Cậu nhìn thấy hai chàng trai đang đi đến gần liền mỉm cười nói: “Đúng là lâu quá không gặp, Cảnh, Sâm.”
“Thật tốt khi có thể tiếp tục ôm đùi hai người.” Cảnh vui vẻ nói. Cậu ta vẫn như vậy, nụ cười vẫn như ánh mặt trời dương quang rạng sáng, tuy nhiên ánh mắt đã có thêm một chút trưởng thành thâm trầm không còn ngây thơ giống như trước nữa.
“Cậu đã trưởng thành.” Cậu nhìn cậu ta rồi thở dài, đúng là khi con người bị ép vào đường cùng thì cách nhanh nhất để có thể sống sót chính là khiến mình trưởng thành hơn.
“Hai cậu vẫn như vậy.” Sâm nhìn hai người rồi nói, ánh mắt sau lớp kính đầy vẻ khó hiểu: “Cái cảm giác như hai mà một cảu hai người thật khó hiểu.”
“Anh, anh nói gì vậy. Chẳng lẽ bọn họ là người yêu.” Cảnh nghe mở to hai mặt vẻ mặt đầy khó tin. Tuy lúc trước cảm thấy không khí xung quanh hai người cứ sai sai nhưng cậu ta cũng không cảm thấy hai người là người yêu nhưng hiện tại nghe anh trai nói vậy cậu ta nhìn lại mới phát giác cái bầu không khí hồng hồng xung quanh hai người đúng là giống thật.
Chó độc thân Cảnh bĩu môi cảm thấy thế giới này thật bất công àm.
“Đi thôi. Chúng ta phải kiếm được chỗ trú ẩn trước khi trời bỗng nhiên tối lại.” Tử Lâm không trả lời câu hỏi cảu Cảnh mà nhanh chóng thúc giục, cậu ta cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đáng sợ sẽ xảy ra bên trong khu rừng này.
“Đi.” Sâm nghe vậy thì gật đầu rồi kéo em trai mình đi. Bốn người cùng nhau lập thành một nhóm đi về phía trước, bọn họ chẳng thèm quan tâm đến những kẻ đi phía sau mình.
Theo như quan sát bọn họ đều đã nhận ra phó bản lần này không có người mới. Chắc chắn địa điểm rất hẻo lánh nên không có ai vô tình đi ngang qua rồi lọt vào, mà chỉ có những người biết về huyệt động mới biết đến nơi này mà thôi.
Bọn họ cứ đi về phái trước, nhưng khung cảnh xung quanh chẳng có gì thay đổi, những người phía sau bắt đầu không tin tưởng mà tự chia nhau ra tìm kiếm đường.
“Chúng ta đi đúng đường không vậy.” Cảnh cũng cảm thấy bọn họ đi sai rồi.
“Đúng.” Tử Lâm khẳng định nói.
Huyệt động sẽ không thách đố người chơi, chỉ cần đi thẳng chắc chắn sẽ đến, nhưng nếu đi loằn quằn trong rừng thì sẽ hoàn toàn không thể đến được.
Đúng như những gì Tử Lăm nói, bọn họ đi khoảng mười phút nữa thì cũng nhìn thấy một cái cổng làng củ kỹ, nơi này là một thôn làng khá giàu có các căn nhà đều được xây bằng gạch, chuồng chăn nuôi cùng vườn rau khá lớn, mỗi hộ gia đình đều có mảnh đất khá lớn, nhà cửa cũng rộng rãi.
Bốn người đi vào trong làng, nhìn thấy người dân đang làm việc bên trong, có già có trẻ, có lớn có bé liền kinh ngạc mở mà to mắt nhìn.
“Đây, đây, đây là người thật sao.” Cảnh kinh hãi bật hốt.
Từ Lầm nhìn thấy cũng trầm tư kinh ngạc, cậu ta chưa từng vào trong huyệt động nào mà có nhiều ‘Người như vậy’. Đa số huyệt động là quái vậy do ác linh tạo ra, nhưng mỗi ác linh chỉ có thể tao ra vài quái vật mà thôi, không thể nào có thể tạo ra nhiều người như vậy mà còn là những người cực kỳ bình thường.
