"Tú Trâm."
Một chàng trai từ phía sau đi đến gọi.
Hoàng Tú Trâm nghe tiếng gọi sắc mặt khẽ biến chuyển sau đó nhanh chóng bình tĩnh tại, khuôn mặt đầy dịu dàng xoay đầu nhìn chàng trai vừa đến nhẹ nhàng gọi "Anh Minh."
Người được gọi là anh Minh là người thuộc Lư gia nhìn cô ta rồi hỏi "Em làm gì vậy, sao bỗng nhiên chạy nhanh như thế."
Hoàng Tú Trâm nắm lấy tay anh ta rồi mỉm cười nhìn hai người cậu nói "Em gặp người quen nên đến chào hỏi một chút."
Lư Minh theo ánh mắt cô nhìn hai chàng trai đang ôm nhau trước mặt liền khẽ châu mày, sau khi nhận ra Tử Lâm liền gật đầu chào hỏi "Xin chào, nghe danh tiếng của cậu đã lâu."
Tử Lâm không nói gì mà gật nhẹ đầu xem như đáp lại.
"Anh không ngờ hai người quen biết nhau đấy." Không nghe được Tử Lâm nói lại, Lư Minh liền xoay đầu nói với Hoàng Tú Trâm.
"Chúng em từng ở cùng thôn." Hoàng Tú Trâm mỉm cười nói.
Từ nãy đến giờ cậu giống như một người vô hình vậy, cho dù đứng sờ sờ bên cạnh Tử Lâm cũng được cậu ta ôm chặt vào lòng nhưng hai người này làm như không nhìn thấy cậu mà hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của cậu.
Tuy cậu không cảm thấy như thế nào nhưng Tử Lâm hoàn toàn không vui, cậu ta lạnh lẽo nhìn hai người trước mặt nói "Không quen."
Nghe câu nói rõ ràng đầy ý chỉ đừng tay bắt mặt mừng với tôi khiến đôi nam nữ trước mặt cảm thấy ***** **** cả khuôn mặt, xấu hổ không thôi, nhưng trong mắt ẩn ẩn một tia tức giận, bọn họ không ngờ Tử Lâm có thể không thèm chừa chút mặt mũi nào cho mình như vậy.
"Ái chà chà, ai đây."
Không khí đang rơi vào tình thế đông cứng thì bốn người Trương Trí đã nhanh chóng đi lại.
"Trương gia, Ẩn gia... Xin chào." Lư Minh thu lại sự tức giận trong mắt nhìn thoáng qua bốn người vừa đi đến sau đó gật đầu nói.
Đối với ba gia tộc này anh ta không thể gây sự được.
"Đây không phải Lư gia sao, không biết ngọn gió nào thổi anh đến đây..." Trương Trí cười như không cười nói "Hai người không thấy bạn tôi không khí đang cực kỳ không đúng sao, chúng tôi còn không dám đến gần làm bóng đèn, vậy mà hai người lại chạy đến chiếu sáng như vậy."
Nghe Trương Trí nói vậy Hoàng Tú Trâm cùng Lư Minh không khỏi sượng mặt, hai người không ngờ anh ta có thể nói thẳng ra như vậy, dù sao hai người con trai yêu nhau cũng không phải một chuyện đáng để khoe khoang như thế này.
Hoàng Tú Trâm biết là do mình cố tình cắt ngang hai người, nhưng cô ta cũng chẳng ngờ bọn họ dám công khai như vậy liền không nhịn được nhỏ giọng nói "Ghê tởm."
Cứ nghĩ cậu nói này sẽ không có ai nghe được nhưng những người đang đứng ở đây ngoại trừ cô ta thì ai cũng có thực lực tốt cả, dù cô ta nói nhỏ cở nào nhưng khoảng cách gần như vậy thì làm sao không nghe cho được.
Nhóm người Trương Trí lạnh mặt nhìn cô ta, Tử Lâm thì trực tiếp bật cười sau đó híp mắt đầy nguy hiểm nói.
"Tôi có mượn cô chạy đến đây nhận người quen sao."
Cậu thì nhìn Lư Minh đang xanh mặt đứng bên cạnh cô ta "Nhớ giữ người của anh cho kỹ vào, đừng có mà tơ tưởng đến bạn trai của người khác."
Lư Minh nghe vậy sắc mặt từ xanh chuyển thành đen, ánh mắt như muốn phun lửa nhìn người phụ nữ ngu ngốc bên cạnh, tuy anh ta không biết cậu là ai, nhưng bên cạnh cậu toàn những gia thế không thể chọc đến, vậy mà cô ta lại ngu ngốc đến nổi nói ra lời trong lòng mình khiến anh ta bị bẻ mặt như thế này.
