Câu Được Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 15




Đinh Vũ Thiến nằm trên giường lớn, cô lật qua lật lại lật tới lật lui dù làm mọi cách cũng không thể nào ngủ được.

Chuyện xảy ra tối hôm nay, cứ như một bài báo, liên tục hiện ra trong đầu cô không cách nào xóa nhòa.

Kim đồng hồ đã chỉ đến số 3, cô đã dùng 2 viên thuốc ngủ mà không một chút nào buồn ngủ cả, hình bóng của Diêm Trọng Uy vẫn hiện ra trước mắt cô, lại khiến cô vô cùng tức giận.

Gặp quỷ sao?

Cô vô cùng tức giận tiếp túc cầm thêm một viên thuốc ngủ uống vào, hi vọng mình có thể mau mau ngủ, để nhanh chóng thoát khỏi anh, cũng như những nhục nhã cùng đau khổ mà anh ta mang lại.

Nhắm mắt lại, cô lại bắt đầu đếm cừu.

Từng chú, từng chú cừu nhỏ bé hiện lên trong đầu cô, nhưng chúng không phải là một giấc mơ ngọt ngào, sau ít phút tất cả những chú cừu nhỏ bé đều biến thành khuôn mặt giận dữ của Diêm Trọng Uy.

" Á."

Cô lắc lắc đầu, cố gắng đem bầy dê bầy cừu ra khỏi đầu óc của mình, cả một đêm cô bị dày vò như vậy, trời cũng dần dần sáng mà cô thì chưa hề buồn ngủ.

Đáng chết!

Tại sao thuốc ngủ lại đối đầu cùng cô như vậy?

Trong lúc nóng giận cô đã nuốt thêm 2 viên thuốc ngủ nữa vào.( Haizz tội chị thiệt, xíu vô bệnh viện nằm cho koi =.=!!)

Tinh....... Tinh........tinh.........tinh.

Đồng hồ báo thức vang lên báo hiệu đã 6 giờ sáng cũng là lúc thuốc ngủ bắt đầu có tác dụng.

Cô cuối cùng thì cũng được như ý, dần dần tiến vào giấc mơ đẹp.

Tinh.......tinh....tinh........tinh

Tinh.......tinh..........tinh..........tinh.

Tiếng kêu của đồng hồ báo thức vang lên nhưng với cô thì không có tác dụng gì, ngược lại tiếng chuông bây giờ như một bài hát ru con ngủ.

Đồng hồ báo thức đổ chuông đến tận 10 phút, ở căn phòng bên cạnh Đinh Vũ Khiết bị đánh thức dậy.

" giở trò gì vậy hả?"

Đinh Vũ Khiết mở đôi mắt nhập nhèm còn đang ngái ngủ, bước đến gõ cửa phòng chị gái.

Cốc..... Cốc..... Cốc.

Đinh Vũ Khiết vừa gõ cửa vừa ngáp:" Chị, chị có thể đem đồng hồ báo thức tắt được không?"

Còn nửa tiếng nữa mới là thời gian mà cô dậy, bây giờ cô còn muốn về giường ngủ tiếp, dù có thể ngủ thêm 10 phút cũng tốt rồi.

Trong phòng không có hồi âm.

Cốc cốc

Đinh Vũ Khiết lại gõ cửa 2 cái:" Chị đồng hồ báo thứccủa chị thật ồn ào nha."

Trong phòng vẫn không có phản ứng.

Kì lạ, từ trước đến giờ chị vẫn luôn dậy đúng giờ, nhưng hôm nay lại để tiếng đồng hồ báo thức kêu không ngừng là sao?

Chẳng lẽ chị đã dậy và đang ở dưới lầu?

Thật là, vậy mà không tắt đồng hồ báo thức, hại cô phải thức dậy trước nửa tiếng.

Đinh Vũ Khiết không vui đẩy cửa phòng Đinh Vũ Thiến mà bước vào, chuẩn bị tắt thủ phạm khiến cô dậy sớm, nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy Đinh Vũ Thiến vẫn ở trên giường ngủ say.

Có lầm hay không vậy? Đồng hồ báo thức của chị kêu to như vậy mà chị còn đang ngủ

Đinh Vũ Khiết tức giận lay lay chị mình:" Chị dậy nhanh, không dậy nổi cũng không cần đặt đồng hồ báo thức sớm như vậy, làm phiền lắm chị có biết không?" này, hình như là không đúng lắm.

Nhìn chằm chằm Đinh Vũ Thiến ở trên giường cô ngây ngốc.

Bình thường chị dậy còn sớm hơn so với thời gian đồng hồ báo thức kêu lên, cho tới bây giờ chưa từng có ngủ quên, nhưng tại sao chị cả hôm nay lại ngủ quên, thậm chí ngay cả lúc cô lay lay mà chị không tỉnh.

Đột nhiên, cả người Đinh Vũ Khiết tỉnh táo lại.

" Chị, chị làm sao vậy?"

Dù lay cách nào mà chị vẫn không thức dậy, Đinh Vũ Khiết bắt đầu luống cuống.

Khi cô nhìn thấy mấy viên thuốc ngủ trên đầu giường thì trái tim cô đột nhiên muốn ngừng đập.

" Mọi người ơi, mọi người mau chạy qua đây." đè nén không được sự sợ hãi trong lòng, cô nhanh chóng chạy về phía cửa mà kêu to.

Cô dùng hết hơi mà la to: " Chị cả xảy ra chuyện rồi."

