn”.
“Ngoan lắm”.
Vương tổng xuống tầng bảy, phát hiện không thấy con gái bảo bối của mình, sắc mặt lập tức thay đổi: “Viên Viên, Viên Viên. Yến, không phải nó xuống tìm cậu à?”. Ngón tay An Tử Yến vẫn di chuyển đều trên bàn phím: “Tôi đem bán rồi”.
“Cái gì?! Cậu không muốn làm nữa à?!”. Vương tổng chỉ cần nghe đến chuyện của con gái sẽ không còn khả năng phán đoán nữa. “Bố, sao bố lớn tiếng với anh”. Vương Tích Viên giận dữ với Vương tổng. Vương tổng ôm lấy Vương Tích Viên: “Vì anh con nói đem con đi bán rồi”. Vương Tích Viên cười lớn, vươn hai cánh tay về phía An Tử Yến: “Anh ơi bế em, bế em…”. Vương tổng không muốn buông tay, ôm thật chặt con gái: “Bố tốt thế này, sao còn muốn ngã đầu vào lòng người đàn ông khác?”
“Con muốn anh bế”.
“Anh con bận lắm”.
“Con không quậy, anh bế là được”.
An Tử Yến đứng lên, nhưng không bế như ý của Vương Tích Viên mà quay người lại. Vương Tích Viên trèo lên lưng ôm lấy cổ hắn. Hắn đi về phòng làm việc của mình. Vương tổng đi theo phía sau vì sợ con gái ngã. Nhìn thật giống như đeo một món hàng. Mạch Đinh lắc đầu trở lại chỗ ngồi của mình. Cậu cảm thấy kiệt sức.
An Tử Yến vào phòng làm việc đóng cửa lại. Đối với hành động không mấy nhẹ nhàng của An Tử Yến, Vương tổng chỉ sợ bảo bối của ông gặp sự cố: “Cậu cẩn thận một chút. Coi chừng nó ngã”. Nhưng Vương Tích Viên dường như rất thích. Bởi vì ở trên lưng hắn lúc lên lúc xuống thật sự rất vui. Cô bé cứ cười khanh khách mãi không ngừng.
“Vương tổng, tôi muốn ông giúp tôi một việc”.
“Việc gì?” Sự chú ý của Vương Tổng vẫn đặt trên lưng An Tử Yến.
“Để Tào Thành Nghị giữ phòng marketing”.
“Phòng marketing? Tôi thấy cậu nghĩ sai rồi. Tôi chỉ phụ trách bộ phận chăm sóc khách hàng. Chắc không nhúng tay vào bộ phận của mấy lão khác. Miễn bàn”.
“Quan hệ giữa các ông cũng không xấu vậy chứ?”. Biểu hiện của An Tử Yến khiến Vương tổng nở nụ cười hứng thú: “Tào Thành Nghị là ai mà lại cần cậu mở miệng vậy?”
“Bất quá cũng chỉ là nhân viên của phòng marketing thôi”.
“Đừng đùa tôi. Tôi nghe nói quản lý Bách bên đó xảy ra chuyện. Không liên quan đến cậu chứ?”. Vương tổng nhìn An Tử Yến. Hắn từ chối bình luận: “Thì ra ông cũng không hồ đồ. Quan hệ của ông ta và quản lý Thôi không hề đơn giản. Giữ lại công ty đối với ông sẽ là tai hoạ ngầm”.
“Tôi chỉ bảo cậu chú ý lão Thôi. Đâu nói ông ta có vấn đề”.
“Vương tổng, ông cũng đừng đùa tôi. Tào Thành Nghị hiện bị quản lý Bách gây khó dễ. Nhưng nhất định phải giữ lại để bổ sung vào vị trí quản lý Bách từ chức”.
“Không cần nói với tôi. Cậu tính toán hay cậu đã làm gì tôi đều không biết”. Vương tổng kéo con gái trên lưng An Tử Yến xuống: “Viên Viên, bố đưa con đi ăn cơm rồi lát quay lại chỗ anh chơi được không?”. Vương Tích Viên gật đầu: “Anh ơi, đợi em đó”.
“Đi đi”.
Hôm sau, Mạch Đinh đang làm việc thì phát hiện cả văn phòng im phăng phắc. Ý thức được Vương tổng đến, cậu không dám ngẩng đầu. Cho đến khi có cái bóng chạm vào đỉnh đầu cậu. Mạch Đinh biết Vương tổng đang đứng trước mặt mình, cậu đành ngẩng mặt lên: “Vương tổng, ông tìm tôi có việc gì không?”. Biểu cảm của Vương tổng khiến cho người khác kinh sợ. Mạch Đinh có dự cảm không lành. Vương tổng đưa một chiếc hộp giấy dễ thương cho Mạch Đinh. Ông kiểu muốn ăn tươi nuốt sống cậu: “Viên Viên muốn tôi đưa cho cậu. Còn không cho phép tôi mở ra xem. Cầm đi”. Vương tổng nhìn bảng tên trên áo Mạch Đinh: “Cậu tên là Mạch Đinh đúng không? Nhớ. Cẩn thận đấy”. Uy hiếp trắng trợn quá đi. Chỉ vì một chiếc hộp giấy mà cậu đắc tội với lão tổng rồi. Mạch Đinh nhanh chóng có cảm giác, tiền đồ của cậu với phụ nữ không hề tươi sáng gì.
