Đùng, đùng, đùng.
Bầu trời bên ngoài đỏ như máu, tiếng sấm chớp vang vọng khắp nơi, một tia chớp đánh xuống trúng vào cái cây bên đường.
“Tinh… tang… tang, không… ai… động…"
Tiếng hát của trẻ con vang bên tai, nhưng không thể nghe rõ lời của bài hát, chỉ nghe thấy tiếng chạy nhảy cùng tiếng cười đùa đầy ghê rợn khiến người khác hoảng sợ.
“Tân Tân.”
Giọng nói của Tử Lâm vang lên bên tai cắt đứt tiếng hát mà cậu nghe thấy, ánh mắt cậu động đậy vài cái rồi từ từ mở ra, trước mặt cậu là khuôn mặt mỉm cười của cậu ta, hai tay cậu ta vòng quanh eo cậu ôm lấy cả người cậu vào lòng.
“Chào buổi sáng.” Tử Lâm hôn một cái vào mặt cậu dùng giọng địu đầy cưng chều nói.
“Bỏ tôi ra.” Cậu không thèm để ý cậu ta, lạnh lùng ra lệnh.
Từ sau khi xác định quan hệ cậu ta luôn dính lấy cậu, giọng nói lúc nào cũng đặc quýnh mà làm nũng làm nịu khiến cậu không tài nào hiểu nổi rốt cuộc khuôn mặt lạnh lùng đầy lãnh đạm khi cậu ta đối mặt với người khác là tại sao, nhưng một khi quay đầu nhìn cậu thì chẳng khác nào một chú cún to bự lúc nào cũng cụp tai xuống tỏ vẻ đáng thương.
“Nhưng mà, nhưng mà tôi sợ.” Tử Lâm bỉu môi hai tay càng siết chặt.
“Hử.” Cậu nhướn mày nhìn cậu ta, nhìn thấy cậu như vậy cậu ta liền không cam lòng nhưng vẫn chấp nhận buông tay ra, nhưng vẻ mặt đầy tủi thân nhìn cậu.
“Ghê tởm.” Một giọng nói chanh chua vang lên.
Giọng nói phát ra từ một chàng trai có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn long lanh, cậu ta đứng cách bọn họ khoản năm bước chân bên cạnh có ba chàng trai dáng người to con, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, ánh mắt ba người nhìn chàng trai đầy nghiêm cẩn.
Cậu cùng Tử Lâm làm như chẳng nghe thấy mà bắt đầu quan sát xung quanh, nhưng cả hai vẫn đứng bên cạnh nhau chẳng hề tách nhau ra, hậm chí đứng cách nhau chỉ khoảng một ngón tay mà thôi.
Chàng trai sau khi nói xong thấy hai người chẳng để ý đến cậu ta liền tức giận hừ lạnh một tiếng.
Lúc này xung quanh bọn họ những người khác cũng nhanh chóng mở mắt ra.
Tổng cộng gòm mười sáu người bên trong huyệt động, hiện tại bọn họ đều đang đứng bên trong một cái rừng cây, xung quanh cây cối gậm rạp, trên đầu là sấm chớp đình tai nhứt óc.
Cậu cùng Tử Lâm cũng không quá quan tâm những người bên cạnh, sau khi quan sát xung quanh nơi bọn họ đang đứng liền nhắm đến một vị trí rồi nhấc chân rời đi, hai người đi chẳng thèm nói với bất kỳ ai câu nào cả.
Những người khác vừa mở mắt còn chưa kịp thích ứng hoàn cảnh xung quanh đã thấy có người rời đi liền không do dự mà đi theo sau, đối với những người vào huyệt động nhiều lần như bọn họ thì có thể chắc chắn nếu như tách ra đi riêng vào ngày đầu tiên thì chắc chắn sẽ có người chết, vì vậy cách tốt nhất nên đi cùng nhau.
Chàng tai thấy tất cả mọi người đều đi theo hai cái tên ngứa mắt kia liền không khỏi bĩu môi nói “Làm màu, ngu ngốc.”
“Cậu chủ, chúng ta tốt nhất cũng đi theo đi.” Một trong ba chàng trai to con nhỏ giọng nói, bọn họ cũng thật sự rất bất đắc dĩ với cậu chủ của mình.
“Hừ.” CHàng trai hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi theo, ba chàng trai to con vây xung quanh cậu ta giống như vòng tròn bảo hộ mà đi cùng.
Xào xạc, xào xạc, ba hướng lùm cây khác hướng mà nhóm người đi bỗng nhiên lung lay vang lên tiếng lá cây đung đưa, nếu như lúc này có người vẫn đứng yên ở chỗ này liền có thể thấy được ba ánh mắt đen thui giấu sâu trong bụi cây đang nhìn phương hướng nhóm người bỏ đi mà phát ra tiếng òng ọc kỳ lạ.
Nhóm người đi thẳng một đường từ trongf rừng ra đến bên ngoài một khu đất trống, cách đó không xa là một cái cổng thôn bằng chồi lá rất đơn xa giản dị, bên cạnh có một tảng đá thô sơ khắc một chữ cái đã mất hết nét chữ, nhưng vẫn có thể đọc được.
“Lâm.” Cậu nhỏ giọng đọc lên.
Tử Lâm bên cạnh gật đầu nói “Có lẽ đây là một thôn làng có niên đại khá lâu đời.”
“Vậy nơi chúng ta đến có liên quan gì đến nó.” Cậu thắc mắc, trước khi vào huyệt động cậu cùng Tử Lâm vẫn ở nhà của bọn họ, lần này khi thông báo về huyệt động rõ ràng không hề thông báo tin tức về địa điểm xuất phát, vậy mà bọn họ có thể từ ở nhà vào đúng huyệt động mình cần vào, điều này thật sự quá khó hiểu.
“Nó đang nghi kỵ chúng ta.” Tử Lâm nhỏ giọng nói vào tai cậu “Chúng ta đã phá hỏng hai huyệt động của nó khiến nó cảm thấy tốt nhất không nên cho chúng ta biết địa điểm thật sự, bởi vì dù chúng ta có phá hủy huyệt động thì nơi đó vẫn là một nơi chứa nhiều oán khí nhất, rất nhanh sau đó sẽ có một huyệt động khác được hình thành.”
“Có khả năng là vậy.” Cậu cảm thấy rất có lý, dường như suy nghĩ như vậy mới hợp lý với chuyện xảy ra với bọn họ như thế này.
“Tử Lâm, Thành Tân.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một giọng nói khá quen thuộc gọi tên bọn họ.
“Hả.” Cậu ngơ ngạc nhìn theo tiếng nói phát ra.
Thì ra đúng thật là người quen của bọn họ, tuy không phải quá thân thiết gì nhưng đích xác bọn họ có biết nhau cách đây không lâu.
“Quả thật là hai người rồi, xin chào vài tháng không gặp rồi.” Sau khi thấy mặt của cậu, người đó liền vui vẻ chạy lại, sau đó một giọng nói trầm tĩnh cắt ngang lời nói tiếp theo của người đó.
“Thật may khi gặp hai cậu.”