Quản lý Thôi thấy An Tử Yến trở về, lập tức đi vào phòng làm việc của hắn. Thái độ không phải nhiệt tình, mà cũng chẳng phải lạnh lùng: “Tôi biết ở bên kia rất mệt mỏi. Bất quá chuyện chưa giải quyết xong thì không thể về được. Đến lúc đó tôi biết giải thích thế nào? Mặc dù phần đầu là do tôi phụ trách. Nhưng tôi cũng không thể chia sẻ trách nhiệm giúp cậu được”. An Tử Yến không lên tiếng. Đưa tay ấn sập tài liệu lên ngực ông. Quản lý Thôi đảo tập tài liệu lại cho thuận chiều. Sắc mặt càng lúc càng khó coi. Ông ta không dám tin An Tử Yến đã sắp xếp toàn bộ mọi chuyện đâu vào đấy. Nhưng sự thật nằm ngay trước mắt. Ông đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chỗ tài liệu này không ngại tạm thời để ở chỗ tôi chứ”.
“Không thành vấn đề”.
Trở lại phòng làm việc của mình, quản lý Thôi lại mở tập tài liệu ra xem lần nữa. Siết chặt nắm đấm. Ông không muốn thừa nhận An Tử Yến làm tốt hơn mình. Cứ cho rằng hắn chỉ mượn những gì ông đã làm trước đó rồi có thể thuận lợi như thế. Ông ở bên đó vật vờ hai tháng. Mà An Tử Yến chỉ ở có một tuần. Đây là sao? Lần này công lao cũng như danh dự đều thuộc về ông đi. Quản lý Thôi vì An Tử Yến chướng mắt nên mới cho hắn sang bên kia thay thế. Nhưng chuyện này cũng là do một tay ông ta chuẩn bị. Cấp trên căn bản sẽ không quan tâm chuyện này là do ai trực tiếp đi giải quyết. Bọn họ chỉ nhìn kết quả cuối cùng thôi. Vì vậy, ông dựa vào tập tài liệu của An Tử Yến, rồi như thể việc An Tử Yến đi công tác chưa từng xảy ra. Tất cả đều do ông xử lý. Sau đó đem tập tài liệu trình lên cấp trên. Tất cả mọi người đều biết ông phụ trách vấn đề này rất lâu rồi, An Tử Yến hắn cũng không thể nói gì được.
Quản lý Thôi đã thành công nhận được lời khen ngợi từ các ông sếp già. Tiền thưởng cuối năm cũng tăng lên. Tiền tài và danh dự lại bội thu. Hành động của quản lý Thôi khiến cho nhân viên của An Tử Yến rất tức giận. Bọn họ cho rằng quản lý Thôi làm việc không đến nơi đến chốn, rõ ràng đều dựa vào An Tử Yến. Ông ta đã không cảm ơn thì chớ. Đây lại còn quay ngược lại cắn An Tử Yến một phát. Trong số đó, người tức giận nhất đương nhiên là Mạch Đinh rồi. Cậu cố gắng đè nén cơn tức giận của bản thân xuống mà nghe các đồng nghiệp nói chuyện: “Thật không cam lòng. Công lao đều bị ông ta cướp mất”.
“Thật muốn tức chết mà. Cái bọn kia lại được phen đắc ý trước mặt chúng ta rồi”. Phạm Thiếu Quân không ngừng vỗ ngực. Cao Sảng buồn bực lên tiếng: “Sau khi tan việc, xuống xì lốt xe lão đi”.
Ở công ty cố gắng kiềm nén, vừa về đến nhà Mạch Đinh liền bộc phát. Chắp tay sau lưng đến trước mặt An Tử Yến: “Thật không biết xấu hổ. Quá là không biết xấu hổ. Tại sao ông ta lại có thể làm ra cái chuyện thất đức như vậy? Chúng ta ở bên kia cực khổ biết bao. Chỉnh sử lại hồ sơ tốn mất hai ngày không lẽ lại là ông ta làm chắc?”. An Tử Yến so với thái độ bình thản cũng không chênh lệch nhau là mấy. Giống như chuyện không liên quan đến hắn vậy.
“Không lẽ anh không tức giận hả? Không nên giao hồ sơ cho ông ta chứ”. Cậu ngồi xuống bên cạnh An Tử Yến: “Vậy anh muốn đối phó với ông ta thế nào? Cũng phải nói cho em biết chút đi”. Mạch Đinh không thể tiếp nhận được chuyện An Tử Yến bị khi dễ. Lần này cậu tuyệt đối đứng về phía hắn. Chỉ cần không phạm pháp, cậu có thể tha thứ mọi chuyện.
“Không có”.
“Anh không làm gì hả?”
“Ông ta nghĩ thế nào là việc của ông ta. Đừng có làm phiền anh là được”. Tính tình không màn thế sự của An Tử Yến lại được thể hiện ra. Hắn muốn làm gì, không muốn làm gì, đều dựa vào tâm trạng. Bây giờ, hắn không có hứng đối phó với quản lý Thôi. Mạch Đinh khoanh tay, đổi suy nghĩ: “Là do em còn non nớt quá. Suy nghĩ của anh là đúng. Đại trượng phu có thể co giãn, phải biết ngoạ tân thường đảm*”. Suy nghĩ của Mạch Đinh đối với An Tử Yến quá là sai lầm.
