“Sở thích của anh thật biến thái.” La Kiêu châm chọc cười
•••
Chương 6: Yêu và hận
Đoàn Dịch Phong dựa lưng vào mặt tường lạnh băng, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, hắn mặt vô biểu tình, chỉ có bàn tay dùng sức cầm di động là run rẩy, khẽ nhắm mắt, ba giây sau, hắn nâng bước, đi vào thư phòng bên cạnh.
Kéo ra ngăn kéo, trong đó là những hộp chocolate đóng gói được bày biện chỉnh chỉnh tề tề, tản ra vô hạn dụ hoặc.
Hắn thành thạo lấy chocolate, mở giấy gói ra, đèn vẫn chưa bật, bức màn thư phòng nửa mở, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, phủ bóng đen đầy đất.
Bỏ chocolate vào trong miệng, Đoàn Dịch Phong cảm thụ được cảm giác độc đáo thơm nồng khi hòa tan, trầm thấp cười đầy châm chọc.
La Kiêu, em thắng!
- - Anh đã để ý em, đến trình độ này.
Ánh mắt Đoàn Dịch Phong phức tạp, hắn rời khỏi thư phòng, mở đèn phòng ngủ, ánh đèn bao phủ bóng đêm ảm đạm, ánh mắt hắn dừng trên thân ảnh trên giường, khó lòng dời đi.
La Kiêu ngủ rất bình yên, mấy năm nay, biến hóa của cậu cũng không lớn, khuôn mặt vẫn thanh tú sạch sẽ, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, khuôn mặt thon gầy khiến cậu vẫn như lúc còn thiếu niên, phong nhã hào hoa.
Da thịt trắng nõn không có nửa điểm tì vết, lông mi cong cong bao trùm trên mắt trên mặt, môi mỏng hơi mím, tản ra dụ hoặc cực lớn.
Tóc đã cắt lên, Đoàn Dịch Phong ngồi ở mép giường, ngón tay chải vuốt mái tóc hỗn loạn của cậu, tóc mái vén qua bên trái, không che chắn tầm mắt, chỉ là khi ngón tay luồng vào giữa tóc, chạm đến độ ấm thấp hơn so với trán cậu, Đoàn Dịch Phong ngẩn ra một chút.
Sau đó hắn như nghĩ tới cái gì, đột nhiên đem tóc mái vuốt lên, nhìn chằm chằm cái trán đối phương, ánh mắt trầm xuống.
Bên trái cái trán của La Kiêu, rõ ràng có thể thấy được dấu vết, giống như lưu lại sau khi bị thương, vết thương ước chừng bằng nửa ngón út, màu hồng nhàn nhạt, Đoàn Dịch Phong thật cẩn thận đụng vào vết thương kia, thần sắc ảm đạm, sau đó hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên.
- -- Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn em, bao gồm chính anh.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, hơi nước quanh quẩn tùy ý lan tràn, Đoàn Dịch Phong mặc áo tắm rộng thùng thìn đi ra, đầu tóc bị xối nước còn tích nước, hắn đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt chạm đến thân ảnh trên giường, lại ngoan ngoãn đi đường vòng, lấy khăn lông trên giá, lau khô tóc.
Ngoài cửa sổ, tầng mây che lấp ánh trăng lúc sáng lúc tối, độ ấm trong nhà được điều chỉnh đến mức tốt nhất, Đoàn Dịch Phong thả nhẹ bước chân, cho dù biết vì tác dụng của thuốc ngủ, La Kiêu nhất thời cũng không tỉnh được.
Xốc chăn, nhẹ nhàng lên giường. Hắn thẳng tắp nằm ở bên cạnh, đôi tay quy quy củ củ đặt ở bên người, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, cho dù chỗ đó cái gì cũng không có.
Đoạn thiếu gia không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua, hắn bảo trì tư thế ngủ tiêu chuẩn như thế.
Ngủ cùng giường đã là cực hạn mà La Kiêu có thể thừa nhận đi! Nếu mình chạm vào cậu — cho dù chỉ là tiếp xúc da thịt, chỉ sợ cậu sẽ cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Đoàn Dịch Phong không muốn đánh cuộc, cũng không thể đánh cuộc.
Nhưng hắn đã xem thường lực ảnh hưởng của La Kiêu đối với mình, đó là một loại bản năng thân thể, hắn cần người này, đã 5 năm, hắn ngày đêm khát vọng.
Trong chăn gấm mềm mại ấm áp, Đoàn Dịch Phong thong thả hoạt động, ngón tay dẫn đầu chạm đến thân thể cậu, đã gấp gáp không chờ nổi muốn ôm cậu nhập vào vòng tay, một phát không thể vãn hồi.