Mạch Đinh mở chiếc hộp ra, phía trên có một miếng giấy nhỏ.
[Tiểu nhân viên:
Em cũng muốn bắt chước anh em làm người tốt. Lấy quần áo cũ cho anh. Hãy cố gắng tiếp tục sống. Vì lòng tốt của anh em nha]
Mạch Đinh vội vàng xếp miếng giấy lại. Các đồng nghiệp nhìn thấy Vương tổng đi khỏi liền xông tới. Phát hiện bên trong chiếc hộp là quần áo của Vương Tích Viên. Biểu cảm trên mặt bọn họ chính là chữ khinh bỉ cũng không tả hết được.
“Hoa hoa công tử, đến Tích Viên cậu cũng không bỏ qua sao? Nó mới có mấy tuổi a”.
“Rốt cuộc cậu đã nói gì với cô bé?”
“Đơn giản chính là một tên tâm thần biến thái”.
Vừa khéo An Tử Yến đi ngang qua. Hắn dừng lại, đánh giá tình hình. Sau đó chậm rãi nói: “Tôi nhớ công ty chúng ta từng có người bị điều tra vì hành vi lạm dụng tình dục trẻ em. Không phải là cậu chứ?”. Nói xong thì hắn đi khỏi. Để lại Mạch Đinh đang mắng chửi trong bụng.
Thật xin lỗi Tích Viên. Anh không sống nổi nữa. Thật sự anh không có dũng khí mà tiếp tục sống. Cuộc sống đối với anh quá tàn nhẫn. Sống thêm nữa không biết thanh danh của anh sẽ biến thành cái dạng gì. Vĩnh biệt.
Tới động vật còn không bằng cái danh hiệu cầm thú của Mạch Đinh. Cậu ủ rủ ôm chiếc hộp về nhà. Đang cởi giày thì nghe thấy tiếng cười của An Tử Yến. Cậu trợn mắt, đem mấy lời kiềm chế trong người phun hết ra: “Cười cái gì? Đều là anh hại em. Anh còn ở đó mà cười được. Chẳng lẽ anh không có lương tâm hả? Nếu không phải anh chế ra cái lý do đó thì Tích Viên cũng đâu có lấy quần áo cũ cho em. Còn nữa, tự nhiên anh đi nói cái vụ điều tra thằng nào đó có hành vi lạm dụng tình dục trẻ em làm gì? Anh làm thế thì các đồng nghiệp sẽ nghĩ em như thế nào? Em không trông mong anh giúp em, nhưng cũng đừng cầm dao mà đâm em chứ. Anh không đau lòng chút nào hả?”. Mạch Đinh ngã người ra ghế. Cuộc sống thật quá gian nan.
“Anh sao đạt tới trình độ đó”.
An Tử Yến đưa hai ngón tay lấy chiếc quần màu đỏ của Tích Viên đặt lên đầu Mạch Đinh: “Đừng phụ lòng tốt của người khác. Mau mặc vào đi. Rất hợp với em đấy”. Mạch Đinh nghe được tiếng cười rất rõ ràng của An Tử Yến. Cậu đứng lên, lôi chiếc quần xuống: “An Tử Yến, anh… anh thật…”. Mạch Đinh đánh vào ngực An Tử Yến: “Em muốn liều mạng với anh!”.
“Liều mạng của em? Thôi đừng cố”.
“Có phải muốn em khóc anh mới hài lòng không?”
“Em khóc đi”. An Tử Yến đè ngược Mạch Đinh đang nhặng xịt trên người hắn xuống. Mặt cậu bị dí sát vào người An Tử Yến. Cậu đột nhiên dừng lại. Hơi thở An Tử Yến dẫn dụ cậu thực hiện hành động tiếp theo. Cậu vươn tay ôm lấy cổ hắn. Cậu học theo động tác của Vương Tích Viên. Đưa chóp mũi vào trong cổ áo An Tử Yến: “Anh ơi, mùi hương của anh thật thoải mái”.
“Vậy sao?”. An Tử Yến mớn lấy vài sợi tóc trên đỉnh đầu Mạch Đinh. Hắn đưa tay chạm vào gáy cậu: “Vậy chơi trò chơi mà đàn ông thích nhất đi”.
“Bại hoại!”. Mạch Đinh trách cứ.
– Hết chương 105 –