(*Ngọa tân thường đảm: nằm gai nếm mật, chịu đựng mọi gian truân vất vả.)
Khí lạnh kéo về đột ngột không như mọi khi. Dọa được cả thành phố một phen rùng mình. Nó hưởng thụ cái cảm giác nhà nhà người người run rẩy bên trong nó. Mạch Đinh khoác một chiếc áo thật dày bên ngoài chiếc áo vest mà vẫn thấy lạnh. Vì dậy quá sớm mà giờ cậu phải chen chúc trên chiếc xe buýt chật chội trong khi chẳng còn chút sức sống nào. Cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thời tiết thật xấu. Cái tật ngủ nướng của An Tử Yến so với mùa hè còn dã man hơn. Mong hôm nay không đi làm trễ. Vì thế, hôm qua, Mạch Đinh đã mua tận mười cái đồng hồ báo thức rồi đem đi giấu. Cậu vất vả dụng tâm như vậy, đến lúc nào An Tử Yến mới hiểu đây.
Cậu vội vàng chạy vào công ty. Bên trong có máy điều hòa không khí nên khiến cho cơ thể Mạch Đinh dần ấm lên. Cậu cởi áo khoác bước vào thang máy. Bộ phận chăm sóc khách hàng bây giờ bị chia rẻ nhiều hơn trước. Nhân viên của An Tử Yến không thích cách làm việc của quản lý Thôi cùng đám tinh anh dưới trướng ông ta. Bọn họ dựa vào sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, đối với những việc vặt vãnh mà các vị tiền bối không chịu làm, lại chỉ biết giao hết cho bọn họ thì không thể im lặng chịu đựng như trước đây nữa. Chính là phải từ chối. Đại khái là vì lần này An Tử Yến xảy ra chuyện kia. Chứ ai mà không thường giúp các tiền bối làm việc rồi bị cướp hết công lao! Nhưng cái người ‘chủ’ đó lại không hề quan tâm nhiệt huyết hay tâm tình gì của bọn họ. Hầm hầm đi vào văn phòng nhìn thẳng vào Mạch Đinh rồi đi vào phòng làm việc.
“Trong lòng Yến cũng không chịu nổi”.
“Chúng ta mời Yến một bữa đi”.
Chỉ có Mạch Đinh biết, tâm trạng của hắn không được tốt tuyệt đối không phải vì quản lý Thôi. Mà chính là vì chuông báo thức sáng. Mạch Đinh còn cố tình chọn tiếng kinh dị nhất mà cài đặt. Cậu tiết kiệm vì các đồng nghiệp, tốt bụng nói: “Mọi người đừng lãng phí tiền chứ”.
“Bạch Nhãn Lang* à, cậu không quan tâm Yến. Nhưng mà chúng tôi quan tâm”. Mọi người đồng loạt công kích, lòng tốt của Mạch Đinh cứ vậy mà bị vùi dập.
Nói cậu không quan tâm An Tử Yến? Mạch Đinh thật là ủy khuất. Phải nói là trên thế giới này, người quan tâm An Tử Yến nhất chính là Mạch Đinh đó.
Phùng Phỉ Mong cúp điện thoại, đứng lên: “Mọi người chuẩn bị đi. Vương tổng thông báo toàn bộ nhân viên bộ phận chăm sóc khách hàng lên phòng họp”. Nói xong cô lại tiếp tục đi thông báo cho An Tử Yến. Nhân viên toàn phòng từ từ đi vào thang máy. An Tử Yến chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Mạch Đinh. Hai người họ cứ vậy mà sánh vai bên nhau. Đây là lần đầu tiên Mạch Đinh vào phòng họp kể từ khi vào công ty. Rốt cuộc Vương tổng muốn nói cái gì. Trong ấn tượng của Mạch Đinh, Vương tổng tầm bốn mươi tuổi. So với quản lý Thôi thì trẻ hơn. Khuôn mặt khá bình thường. Thoạt nhìn thì ông là một người dễ tính. Nếu đi trên đường bắt gặp, người ta sẽ không nghĩ ông là chủ tịch của một công ty lớn. Mạch Đinh đang suy nghĩ thì có một bàn tay lạnh như băng luồn vào trong áo, trực tiếp đặt ngang eo cậu. Thân thể ấm áp đột nhiên bị tập kích. Gống như thể cả khối băng đột nhiên trượt vào cổ áo vậy.
“Lạnh ~~”. Mạch Đinh tiến lên trước một bước. Đạp trúng chân Quách Bình. Tất cả mọi người bên trong thang máy đều quay lại nhìn Mạch Đinh. An Tử Yến đã rút tay về, lạnh lùng nói: “Cậu làm gì vậy?”
“Không có gì, ngại quá”. Mạch Đinh lúng túng. Đợi các đồng nghiệp quay đi. Mạch Đinh lập tức trừng mắt với An Tử Yến. Không phải chỉ đặt báo thức thôi sao. Còn không phải vì tốt cho hắn hả? Lại còn đi trả thù cậu! Lúc ra ngoài, tâm trạng khó chịu của An Tử Yến lúc nãy dường như đã khá hơn nhiều.
– Hết chương 69 –