Nơi bọn họ đang đứng là trên một lớp đá hô cứng, có rất nhiều viên đá nhọn hoắc chỉa lên trên, nếu như bọn họ đi lung tung rất có thể sẽ bị đá cắt trúng chân, hoặc có khi những đôi giày họ đang mang không thể nào tránh khỏi bị chúng cứa đứt.
"Sao hòn đảo này lại có đá tẳng." Trương Trí kinh ngạc bật hốt.
"Chắc do có người cố tình đem nó đến đây." Ẩn Sơn suy đoán, dù sao những kẻ giàu có luôn có những người có sở thích kỳ quái như thế này.
Tử Lâm không nói gì mà tiếp tục soi đèn xung quanh nơi bọn họ đang đứng, nơi này rất giống đường hầm nhỏ mà những căn biết thự lớn hay xây dựng để làm nhà kho hoặc giấu diếm những đồ vật không thể tiết lộ ra bên ngoài, bởi vì hai bên bức tường bao quanh bọn họ là tường cách âm rất nặng cùng dầy dặn, cho dù âm thanh bên dưới này có lớn cỡ nào thì những người bên trên cũng không thể nào nghe thấy được.
"Lại là đường hầm, sao những huyệt động này lại thích đường hầm như vậy." Trương Trí than thở, anh ta đưa tay vịn vào bức tường thì cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bức tường lan qua lòng bàn tay khiến bàn tay anh ta đau rát.
"Bức tường này lạnh quá." Anh ta ôm lấy bàn tay cau mày nói, không ngờ bức tường này lại lạnh như vậy.
"Đi thôi." Tử Lâm chiếu đèn vào lối đi tối đen trước mặt, nơi phát ra âm thanh của tiếng thở nặng nề
Bởi vì cậu cùng Tử Lâm đang dùng tay che lại mũi cho nhau nên Tử Lâm liền quăng đèn pin cho Ẩn Cao cầm lấy, còn cậu ta thì ôm lấy vai cậu mà kéo cậu cùng đi.
"Hai người có thể bớt thả cơm chó trong những tình huống này hay không." Trương Trí nhìn bọn họ mà càu nhàu, dù sao mùi hôi hối cũng không phải không chịu được mà cần phải bịt lấy mũi cho nhau như thế này.
"Ý kiến." Tử Lâm mặt dày hừ lạnh một tiếng nhưng không thèm bỏ tay ra.
Cậu thì ngượng ngùng đến nỗi hai lỗ tai hồng thấu nhưng lại tiếc không muốn rời xa vòng tay ấm áp của cậu ta, sau khi thoát khỏi lưỡi thái của tử thần cuối cùng cậu cũng hiểu tình cảm thực sự mình dành cho cậu ta.
Hai người từ khi cón bé đã luôn ở cạnh nhau cho dù cậu gặp bất kỳ chuyện gì đi nữa thì bên cạnh luôn có một người bảo vệ, ngoại trừ ông bà ngoại của mình thì người quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu chính là cậu ta.
Bây giờ hai người đã bộc bạch tình cảm với nhau thì sao có thể để đối phương thất vọng đây, nếu như Tử Lâm muốn ôm ấp cậu như vậy thì cậu chỉ có thể đỏ mặt thuận theo mà thôi, mặc cho những người khác suy nghĩ thế nào.
"Tân... Tân." Tử Lâm thổi một hơi vào tai cậu, khiến lỗ tai càng thêm đỏ rực.
"Sao vậy." Cậu ngại ngùng đáp lại.
Tử Lâm giống như chỉ gọi vậy thôi nhưng không có nói thứ gì cả, cậu ta cứ tiếp tục gọi tên cậu cho đến khi cả sáu người đi đến con đường hầm có hai lối rẽ.
Chúng ta chọn bên nào đây." Trương Trí xoay đầu hỏi Tử Lâm, hiện tại trong nhóm này Tử Lâm là người có quyền đưa ra lựa chọn nhất, bởi vì ai cũng công nhận thực lực của cậu ta cả.
Tử Lâm nhìn hai con đường thoáng câu mày, hơi thở nặng nề đó được phát ra từ cả hai con đường, có nghĩa là dù bọn họ chọn con đường nào thì cũng đụng phải thứ đó, nhưng nếu sáu người cùng đi chung một đường thì xác xuất gặp nguy hiểm sẽ tăng lên.
Không bằng cứ chia nhau ra rồi tìm kiếm đường sống sau, nhưng cậu ta không nói ra suy nghĩ của mình mà ngược lại cậu ta nhỏ giọng hỏi cậu "Tân... em nghĩ thế nào."
Cậu chẳng thèm để ý cách xưng hô của cậu ta đã thay đổi mà thành thật lắc đầu "Không chọn được, cảm giác bất an đều đến từ hai lối đi, có vẻ cả hai lối đi đều không có lối nào an toàn cả."
Tử Lâm nghe vậy liền gật đầu sau đó nói với bốn người Trương Trí "Tôi cùng cậu ấy một lối, các người một lối."
Trương Trí cùng Ẩn Cao nhìn nhau sau đó gật đầu, đây là cách tốt nhất, bọn họ cũng không có ý kiến gì, dù sao Tử Lâm đã cho bên họ nhiều người hơn, còn bên cậu ta chỉ có hai người, nếu như vậy mà còn ý kiến thì bọn họ quả thật rất tồi tệ.
Hai bên nhìn nhau sau đó gật đầu nói "Đừng chết nhé."
Dứt lời hai bên kiên quyết xoay người đi vào hai con đường khác nhau, Tử Lâm cũng không lấy lại đèn pin cho mình sử dụng mà để nhóm Trương Trí cầm theo.
Trong đường hầm đầy âm u tâm tối, tiếng bước chân của hai người dội ngược vào tai, bởi vì không gian này là một không gian kín, không có bất kỳ khe hở hay lối đi nào khác, vì vậy không khí ẩm thấp cùng lạnh lẽo chỉ có thể vờn quanh bọn họ, càng đi vào sâu, cảm giác lạnh lẽo càng bao phủ khắp người khiến hai người phải ôm lấy nhau để sưởi ấm.
Dù sao hiện tại cũng chỉ còn hai người bọn họ, không cần thiết phải ngượng ngùng, người bên cạnh đã là bạn trai của cậu rồi thì cớ gì không thể thân thiết với nhau.
"Nếu gặp nguy hiểm phải nấp sau lưng tôi nhé." Tử Lâm nhỏ giọng nói, trên tay lấy ra một lá bùa, cậu ta không biết rốt cuộc phía trước là thứ gì, có khi chính là ác linh của huyệt động này, vì vậy phải hết sức cẩn thận.
"Được." Cậu mỉm cười híp cả mắt, vui vẻ đáp lại.
Hai người lần mò trong bóng tối tiếp tục đi về phía trước, con đường đá gồ ghề, nhưng lúc này bỗng nhiên cả đường hầm bắt đầu rung chuyển một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ sau đó giơ tay đánh tới.