Ngón tay hắn chế trụ phần eo La Kiêu, cẩn thận tới gần, thân thể kề sát lưng cậu, độ ấm nóng bỏng lưu chuyển giữa hai thân thể, hắn thấp thỏm sờ đến ngón tay La Kiêu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó gắt gao nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
- -- Đừng sợ, anh chỉ muốn lẳng lặng ôm em như vậy, mà thôi.
- ------------------------------------
Bảy năm trước.
“Đoàn Dịch Phong! Anh không thể đối với em như vậy!” Trong nhà hàng cao cấp, không khí yên lặng mà ưu nhã đột ngột bị tiếng rống giận đánh vỡ.
Đoàn Dịch Phong lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay cầm ly rượu chân cao tinh xảo, bên trong là chất lỏng màu đỏ tươi, hắn cười như không cười nhìn quét người đối diện, không chút để ý lời nói toàn là châm chọc: “Bao nhiêu tiền? Nói cái giá đi.”
Hắn nói chính là phí chia tay.
“Đoàn Dịch Phong, anh khốn nạn!” Ly rượu đỏ tươi bị dùng sức hắt lên mặt Đoàn Dịch Phong, đối phương nghiến răng nghiến lợi, duy trì phong độ cuối cùng, “Tôi không tin! Anh đã nói yêu tôi! Anh có phải hay không… Có cái gì bất đắc dĩ……”
Những người có mặt trong nhà hàng Mãn Đường, đều nghẹn họng nhìn trân trối, đơn giản là, hai người đang ầm ĩ này, một người là nam nhân, một người khác cũng là nam nhân.
Mà hai người kia, luận tướng mạo, luận khí chất, đều là nhân tài kiệt xuất.
“Đệt! Gay khi nào lại kiêu ngạo như vậy! Rõ như ban ngày, có lầm hay không!”
La Kiêu cũng nhìn lướt qua, nhưng chuyện không liên quan đến mình, chỉ cười nói: “Hắc Tử, cậu đi quản người khác, hôm nay thật vất vả mới xa xỉ một phen, đừng lãng phí!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Đến! Chúc mừng kì thi đại học kết thúc! Lão tử rốt cuộc cũng được giải phóng!”
“Giải phóng cái rắm, thành tích còn chưa có, nếu thi không đậu nhị bản, ba tớ đánh gãy chân tớ!”
(*) Bản ở đây là bản khoa, tức là văn bằng chính quy đào tạo dài hạn tập trung, phân biệt với đại học tại chức.
Sau khi thi đại học xong, kiếp sống cao trung cũng hoàn toàn kết thúc, La Kiêu cùng mấy người bạn hẹn tới nhà hàng tụ hội.
Nhà hàng này ở thành phố thuộc về thứ xa hoa tiêu phí, bọn họ ngày thường nghĩ cũng không dám nghĩ đến, hiện tại thừa dịp kỳ thi đại học, mới tìm người trong nhà xin tiền đến đây, nhưng không dự đoán được, tụ hội vừa mới bắt đầu, một trò khôi hài cứ như vậy oanh oanh liệt liệt trình diễn.
Mà cái người ngoài cuộc cậu này, thế nhưng cứ như vậy trời xui đất khiến bị kéo vào.
Rượu theo khuôn mặt uốn lượn chảy xuống, Đoàn Dịch Phong rút ra khăn giấy, tùy ý chà lau, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương, đã toàn là sát khí, hắn lạnh lùng nhấn rõ từng chữ: “Cút!”
Đối phương bị hắn nhìn chằm chằm mà sợ hãi, lại miễn cưỡng, quát: “Tôi không tin!”
Đoàn Dịch Phong phanh một quyền nện trên bàn, chấn đến bàn ăn dịch khỏi vị trí, hắn bỗng nhiên đứng lên, hùng hổ tới gần đối phương!
Hắn mặc tây trang đẹp đẽ quý giá, thủ công tinh xảo, dáng người thon gầy lại không yếu nhược, hắn vừa động thân, mặt đối phương liền lộ vẻ sợ hãi, cắn môi, thậm chí không dám nhìn thẳng đôi mắt hắn.
Đó là một đôi mắt, lạnh băng không có độ ấm, trong chỗ sâu nhất ở đáy mắt, còn có sát khí sắc nhọn lạnh thấu xương!
Mà Đoàn Dịch Phong, chỉ lạnh lùng cười, cánh tay giương lên, đem nhẫn trong tay vứt vào ly của đối phương, ngón tay hắn tùy ý cắm vào túi tiền, ngay cả đuôi lông mày đều mang theo khí thế kiêu ngạo, mà người này, đứng yên ở nơi đó, không kiêng nể gì đánh giá khách trong nhà hàng.
