Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 9: Em có anh




Quản lý cảm thấy bản thân mà đi sợ một thằng nhóc thì rất khó coi. Nhưng có chuyện khác còn khó hơn nữa. Ông dùng sức tóm lấy cánh tay cô vợ: “Em nói rõ cho anh biết. Không phải em nói Mạch Đinh cứ bám lấy em sao? Cao Quốc kia là chuyện gì nữa?”

“Rốt cuộc là anh vẫn chưa tin em?!!”, cô vợ quản lý lên tiếng phủ nhận. Cao Quốc cố ra vẻ vô tội giải thích: “Phu nhân tìm tôi chẳng qua là muốn thu xếp chuyện của Mạch Đinh thôi. Nếu như chúng tôi quả thật có gì làm sao ngốc đến nỗi hành động trong công ty. Sỡ dĩ đến chỗ cầu thang nói chuyện là bởi phu nhân không muốn gây sự hiểu lầm, khiến phu nhân tổn thương. Nào ngờ có vào người thích gây chuyện thị phi lộng hành”. Cao Quốc nói vu vơ rồi nhìn chị Hoa. Quản lý cảm thấy lời Cao Quốc nói cũng có lý.

An Tử Yến nghe sơ qua cũng đoán được ý chính của sự việc. Cao Quốc muốn đi đến chỗ quản lý để khua môi múa mép, An Tử Yến đưa chân ra khiến cho Cao Quốc xém chút vồ ếch. Anh tức giận quay đầu lại thì đụng phải khuôn mặt lạnh tanh của An Tử Yến: “Tôi không quan tâm anh ngủ với vợ của ai nhưng sai lầm lớn nhất của anh chính là kéo Mạch Đinh vào chuyện này”.

“Tôi đang nói nói đến chuyện này mà thôi. Cậu ta mới đó còn đi ăn cơm với gã khác, cậu có biết không? Sao cậu dám chắc cậu ta không làm chuyện lừa dối cậu?”, Cao Quốc trấn tĩnh đầu óc, mạnh miệng. Anh làm việc ở đây đã bao năm, sẽ rất giỏi trong việc gây kích động người khác. Nói chết trở thành sống còn được.

“Tôi cũng hy vọng cậu ấy có thể lừa được tôi”.

“Là ý gì!!”, Mạch Đinh ở phía sau nhìn chằm chằm vào An Tử Yến. Hắn cũng không để ý lắm đến cậu, tiếp tục cùng Cao Quốc nói chuyện: “Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian để quản chuyện quan hệ nam nữ của anh. Tôi chỉ cho anh một sự lựa chọn, rút lại những câu nói mà anh đã nói với Mạch Đinh ngay”.

“Cậu uy hiếp tôi? Ép tôi nói dối à? Chính cậu ta làm, tôi còn có thể nói không được sao? Cậu muốn tôi bán đứng lương tâm mà không bỏ qua sự tổn thương của phu nhân ư?”. Cao Quốc trở thành sứ giả của chính nghĩa, còn cô vợ quản lý thì ủy khuất khóc thút tha thút thít. Nếu không phải vì Mạch Đinh là người trong cuộc thì ngay đến bản thân cậu cũng tin Cao Quốc trong sạch. Ánh mắt Cao Quốc kiên định còn lời nói vô cùng chân thành. An Tử Yến mất kiên nhẫn: “Anh còn muốn chơi chứ gì? Vậy tôi chơi với anh năm phút”, hắn nhìn đồng hồ.

“Đây không phải là trò chơi. Cậu không thấy vì Mạch Đinh mà có người phải chịu tổn thương sao? Ngay đến tôi còn bị kéo vào. Quản lý, nếu thật sự anh không tin tưởng tôi thì có thể điều tra. Tôi không có gì phải giấu diếm cả”. Quản lý bị làm khó, tình huống bây giờ rất hỗn loạn. Ông dường như đã trách nhầm Cao Quốc. Nhưng không lẽ Mạch Đinh tìm đàn ông đến giúp cậu thoát nạn?

“Vậy thì điều tra anh ta đi. Đoán chừng có thể tra ra không ít chuyện. Ví dụ như anh đã tiết lộ đơn giá thấp nhất trong bản kế hoạch “Thanh Lệ” của công ty cho công ty đối thủ. Hay như tháng trước hai người đến khách sạn Thất Thiên thuê phòng. Mà hoặc là chiếc đồng hồ trên tay anh là dùng tiền quản lý bị chụp “nón xanh” mà có được”, An Tử Yến chậm rãi nói. Bản kế hoạch “Thanh Lệ” là do hôm đó vô tình nhìn thấy trong mớ giấy tờ trên bàn Cao Quốc. Còn về phần những chuyện khác, tất cả đều do An Tử Yến bịa ra. Nếu so về độ nham hiểm, Cao Quốc không chỉ thua chỉ một chút thôi đâu.

