Bọn họ tìm các phòng học ở tầng một liền nhanh chóng chạy lên tầng hai, bởi vì một tầng chỉ có năm phòng học nên hai nhóm người chia ra rất nhanh đã xong.
Sau khi tầng một cùng tầng hai không thấy gì bọn họ liền nhanh chóng lên tầng ba, tầng này cũng có năm phòng học nhưng bên trong lại không phải bàn học, mà nó lại trống trơn, trên tường có vài vết máu nhìn rất kinh khủng, năm căn phòng đều giống nhau, đều không có thứ gì cả ngoại trừ vết máu xung quanh.
Keng, keng, keng.
Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, hai nhóm người nhanh chóng giật mình mà chạy ra ngoài.
"Trên đây không có nơi để trốn, phải mau chóng chạy xuống tầng hai rồi vào phòng học." Ẩn Cao nhanh chóng nói rồi ra hiệu cho hai người phía sau nhanh chóng chạy xuống tầng hai.
Cậu nhìn qua Tử Lâm chờ đợi.
Tu9suy nghĩ một chút rồi gật đầu "Đi."
Ba người nhanh chóng đuổi theo, sau khi thấy ba người kia chạy vào một phòng, ba người cũng nhanh chóng chạy vào phòng khác.
"Ngồi vào ghế, tiết này là tiết ở lớp." Tử Lâm nhanh chóng ấn cậu vào ghế, aau đó cũng nhanh chóng chạy sang ghế khác ngồi vào.
Đúng vậy bên trên thời khóa biểu chỉ ghi rất đơn giản, ngoại trừ thức dậy, vào lớp, ăn trưa rồi tiếp tục vào lớp thì không còn gì cả.
Chỉ một cái thời khóa biểu thì không thể đoán ra rốt cuộc bọn họ bên trong trường này đã làm thứ gì.
Cạch, cạch, cạch.
Trương Trí vừa ngồi vào bàn liền nghe thấy tiếng động bên ngoài vang lên, anh ta sợ hãi nhanh chóng nhìn ra cửa.
Lúc này thứ đó vừa vặn đi đến cửa của bọn họ rồi dừng lại.
Giống như nó cảm nhận được thứ gì đó nên tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều, từ căn tin lên tầng hai chỉ mất một phút đồng hồ, điều này khiến ba người nhanh chóng kinh hãi.
Nếu như lúc đó bọn họ trễ một giây thui thì giờ đây chắc chắn đã chạm mặt thứ bên ngoài rồi.
Nhưng không để bọn họ cảm thấy may mắn lâu, cánh cửa của căn phòng bỗng nhiên mở ra.
Trong lúc ba người không hề có một chút phòng bị nào liền nhìn thấy con quái vật đang đứng ở bên ngoài.
Ba người nhanh chóng biến sắc, nhưng bọn họ cũng không động đậy lung tung, chắc chắn thứ đó sẽ không thể làm gì nếu bọn họ ngồi vào bàn học.
Quái vật bên ngoài từng bước đi vào trong phòng, nó cầm theo cây bóng chày lết trên đất phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Nó chậm rãi đi lại cái bàn gần cửa nhất, cái bàn này chính là chỗ mà Trương Trí đang ngồi.
Nhìn con quái vật càng ngày càng đến gần khiến thần kinh của Trương Trí trở nên căng thẳng, anh ta sợ hãi đến nỗi cả người đều run rẩy, cái trán toát hết mồ hôi.
Sau khi con quái vật đứng bên cạnh anh ta liền có cảm giác muốn chạy trốn, thật sự áp lực mà xon quái vật truyền đến cho anh ta khiến anh ta hoàn toàn muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng lý trí đã nhanh chóng giữ anh ta thanh tĩnh mà tiếp tục ngồi trên bàn học.
Trương Trí trừng trừng mắt nhìn thứ dó cúi mặt xuống nhìn mình, nếu như có thể anh ta chỉ muốn nhanh chóng bật khỏi ghế rồi lao ra ngoài, nhưng anh ta biết hiện tại mình không thể làm vậy.
Con quái vật bốn tay đang cầm một cây gậy bóng chày sau lưng đang dùng ánh mắt đầy thích thú nhìn anh ta, nếu như anh ta có bất kỳ cử động nào chắc chắn sẽ bị chộp lấy sau đó chết không nhắm mắt.
"Phù... Phù... Phù." Con quái vật càng ngày càng cúi sát vào mắt Trương Trí khiến cho anh có thể nghe được tiếng thở đầy nặng nhọc của nó.
Anh ta cố gắng thả nhẹ hô hấp, giữ vững lý trí để mình đừng quá sợ hãi mà làm theo bản năng, hai mắt anh ra cũng không dám chớp lấy một cái mà chỉ có thể mở to nhìn chằm chằm thứ ghê tởm trước mắt.
"Khịt... Khịt... Khịt."
Tiếng hít vào của nó rất kỳ lạ khiến Tử Lâm phải híp mắt nhìn chằm chằm động tác của nó khi nó càng lúc càng sát lại gần Trương Trí.
Lúc này cậu ta mới để ý một thứ gì đó đang dính vào lưng của anh ta, một tấm bùa màu vàng, chữ trên lá bùa vô cùng phức tạp, nhưng một người chuyên về bùa chú như cậu ta chỉ nhìn sơ qua liền biết đó là thứ gì.
Tử Lâm đen mặt, cảm thấy một sự xúc phạm không thể nặng hơn khi người đi cùng mình không biết từ lúc nào đã dính phải lá bùa hút quỷ của đám man rợ kia.
Hèn gì con quái thú này lại trong tích tắc liền chạy đến đây, thì ra không phải nó phát hiện ra bọn họ ở đây mà là do thứ chết tiệt kia đã thu hút nó đến, cho dù bọn họ gọi thứ kia là quái vật nhưng bản chất nó vẫn là một con quỷ.
Trong lúc con quái vật tập trung toàn bộ chú ý vào Trương Trí, Tử Lâm liền nhanh chóng lấy ra một lá bùa được gấp nhỏ sau đó nhắm vào lưng anh ta rồi bắn lá bùa ra, lá bùa của cậu ta chạm vào lưng anh ta sau đó vang lên tiếng xèo xèo, cả hai lá bùa liền nhanh chóng bốc cháy rồi biến thành tro tàn.
"Phì." Quái vật giống như cảm nhận được thứ gì đấy, nó nhanh chóng xoay đầu qua, nhưng không phát hiện được thứ gì.
Nó khó hiểu kéo dài đầu mình đến bên hai cái bàn khác, trong mắt nó hiện tại không có gì cả, chỉ là ba cái bàn trống không chẳng có ai, nhưng không biết tại sao nó lại bị thu hút đến đây, càng đến gần càng bị thu hút lại gần hơn, giống như có thứ gì kêu gọi nó vậy.
Sau khi nó đưa đầu lại gần hai cái bàn còn lại nhưng lại không thấy thứ gì bất thường, nó liền thu đầu nhìn lại cái bàn ban đầu.
Nhưng chẳng biết tại sao lúc này nó lại không bị thu hút nữa, nó chẳng biết tại sao nó lại đứng ở đây.
Quái vật ngơ ngác xoay người một vòng rồi chậm rãi đi ra bên ngoài, cánh cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.