Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 143: Làm không được thì đừng nói ra




“Tại sao không được, anh không thể quá ích kỷ được.” nói xong câu này Mạch Đinh thật sự muốn cười, đây giống như một cái vòng, Ngô Hinh nói như vậy với cậu, cậu lại như vậy nói với An Tử Yến, rõ ràng là muốn tâm bình khí hòa ngồi cuống trò chuyện, là thế nào lại bắt đầu tranh cãi, hoặc là cậu với An Tử Yến thật sự không thích hợp để bàn luận vấn đề nghiêm túc, bọn họ cũng bởi vì sau khi tốt nghiệp tìm công việc mà tranh cãi, bọn họ không khống chế được tính cách bản thân, ai lạikhông chế được chứ, thiên hạ có thể có được bao nhiêu thánh nhâ.

“Anh quả thật là ích kỷ thì sao, không giống em, luôn muốn làm người tốt.”

An Tử Yến thật biết cách khiến người ta đau, Mạch Đinh cười cay đắng: “Phải đó, em là Mạch Đinh mà, em chính là loại người như vậy, hi sinh cho anh, mẹ anh sẽ càng thích em, sự việc sẽ trở nên viên mãn, anh rốt cuộc có thể có con, có thể giảm nhẹ cảm giác tội lỗi của em, Mạch Đinh em chính là người như vậy, phải vì người khác suy nghĩ.”

“Anh không muốn tiếp tục vấn đề này, nói cái gì cũng vô dụng.”

“Em biết mà, bởi vì anh chưa bao giờ sẽ nghe lời em mà.” Mạch Đinh đi vào phòng ngủ, mở tủ áo, sự việc sẽ trở thành như vậy hoặc là bản thân cậu cũng không ngờ tới, con người là nô lệ của tâm trạng, dễ dàng bị khống chế như vậy.

“Em muốn làm gì?” An Tử Yến đứng ở cửa phòng ngủ, Mạch Đinh đem quần áo của mình từ trong tủ áo lấy ra:

“Sự việc đã trở nên như vậy nói đến cùng chính là bởi vì em là nam, người như anh tại sao muốn chọn em, tại sao phải chọn một đứa con trai!” An Tử Yến căn răng tiến lên trước nắm lất cánh tay Mạch Đinh: “Đừng có luôn nhấn mạnh con trai với anh, em là giới tính gì lão tử rất rõ.”

“Con…”

“Đó không quan trọng.”

“Đó rất quan trọng! Em không thể nhìn anh cả đời này không có con, không thể đón ngày lễ của cha, tại sao em không thể tặng anh món quà hoàn mỹ như vậy, tại sao em không thể.” Mạch Đinh hít sâu một hơi: “Thật không thừa nhận, em thật ra đối với anh mà nói là một người yêu có thiếu sót.”

“Em nhất định muốn nhắc đến sao? Còn muốn anh nói bao nhiêu lần, em mới hài lòng hả? Anh không có tâm trạng tranh cãi với em.”

“Lẽ nào em thích cùng anh tranh cãi sao? Chỉ cần anh đồng ý…”

“Đừng nói nữa! Em, có phiền không…” An Tử Yến sốt ruột gào, hai người đều sững sờ, câu nói này lực phá hủy vượt qua mọi thứ, vành mắt Mạch Đinh dần dần đỏ lên, vẻ mặt dường như còn chưa hiểu rõ lời nói của An Tử Yến, lồng ngực cậu phát đau, chua xót, tất cả khí quản trong cơ thể dường như đều đang rên rỉ, đem áo trong tay ném lên mặt An Tử Yến, dùng âm thanh khàn đặc lại vô lực nói: “Đây là câu anh vẫn luôn muốn nói sao, em cũng cảm thấy vậy, bản thân em rất phiền.”

Cậu ngay cả tâ mtrạng thu dọn quần áo cũng không có, chỉ muốn đi khỏi, trong phòng này vẫn vang vọng lại câu nói còn sót lại của An Tử Yến, cậu muốn đi khỏi, đi khỏi đây.

“Em muốn đi đâu?” An Tử Yến nắm chặt tay Mạch Đinh lại.

“Em còn có thể đi đâu, ở lại thì sợ phiền anh, ở lại thì có tác dụng gì, dù sao anh cũng sẽ không đồng ý mà.”

“Em vì chút chuyện nhỏ này mà muốn rời xa anh? Anh nói em biết, không thể nào.” An Tử Yến dùng sức kéo, Mạch Đinh bị ném lên giường, cậu không thể động đậy nằm trên giường: “An Tử Yến, em vẫn luôn muốn hỏi anh, có phải là mọi chuyện em suy nghĩ, mọi chuyện em quan tâm trong mắt anh đều là chuyện nhỏ nhặt buồn chán đáng cười sao?” An Tử Yến đè trên người Mạch Đinh, nắm lấy cằm cậu: “ Không quản em nói gì cũng đều không thể rời xa anh.” Mạch Đinh nhìn thẳng chằm chằm vào An Tử Yến:

“Vậy anh có thể làm sao, đánh em sao, hay là đem em nhốt lại?”