“Vu khống! Tất cả đều là bịa đặt!”. Cao Quốc kinh ngạc, làm sao An Tử Yến lại biết về bản kế hoạch “Thanh Lệ”, hóa đơn đó đúng là do anh giữ, nhưng hắn lại nói những chuyện mà anh hoàn toàn không làm.

“Nếu không phải thì điều tra xong là có thể trả lại sự trong sạch cho anh, đúng không? Nón xanh, anh ta chủ động yêu cầu điều tra kìa”. An Tử Yến quay đầu lại nhìn thẳng vào khuôn mặt khó coi của quản lý: “Có chuyện tôi thật sự tò mò. Mạch Đinh không phải chỉ là thực tập sinh thôi sao? Vợ ông bị Mạch Đinh uy hiếp với quấy rầy mà sợ đến nỗi không dám nói cho ông biết. Rõ ràng cô ta chỉ cần nói một câu là có thể khiến Mạch Đinh rời đi. Nhưng lại không nói gì cả. Ngược lại, cô ta lại đi tìm người khác bàn chuyện, nhịn nhục để cho Mạch Đinh tiếp tục ở lại công ty quấy rầy mình”.

“Cậu ta nói bậy. Mạch Đinh dùng thủ đoạn hèn hạ cho nên em mới…”.

“So với người khác thì ông phải hiểu rõ hơn chứ nhỉ?”, An Tử Yến giễu cợt.

Chị Hoa bên cạnh nói thêm vào: “Đúng vậy, quản lý. Anh xem chúng tôi đều không nói gì bởi vì không biết sự tình thật hư thế nào. Bình thường Cao Quốc lúc nào cũng thờ ơ với mọi việc nhưng hôm nay lại vô cùng tích cực. Lại nói, phu nhân coi như là sợ hãi đi, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác tìm đến Cao Quốc mà nói chuyện. Bình thường đâu có thấy tình cảm của hai người tốt đến vậy. Nếu quan hệ giữa họ là trong sáng thì nhất định không sợ anh điều tra đâu.”

Mạch Đinh muốn lên tiếng nhưng không có chỗ nào để chen vào cả. Chỉ có thể đứng sau lưng An Tử Yến mà sốt ruột. Mặt Cao Quốc biến sắc. Vừa rồi anh nói muốn điều tra chẳng qua chỉ muốn tăng thêm sự tin tưởng của quản lý đối với mình. Quản lý mà tin rồi thì sẽ không điều tra nữa. Nếu quả thật có điều tra, sớm muộn gì chuyện cũng sẽ bị bại lội.

“Dựa vào cái gì mà điều tra tôi!?, anh hét lớn.

“Chột dạ rồi?”, chị Hoa nói. Trong lòng quản lý muốn đem tất cả mọi chuyện đổ hết cho Mạch Đinh, ông có thể tự an ủi rằng ông không bị cắm sừng. Nhưng chuyện càng lúc càng rõ ràng. Bị người ta trực tiếp gọi là “mũ xanh”, đối với lòng tự trọng của đàn ông mà nói thì không có cách gì nhịn được. Ông tức giận phát tiết lên người cô vợ: “Cô đừng có khóc. Rốt cuộc cô và Cao Quốc có đến Thất Thiên thuê phòng hay không?”

“Không có!”

“Người ta nhìn thấy rồi, đến tên khách sạn cũng có thể nói ra được kia kìa!”

“Cậu ta nói lung tung. Tháng trước bọn em không có đến Thất Thiên!! Cậu ta làm sao mà thấy được chứ, tất cả đều do cậu ta bịa đặt!!”. Cô tức giận hét lớn, dứt lời thì cũng ngây ngẩn cả người. An Tử Yến đưa tay lên xác nhận thời gian, sau đó miễn cưỡng nói: “Hết năm phút”. Nói xong, An Tử Yến hung hăng đưa nắm đấm vào mặt Cao Quốc. Khuôn mặt Cao Quốc nhăn nhó lui về phía sau mấy bước.

“Con mẹ nó…”, còn chưa dứt lời thì bị đánh thêm phát nữa.