Sau đó, như là tìm được mục tiêu, lập tức bước tới chỗ La Kiêu.
Đó là một thân ảnh tối tăm, đang dần dần bao phủ, La Kiêu cảm giác được, một loại áp bách nặng nề đang ép đến gần, thân thể bị một thứ gì đó, dần dần ăn mòn.
Từ trên cao nhìn xuống, ngón tay Đoàn Dịch Phong chế trụ hàm dưới của La Kiêu, cưỡng bách cậu ngẩng đầu, không có một cơ hội phản kháng nào, hắn nhanh chóng đem hai tay La Kiêu bắt chéo sau lưng, thật mạnh hôn xuống.
Mang theo hỗn hợp rượu nóng rực, độ ấm môi lưỡi giao triền, nóng bỏng như muốn bốc cháy, La Kiêu trừng lớn hai mắt, liều mạng giãy giụa, cánh môi bị dùng sức phá mở, khoang miệng bị tùy ý càn quét, mạc danh khuất nhục, như là nhánh cây cắm rễ dưới đáy lòng, càng ngày càng cường liệt, càng ngày càng phẫn nộ.
Khi được buông ra, Đoàn Dịch Phong còn khiêu khích cắn cắn môi cậu.
La Kiêu há mồm thở dốc, bổ sung dưỡng khí thiếu hụt, Đoàn Dịch Phong lạnh nhạt đánh giá tiểu tình nhân, giống như đang nói, hiện tại đã tin chưa?
Ngay sau đó, La Kiêu liền đem hết toàn lực một chưởng đánh qua, bàn tay mang theo gió lớn, thời điểm chạm vào đối phương, phát ra tiếng vang bang thanh thúy.
Mọi âm thanh đều im bặt! Đến kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Đoàn Dịch Phong giận dữ, không nghĩ tới lại có người dám động thủ với mình, ánh mắt hắn âm trầm nhìn chằm chằm La Kiêu, sắc mặt xama
Mà thiếu niên đứng ở trước mặt hắn, không chút che dấu phẫn nộ cực hạn, khẽ nâng cằm, khiêu khích nhìn mình, cậu nâng cánh tay, mu bàn tay dùng sức xoa cánh môi, giống như muốn lau sạch thứ dơ bẩn nào đó.
Đoàn Dịch Phong giận đến bật cười -- có lẽ không tính là cười, chỉ là cơ bắp trên mặt gượng ép vặn vẹo một chút.
“Tôi nhớ kỹ cậu!” Cố tình đè thấp thanh âm, chỉ có La Kiêu có thể nghe thấy, Đoàn Dịch Phong lạnh băng mở miệng, không có nửa điểm cảm xúc.
Chờ đến khi Đoàn Dịch Phong rời đi, đồng học của La Kiêu vẫn còn khiếp sợ, có lẽ bọn họ cảm thấy, bị một người nam nhân cường hôn, không tính là có hại.
“Cậu, cậu cũng dám đánh anh ta!” Khi Đoàn Dịch Phong rời đi, tình nhân của hắn không thể tin nhìn chằm chằm La Kiêu.
La Kiêu tức giận, “Cậu không phải cũng tạt rượu anh ta sao.” Cậu cắn răng, chỉ cho là bị chó cắn một ngụm.
Người nọ tức khắc nhìn La Kiêu ngây thơ, cười lắc đầu: “Cậu biết anh ta là ai không?”
Anh ta là ai? Đoàn Dịch Phong là ai!
Gia tộc Đoàn thị, một thân tập hợp quyền lợi và tài phú, hoàn toàn xứng đáng với cái danh đệ nhất đại gia tộc, ở Z quốc, không người nào không tránh cái mũi nhọn này, càng không có ai dám xúc phạm đến nửa điểm ích lợi của họ.
Gần như ỷ vào gia tộc Đoàn thị, Đoàn Dịch Phong kiêu ngạo ương ngạnh tư bản, quan nhị đại, phú nhị đại hai cái mũ đỉnh cao đều mang luôn, cũng bởi vậy, hắn phong lưu thành tánh, ngang ngược thành bản năng, không hiểu tình càng không hiểu ái.
Ở trong lòng Đoàn Dịch Phong, thích cùng cấp với đạt được, bất kể là dùng thủ đoạn gì.
Sàn nhà lạnh băng, La Kiêu nằm trên mặt sàn, bất lực cuộn tròn thân thể.
Đau đớn bén nhọn lan tràn mỗi một chỗ trên thân thể, nóng rát, giống như mũi đao mạnh mẽ cắt da thịt ra, đại não đau nhức lại dị thường mẫn cảm, nhưng sau đó, cậu lại cảm giác da đầu truyền đến một trận đau đớn.