“Tử Lâm, cậu từng thấy bao giờ chưa.” Sâm đẩy gọng kính hỏi.
“Chưa từng.” Tử Lâm lắc đầu.
“Toang rồi, toang rồi. Đây rốt cuộc là làm sao vậy trời.” Cảnh ôm đầu than thở. Nhân tố càng kỳ lạ thì càng nguy hiểm. Mắt nhìn càng bình thường thì càng không thể tin, trong cái huyệt động kinh dị này nếu thật sự tin đây là người bình thường thì chắc chắn không thể sống.
Không chỉ bốn người kinh ngạc, mà những người đi đến sau bọn họ vài phút cũng kinh hãi klhong6 thôi.
Người dân bên trong thôn làng thật sự quá giống bình thường, bọn họ nói chuyện cười giỡn, bán hàng, trồng cây, cho gia súc ăn. Những đứa nhỏ tụ tập với nhau chơi đùa sau đó bật cười khanh khách, mọi thứ đều giống như một thôn làng bình thường mà thôi, bầu trời sáng rực, ánh nắng chiếu xuống, khung cảnh thật yên bình mà ấm áp.
“Mẹ nó, đây là sao vậy.”
“Ai mà biết, mấy người gặp cảnh này bao giờ chưa.”
“Không phải đây là huyệt động ma quỷ nào đó chứ, sao mà con mợ nó chân thật dữ vậy trời.” Những người đến sau bắt đầu bàn tán, họ không biết phải làm gì khi gặp chuyện này. Thông thường khi vào huyệt động thì chỉ cần đi loanh quanh tìm kiếm manh mối mà thôi, bởi vì không có người nào nên việc tiềm kiếm cũng dễ dàng hơn ngoại trừ tránh những con quái vật bên trong là được.
Nhưng hiện tại có người dân sinh sống như vậy nếu như bọn họ chạy vào nhà dân thì sẽ như thế nào đây, không phải là sẽ bị đánh chết đó chứ. Nếu như đây giống với thế giới thật thì rất có thể bọn họ sẽ bị xem là ăn cướp mà xách chổi đuổi đánh mất.
Trong lúc người chơi đang hoang mang thì nhóm cuối cùng trong mười sáu người cũng đi đến nơi. Bọn họ vừa đủ người thì trong một căn nhà một ông lão với khuôn mặt hiền từ bước từ trong nhà ra, rồi đi lại chỗ bọn họ.
“Xin hỏi các vị cần gì.” Ánh mắt ông ta liếc nhìn nhóm người như đánh giá những món hàng hóa khiến người khác cảm thấy khó chịu sau đó khàn giọng hỏi.
“Xin chào, chúng tôi bị lạc trong rừng thì nhìn thấy ngôi làng, không biết làm sao để ra khỏi khu rừng ạ.” Tử Lâm đi lên trước rồi trầm giọng hỏi.
“Rất tiếc, trời đã sắp tối rồi, các vị không thể rời khỏi rừng khi trời tối.” Ông lão lắc đầu thở dài: "Nếu các vị không chê thì hãy vào làng ở tạm, có lẽ mọi người sẽ chưa rời khỏi đây được đâu, một trận lỡ đất khiến lối đi trong rừng đã bị bịt kín phải chờ người đến đây giúp đỡ mới có thể thoát được khỏi nơi này.
Nhóm người khó hiểu mà nhìn nhau, cái này không phải giống game sao, chẳng lẽ huyệt động cũng có npc.
“Vậy thì làm phiền ạ, chúng tôi xin được ở nhờ trong làng vài hôm.” Tử Lâm gật đầu nói.
“Không phiền.” Ông lão lắc đầu rồi xoay người đi: "Các vị mời đi theo lão.
Mười sáu người tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng đứng ở đây thực sự không phải ý kiến hay vì vậy liền đi theo ông lão. Bọn họ chính thức vào bên trong làng, mỗi lần đi ngang qua ngôi nah2 trong làng đều nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người dân bên trong, ánh mắt đó giống như đúc trưởng làng, là ánh mắt đang đánh giá một món hàng.