Hoàng Tú Trâm cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, càng không ngờ được là một người vô danh như cậu lại nói ra ý định của cô ta với bạn trai hiện tại của mình,
Cô ta giả vờ đáng thương, hai mắt ngập nước nhìn Lư Minh "Em không có, em không có... Em chỉ là nhìn thấy người quen nên lại chào hỏi mà thôi, không như những gì cậu ta nói."
Nhưng cô ta càng làm vậy thì Tử Lâm càng không thèm nể nàng mà cười lạnh hỏi "Vậy cô có biết người trong lòng tôi đây là ai không..."
Cậu nhìn khuôn mặt từ từ đỏ lên vì tức giận cùng xấu hổ của cô ta mà yếu ớt nói "Sao cô ta biết được, trong mắt cô ta cũng chỉ có bạn trai của người khác mà thôi..."
Tử Lâm nghe cậu nhắc lại từ bạn trai lần thứ hai liền kinh ngạc cuối đầu nhìn, lúc đầu nghe cậu gọi cậu ta chỉ tưởng cậu đang mỉa mai cô ta nên không quá để ý, nhưng lúc này không thể nào chỉ là mỉa mai được.
Cậu gọi cậu ta là bạn trai, bạn trai đấy.
Tử Lâm mừng như điên mà nở nụ cười cực kỳ tươi nhìn cậu, những người xung quanh cũng bị nụ cười này làm cho kinh ngạc ngẩn ngơ, Trương Trí cũng cảm thấy Tử Lâm điên rồi, không phải bọn họ đang cãi nhau sao, sao tự nhiên cười xinh đẹp như thế này.
Anh ta định lên tiến hỏi nhưng lại thấy Tử Lâm sau khi cười xong liền trở lại khuôn mặt lạnh lùng rồi nhìn Hoàng Tú Trâm lạnh giọng nói "Cô đừng nghĩ bạn trai của tôi không nói huỵch toẹt ra thì không ai biết."
"Chúng tôi biết rất rõ ông của cô, khi còn nhỏ ông của cô muốn mai mối cho tôi, nhưng ông nội của tôi lại không đồng ý bởi vì ông nội của tôi nói tôi cùng Thành Tân mới là một đôi."
Hoàng Tú Trâm nghe thấy tên của cậu liền ngẩng ra, những ký ức bị trôn vùi suốt bao lâu cuối cùng cũng hiện ra trong đầu cô ta "Thành Tân..."
"Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là tên yểu mệnh mà ông nội tôi đã nói đến."
Nghe thấy tên yểu mệnh sắc mặt Tử Lâm liền đen thui, ánh mắt âm trầm nhìn cô ta "Đừng có mà mơ tưởng những gì mình không thể có, sau này tốt nhất cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi... Cút đi."
Hoàng Tú Trâm nghe vậy khuôn mặt liền trắng bệch, ánh mắt đầy vẻ không cam tâm, rõ ràng cô ta có nói gì sai, ông nội cô ta rõ ràng nói như vậy mà sao cậu ta lại bảo vệ một người chết yểu như vậy được.
Nhưng không để cô ta kịp thốt ra lời kinh người nào nữa thì Lư Minh bên cạnh đã đen mặt nhanh chóng kéo cô ta đi, trước khi đi còn không quên cúi đầu xin lỗi bọn họ "Rất xin lỗi mọi người vì lời nói ngu ngốc của em ấy, mong mọi người thứ lỗi."
"Gặp lại mọi người sau."
Nhóm bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của hai người nhưng không nói gì.
Sau khi Lư Minh kéo Hoàng Tú Trâm khuất khỏi những ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ liền quăng tay cô ta ra sau đó lạnh mặt nói "Cô bớt ngu ngốc cho tôi, bọn họ là ai chúng ta chọc nỗi sao."
"Nhưng..." Hoàng Tú Trâm không cam lòng nói, nhưng Lư Minh nào còn muốn nghe cô ta nói, anh ta nhanh chóng cắt lời "Nghe rõ cho tôi, tránh xa bọn họ ra nếu cô không nghe lời thì đừng trách tôi hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta."
Hoàng Tú Trâm nghe vậy liền cắn môi, hai mắt ngập nước nhưng trong mắt đầy oán hận, cô ta giả vờ yếu đuối thuận theo "Được... Được em nghe theo anh, sau này em không dám chọc đến bọn họ nữa."
Lúc này Lư Minh mới hài lòng mà xoay người rời đi, tuy hôm nay anh ta bị mất mặt như thế, nhưng ít nhất anh ta cũng có chút thu hoạch để nói với ông nội của mình, điều này chắc chắn có thể khiến gia tộc anh ta hưng thịnh hơn.