Có người mạnh mẽ kéo tóc của cậu, bức cậu ngửa đầu, ánh mắt di chuyển, liền thấy Đoàn Dịch Phong dù bận vẫn ung dung ngồi trên sô pha, áo mũ chỉnh tề, giống như đang đánh giá một tên hề.
“Xin lỗi, sẽ tha cho cậu.” Lạnh băng lặp lại.
La Kiêu thống khổ cắn môi, máu đỏ thắm xẹt qua cần cổ duyên dáng, cậu cố chấp nói: “Không! Tôi không sai! Anh nên bị đánh!”
Không cần Đoàn Dịch Phong phân phó, thủ hạ lập tức đá vào người La Kiêu, đá trúng chỗ xương sườn, La Kiêu đau kêu ra tiếng, chỉ cảm thấy xương cốt sắp rơi hết, răng cắn vào cánh môi, cậu hoàn toàn không màng việc máu đang xói mòn, giống như chỉ có như vậy, mới có thể khống chế được lý trí.
Đối với Đoàn Dịch Phong mà nói, cái này chỉ là một loại trò chơi, chia ra thú vị và không thú vị.
Mà La Kiêu, thành công khơi gợi hứng thú của hắn.
Đoàn Dịch Phong gặp qua rất nhiều người cố chấp quật cường, bọn họ có đủ loại thân phận, nhưng La Kiêu lại không giống, cậu không có trải qua huấn luyện đặc thù, hết thảy đều dựa vào lý trí.
Hắn đứng lên, rất có hứng thú đánh giá đối phương, hơi khom lưng, ngón tay dùng sức bóp hàm dưới của cậu, bức bách cậu nhìn thẳng vào mắt mình.
Cặp đồng tử kia vẫn còn lửa cháy thiêu đốt, hắn thật là càng ngày càng thích.
Ngày thứ bảy.
“Tôi thay đổi chủ ý, thật đáng tiếc, cậu không còn cơ hội xin lỗi, hiện tại, tôi muốn cậu ở lại chỗ này.” Đoàn Dịch Phong từ trên cao nhìn xuống La Kiêu trước mặt, trầm thấp cười.
Sau đó, được như ý nguyện thấy phẫn nộ và chán ghét trong mắt La Kiêu, cùng với một chữ chán ghét không che dấu: ‘Cút’!
Đối với La Kiêu mà nói, Đoàn Dịch Phong là ác mộng cả đời, hắn hủy diệt lý tưởng của của cậu, hủy diệt tương lai của cậu, còn hủy diệt… kiêu ngạo mà cậu có.
- -- Đối với La Kiêu mà nói, vĩnh viễn không có cách nào vứt bỏ thứ cao ngạo kia.
Đáng người Đoàn Dịch Phong rất không tồi, lúc cởi quần áo so với khi mặc quần áo càng có tính khả quan hơn, hắn chưa bao giờ che giấu trước mặt La Kiêu, tắm rửa xong, áo tắm cũng lười khoác, đúng lý hợp tình lên giường, La Kiêu không có biện pháp cự tuyệt, nếu có thể, cậu sẽ đập nát cái ly, dùng mảnh nhỏ sắc bén cắt đứt yết hầu Đoàn Dịch Phong, hoặc là đem dây thừng giấu dưới giường ra, siết đứt yết hầu hắn.
Cậu nghĩ ra mấy trăm loại phương án giết chết Đoàn Dịch Phong.
Nhưng tính cảnh giác của Đoàn Dịch Phong cũng càng ngày càng cao, thậm chí, trực tiếp cấm cả năng lực hành động của cậu.
Đôi tay bị trói chặt chẽ trên đầu giường, Đoàn Dịch Phong đứng ở mép giường, xốc chăn lên, trên người là quần áo sau khi tắm rửa, Đoàn Dịch Phong thay đồ, nguyên nhân là: Hắn thích quá trình cởi quần áo cho mình.
“Sở thích của anh thật biến thái.” La Kiêu châm chọc cười, cậu nhìn Đoàn Dịch Phong cởi quần áo của mình, ngón tay đẹp đẽ kia, ngay cả động tác cởi bỏ cúc áo, cũng cực kỳ đẹp.
Nhưng ở trong mắt La Kiêu, cái này không phải tuyệt đẹp, là ghê tởm.
Đoàn Dịch Phong tùy tay tát qua một cái, La Kiêu bị đánh nghiêng đầu, mặt trái nóng rát đau đớn, Đoàn Dịch Phong thần sắc chưa biến, khói mù cười: “Còn có việc càng biến thái hơn.”
Đúng vậy. Còn có việc càng biến thái hơn! So sánh với những thứ đó, cởi quần áo thật sự không coi là gì.