“Mày…”, một cú đấm đau đớn vào bụng.

“Mày…” thêm một cú nữa.

Anh liên tiếp lui về phía sau. Chỉ cần mở miệng sẽ nhận lại cái giá rất đau đớn. Cuối cùng, anh không dám mở miệng nói thêm lời nào nữa, chỉ biết nhìn chằm chằm vào An Tử Yến. An Tử Yến buông lỏng bàn tay, cử động các ngón tay: “Tôi chính là thích cách này hơn”. Trước ánh mắt kinh ngạc từ bốn phía, An Tử Yến nắm lấy tay Mạch Đinh: “Anh không muốn để em một mình ở chỗ này nữa”.

Mạch Đinh thật sự không muốn rời khỏi. Vất vả lắm mới tìm được chỗ để thực tập. Cũng đã dần quen mới hoàn cảnh làm việc. Nhưng… Mạch Đinh liếc nhìn các đồng nghiệp, đa số mọi người đều dùng ánh mà cậu đã quen thuộc nhìn cậu. Mạch Đinh cầm túi lên, nhìn Cao Quốc: “Thật may là anh đã xem thường tình cảm của tôi. Tôi không cần loại người như anh hiểu tôi”.

An Tử Yến kéo Mạch Đinh đi. Mạch Đinh quay lại nhìn phòng làm việc thêm lần nữa. Nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh tức giận của quản lý, tiếng khóc của cô vợ và tiếng bàn luận nho nhỏ của những người còn lại.

Đây là bài học đầu tiên mà xã hội mang đến cho Mạch Đinh.

Cố gắng bắt kịp bước chân của An Tử Yến từ phía sau, Mạch Đinh không kiềm được mà len lén nhìn một bên của hắn: “Tính tình anh bình thường rất sợ phiền toái, sẽ không trực tiếp mà lôi em đi. Sao hôm nay lại như thế?”. Cậu biết rõ là vì sao. An Tử Yến có sợ phiền đến mấy thì cũng vẫn đồng ý tốn thời gian mà giúp cậu xử lý mọi chuyện thôi.

“Hôm nay khá rãnh”.

Lời nói không thành thật với suy nghĩ trong lòng gì cả. An Tử Yến đi thêm mấy bước thì đột nhiên dừng lại: “Này, em như vậy là sao?”

“Sao là sao?”

“Nếu buồn phải nói ngay cho anh biết chứ”, giọng điệu hắn vô cùng cứng rắn. Mạch Đinh bỉu môi. Nói buồn thì có buồn thật. Nhưng mà cậu có thất vọng, bất lực, hay nhịn nhục gì, còn chưa kịp nói ra thì đã bị An Tử Yến lơ đẹp rồi.

“Vậy em buồn thì anh sẽ làm gì?”

“Đứng cạnh nhìn”.

Mạch Đinh trợn mắt. An Tử Yến ôm lấy cậu. Hai tay ôm trọn cậu vào lòng, kiềm chặt các ngón tay: “Như vậy có được không?”, hắn nhẹ giọng hỏi. Trôi qua mười mấy giây, Mạch Đinh mở miệng: “Em thật là muốn nói không được”.

“Còn chưa được?”, hai cánh tay hắn dùng sức, không còn chút khe hở nào nữa.

“Anh lừa em”.

“Vậy có lừa được em không?”

“Đừng có lúc nào cũng hỏi lại em”.

Có anh rồi, em thật sự không cần điều gì nữa cả. Người khác có mong đợi gì, bàn luận gì đi chăng nữa thì em vẫn còn có anh.

Có nhiều chuyện dường như Mạch Đinh không có để tâm đến. Xã hội đang dần thay đổi. Như chế độ đa thê thời phong kiến sẽ bị nhìn nhận là một điều sai lầm ở thời điểm hiện tại. Khi đó người ta cũng không tưởng tượng ra được đàn ông sẽ không để tóc dài, phụ nữ lại có thể mặc váy ngắn. Quan niệm của mọi người sẽ thay đổi theo thời gian. Có lẽ kiên trì thêm một chút, kiên trì thêm chút nữa thôi, họ sẽ đợi được ngày mà tình cảm của họ sẽ được xem là chuyện bình thường. Mạch Đinh đương nhiên là không để ý lắm. Dù cậu không đợi được cái ngày tất cả mọi người thừa nhận thì cậu vẫn sẽ đợi được An Tử Yến.

– Hết chương 9 –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.