“Em cứ muốn đi như vậy?” An Tử Yến nheo mắt lại, lực đạo trên tay tăng thêm, chân mày Mạch Đinh nhẹ nhíu lại:

“Ừ.” Tay An Tử Yến dùng sức nắm chặt sau đó thả lỏng Mạch Đinh ra, Mạch Đinh từ trên giường bò dậy, hướng cửa mà đi, sau lưng vang lên âm thanh có chút vô lực của An Tử Yến: “Muốn rời xa thì rời xa, em vẫn thật nhẹ nhàng, Mạch Đinh, em chính là yêu anh như vậy sao?” giọng nói của anh thúc giục sự đau đớn của Mạch Đinh, từ trên người lan tràn ra huyết quản.

Em, có phiền không…em, có phiền không…em, có phiền không…em, có phiền không…

Lời của An Tử Yến cứ lặp lại trong đầu Mạch Đinh, đi đến bước này, đã không còn đường lùi, lùi lại tất cả mọi thứ sẽ trở lại điểm ban đầu. Lại sẽ nhìn thấy sự đau khổ và thất vọng của người thân, lại sẽ lĩnh hội được sự áy náy không cách nào cho được, lựa chọn rồi, chỉ có thể đi tiếp.

“Anh đã yêu em không đủ, tại sao em nhất định phải yêu anh?” cổ họng cậu cùng lời nói đều đang run rẩy, lời nói dối này là dùng đau khổ kết tụ lại, giả vờ lạnh lùng sẽ bị An Tử Yến nhìn thấu sao.

Đã từng nói ra một câu như vậy: chỉ cần có anh trong sự lựa chọn, em đều chọn anh.

Nhưng câu nói này bản thân đã tồn tại rất nhiều lỗ hỏng, nếu như có người hỏi: em không yêu ai?

Em tuyệt đối có chết cũng sẽ không chọn anh.

An Tử Yến ngồi bên giường, hai tay rủ lên đầu gối, cười lạnh ngắn gọn một tiếng: “Em thật giỏi mà, dùng cách này đe dọa anh.”

“Em có thể đe dọa được anh sao?”

Nếu như An Tử Yến đồng ý thì có phải chuyện tranh cãi này sẽ có thể kết thúc rồi không, mình một lòng có thể dễ dàng tha thứ An Tử Yến, cho dù bị anh nói phiền, cho dù bị đối xử lạnh nhạt. Đồng ý có được không, kết thúc chuyện tranh cãi này có được không, em rất yếu đuối, rất dễ dàng sụp đổ. Em không cho anh được tình cảm bình thường, ít nhất có thể để anh làm một người cha bình thường, anh đã cho em quá nhiều thứ rồi, để em cũng cho anh một chút thôi.

Mạch Đinh không quay đầu lại, cậu đi qua hành lang, đi qua phòng khách, ngừng tại cửa chính, An Tử Yến lúc nào mới kếu mình lại, phía sau cậu là bầu không khí yên tĩnh, Mạch Đinh vặn cửa, đi ra ngoài. Vận khí năm nay vẫn là rất kém, đổ vỡ rồi, anh ấy không có đuổi theo, cũng không cho mình lý do trở lại. Cho rằng không có trả giá Mạch Đinh vẫn là quá ngây thơ rồi, chuyện gì cũng đều phải trả giá hết.

An Tử Yến ngồi trên giường rõ ràng có thể nghe thấy tiếng bước chân đang dần đi xa của Mạch Đinh, Mạch Đinh lúc nào mới ngừng lại, trước mặt anh là bầu không khí yên tĩnh, sau đó là tiếng vặn cửa, em ấy vẫn là đi rồi, đều là như vậy, nói đi liền đi, Mạch Đinh như vậy, ông nội cũng vậy, đều đi rồi.

An Tử Yến nằm trở lại giường, bóng đêm che phủ anh, anh mặt không cảm xúc nhắm mắt lại, giữa ngón tay vẫn còn vây quanh hơi ấm của Mạch Đinh, dần dần đi, sự quấn quít trở nên yếu ớt rồi, chỉ lưu lại một mảnh lạnh lẽo. Vẻ mặt của anh vẫn như cũ không đổi, chỉ là động đậy ngón trỏ, bất cứ ai cũng không cảm nhận được tâm trạng của anh, nhìn lên trên, anh chỉ là ngủ, ngủ trong một bức tranh.

Bầu không khí hiếu kỳ dán lên cơ thể anh, muốn biết người con trai mê người đang nằm trên giường này rốt cuộc là đang nghĩ gì, đợi đến lúc bầu không khí từ cơ thể anh đi ra, sớm đã lệ rơi đầy mặt, dịu dàng lưu lại trên làn da anh.

Anh kéo tất cả hồi ức liên quan đến ông nội, anh nỗ lực đem chúng đè nén ở nơi sâu nhất, nhưng lại tan rã theo sự ra đi của Mạch Đinh, hồi ức từ đầu đến đuôi mang theo gai của bụi gai, lướt đến đâu đều bị thương đến đó.

(Tử Yến, phải trưởng thành, ông nội sẽ luôn bên cạnh con.)

(An Tử Yến, em muốn ở bên cạnh anh, cả đời này có được không, anh sẽ đồng ý với em chứ.)

Bọn họ rõ ràng đã nói như vậy.

(Tử Yến, ông nội phải đi rồi.)

(Tại sao em nhất định phải yêu anh?)

Bọn họ toàn bộ đều nói dối, nếu làm không được, thì đừng nói ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.