Tử Lâm kéo cậu rời khỏi bệnh viện, liền dừng lại.
Cậu khó hiểu nhìn cậu ta "Sao vậy."
"Cậu thật sự đến ở cùng tôi sao." Tử Lâm ngập ngừng hỏi, cậu ta không thể tin được chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa.
Cậu bật cười nhìn vẻ mặt thấp hõm của cậu ta, rõ ràng lúc nãy vẫn là chàng trai lạnh lùng ít nói mà sao bây giờ lại như một đứa trẻ muốn sự hứa hẹn thế này.
"Hiện tại liền đi dọn đồ được không."
Tử Lâm nghe vậy liền sung sướng mỉm cười, cậu ta nhanh chóng kéo cậu đi về ký túc xá.
Trường của cậu gần với bệnh viện An Tâm này, chỉ mất mười phút là đến nơi, bởi vì đây là thời gian nghỉ hè nên trong trường ngoại trừ bảo vệ cùng cô lao công thì chẳng còn mấy học sinh ở lại.
Sau khi đưa thẻ sinh viên cho chú quản lý ký túc xá, cậu cùng Tử Lâm liền đi vào, phòng của cậu ở trên tầng ba, bởi vì la ký túc xá nên trong một phòng có ít nhất ba đến bốn học sinh cùng nhau sinh hoạt.
Đồ đạc của cậu cũng chẳng có bao nhiêu, sau khi để cậu ta ngồi lên giường cậu liền sắp xếp lại những vật dụng cần dùng cùng quần áo rồi bỏ vào vali.
Đang ngồi kiểm tra lại tập sách cậu bỗng nhiên thắc mắc "Đúng rồi ngốc tử, sau khi rời khỏi huyệt tôi lại chẳng nhớ rõ mặt của hai cô gái kia, rõ ràng chúng ta luôn đi cùng nhau mà."
"Đó là cơ chế bảo vệ, chỉ những người tiếp tục tham gia vào huyệt mới nhớ rõ mặt của nhau, còn những người khác tuy sẽ nhớ những chuyện mình gặp phải nhưng sẽ không nhớ mặt những người khác." Tử Lâm nhìn cậu chằm chằm sau đó giải thích.
"Có phải chỉ có linh hồn chúng ta bị cuốn vào huyệt." Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi, sau khi tỉnh dậy y tá đã nói cậu ngất xỉu từ tối qua đến sáng hôm nay, chứ không phải là mới ngất xỉu cài phút, điều này nói lên sau khi linh hồn cậu bị đưa vào huyệt cơ thể sẽ tự động rơi vào trạng thái ngất xỉu.
"Đúng vậy, để tránh việc khi bị hút vào huyệt mà thân xác gặp nguy hiểm, thứ đó sẽ thông báo với chúng ta những địa điểm xảy ra, sau đó chúng ta chỉ cần đến gần nơi đó là được." Tử Lâm gật đầu nói.
"Vậy sao những người khác dù ở xa cũng bị hút vào, chẳng lẽ bọn họ chính là điều kiện để mở huyệt." Cậu để ba lô xuống rồi xoay người nhìn cậu ta.
Tử Lâm gật đầu rồi lại lắc đầu "Chuyện này tôi không rõ."
"Vậy những người chết trong huyệt thì thân xác họ sẽ ra sao."
"Dùng nhiều phương pháp khác nhau mà chết đi." Tử Lâm nói sau đó đứng dậy đi đến gần cậu.
Cậu khó hiểu nhìn cậu ta.
Tử Lâm không nói gì chỉ ôm lấy cậu rồi thở dài, sau đó buông cậu ra với tay xách vali cùng ba lô của cậu lên.
"Hả." Cậu ngỡ ngàng sau đó bật hốt một tiếng.
"Đi thôi." Tử Lâm khẽ cười rồi xoay người ra khỏi phòng.
Không biết tại sao cậu cảm thấy Tử Lâm hơi kỳ lạ, nhưng không biết rốt cuộc là tại sao, nhìn thấy cậu ta đã rời khỏi phòng cậu liền vội vàng ra ngoài đóng cửa rồi chạy theo.
"Để tôi xách cho." Cuối cùng cũng đuổi kịp người, cậu liền với tay cầm ba lô nhưng Tử Lâm đã lách người trách sang một bên.
"Ngốc tử." Cậu tiếp tục với tay bắt lấy ba lô, nhưng cậu ta lại nhanh nhẹn mà tránh né.
Hai người cứ như vậy mà đùa giỡn đến khi ra khỏi trường.
Cậu mệt mỏi mà thở hồng hộc, Tử Lâm vẫn nhẹ nhàng khoang thai đi bên cạnh, trán cũng không đổ xuống một giọt mồ hôi.
Đứng trước cổng trường Tử Lâm liền quắt một chiếc xe rồi ngồi lên, cậu chỉ có thể hậm hực mà leo lên theo.
Sau khi cậu ta nói ra địa chỉ thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Không khí bên trong xe im lặng, hai mắt cậu híp lại với nhau đầu lắc lư sau đó ngã sang bên phải, Tử Lâm ngồi bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy sau đó kéo về phía mình, để cậu dựa lên vai cậu ta.
Sau mười phút chiếc xe dừng lại ở một khu chung cư khá sang trọng.
Tử Lâm nhẹ nhàng lây người để cậu tỉnh dậy.
Hai người xuống xe rồi đi vào trong, sau khi xác nhận với bảo vệ, hai người liền đi vào thang máy lên thẳng tầng hai mươi.
Căn hộ mà Tử Lâm mua rất rộng rãi, gồm ba phòng ngủ, mỗi phòng đều có nhà tắm riêng, một nhà bếp, một phòng sách, còn lại bên ngoài là nhà khách cũng khá rộng rãi.
"Hai căn phòng kia cậu cứ chọn thoải mái, hoặc cậu ngủ cùng tôi cũng được." Tử Lâm mỉm cười trêu chọc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Đừng Cắn Em Mà
3. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
4. Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân
=====================================
Cậu trừng mắt nhìn cậu ta rồi kéo đồ vao phòng.
Tử Lâm nhìn cửa phòng cậu đóng lại mà thở dài, không biết lúc nào mới có thể ôm người ngủ cùng đây nữa, nhưng dù sao cũng lừa được người về nhà rồi, sau này lừa về phòng sau vậy.
Cậu hoàn toàn không biết suy nghĩ của cậu ta, sau khi vào phòng cậu liền bắt sắp xếp lại những món đồ mình mang theo, sau đó liền leo lên giường chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Dù sao thần kinh cậu cũng vừa trải qua một chuyện căng thẳng, phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được, cậu cũng không biết lúc nào sẽ lại tiếp tục rơi vào một huyệt động khác nữa.