( Đấy thấy chưa tui nói có sai đâu

....................................................................................................................

Đinh Vũ Thiến cầm điều khiển tivi bật tới bật lui, không ngừng bật qua các kênh.

A, chán muốn chết rồi.

Cô cầm điều khiển tắt tivi, sau đó ném điều khiển qua một bên.

Buổi sáng hôm trước, mọi người trong Đinh gia đều vô cùng khẩn trương, đem cô đang mê man đến bệnh viện, sau đó đều chứng tỏ không có việc gì, mặc dù cô đã cố giải thích là do cô không ngủ được nên uống mấy viên thuốc ngủ, ba cô lại nghĩ rằng do áp lức công việc quá lớn, ra lệnh cho cô ở bệnh viện nghỉ ngơi ba ngày, không cho phép cô nghĩ đến công việc nữa.

Ban đầu cô muốn tập trung vào công việc để quên hết mọi việc nhưng mà bây giờ.........

Haizzzzzzzzz

Bây giờ ngoài than thở cô cũng chỉ có thể than thở mà thôi.

Cốc....... Cốc....cốc....

Đang chuẩn bị cầm điều khiển tivi bật lại tivi thì bất ngờ vang kên tiếng gõ cửa.

Bây giờ là buổi trưa, bạn cô đến thăm vừa cùng mẹ cô đi ăn cơm, các bác sĩ bây giờ cũng đang nghỉ trưa, lúc này ai đến thăm cô?

Chẳng lẽ là Vũ Khiết cùng Vũ Du nhân lúc nghỉ ngơi đến xem cô.

Nghi vấn trong lòng cô rất nhanh có được đáp án, khi cửa phòng mở ra cô giật mình mở to mắt.

Diêm Trọng Uy.

Lại là tên đàn ông âm hồn bất tán này.

Trong tay anh ta cầm một bó hoa tươi, chậm rãi đi về phía cô.

" Cô không sao chứ?"

Anh ta đem bó hoa đặt trên đầu giường, quan sát cô cẩn thận.

Khi đã hiểu rõ lòng mình, hôm nay anh muốn gọi điện để nói cho cô biết, muốn hẹn cô ra ngoài để nói rõ về tấm lòng của anh, nhưng mà lại nghe trợ lí của cô thông báo về chuyện cô nằm viện, không để ý đến việc buổi trưa còn có hẹn cùng một khách hàng lớn, anh nhanh chóng chạy tới bệnh viện để thăm cô.

May mà cô không sao.

Ngoại trừ sắc mặt cô còn tái nhợt, mọi thứ đều không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Cho tới bây giờ, tâm tư anh mới bình ổn.

" Anh đến đây làm gì?"

Anh ta như một du hồn, cô lên núi nghỉ phép anh ta liền đuổi theo lên núi, bây giờ cô ở bệnh viện dưỡng bệnh mà anh ta lại có thể tìm đến bệnh viện được.

Ngoại trừ trức giận, cô hoàn toàn coi thường sự lo lắng của anh đối với cô.

" Tôi là đặc biệt tới thăm cô."

Anh nhấc chân, trực tiếp đến mép giường ngồi xuống.

Đến thăm cô?

Anh ta tốt cụng đến vậy sao?

Cũng không phải là có ý đồ bất chính với cô ở đây ư?

Nơi này là phòng bệnh riêng, chỉ cần khóa trái cửa, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì nha.

Nghĩ đến đây cô không khỏi co rụt thân thể, nhanh chóng tìm đường chạy trốn.

Người đàn ông này luôn luôn lấy nhục nhã cô làm thú vui, cô không thể nào không đề phòng.

" Nếu không có chuyện gì thì mời anh đi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi."

Vì an toàn của bản thân mình, cô lập tức đuổi khách.

" Tôi chỉ ngồi một lát, sẽ không mất nhiều thời gian". Anh cúi người về phía cô, nhẹ nhàng thay cô kéo ra phần áo cồ áo ngủ bị lật, cũng không hề đụng vào người cô.

Anh dựa vào quá gần khiến thần kinh cô vô cùng căng thẳng, cô theo bản năng giữ lấy áo:" Tôi đang dưỡng bệnh, không thể cung cấp phục vụ đặc biệt được, chẳng lẽ ngay cả một bệnh nhân mà anh cũng không bỏ qua?"

" Cô khẩn trương cái gì?" anh cười nhạo một tiếng:" Tôi tới đây thăm bệnh."

" Tôi rất khỏe, không cần anh tới thăm."

" Rất khỏe ư? Tại sao lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy?"

Anh ta cho rằng cô uống thuốc ngủ tự sát.

" Người nào làm chuyện ngốc nghếch hả? Tôi chỉ là không ngủ được nên uống thêm mấy viên thuốc". Cô đơn giản chỉ là không ngủ được nên uống mấy viên thuốc ngủ, tại sao mọi người lại cho rằng cô nghĩ không thông?"

" Tại sao lại không ngủ được?" Anh tiếp tục truy hỏi vấn đề.

" Không liên quan đến anh!" Mặc dù đúng là có liên quan đến anh nhưng mà cô không muốn thừa nhận.

" Chuyện không liên quan đến tôi sao?" anh hoài nghi

Trừ anh ra còn có ai có thể mang đến phiền toái như vậy cho cô?

" Anh đừng dát vàng lên mặt mình nữa." Để tránh tiết lộ tâm sự, cô cố gắng nói sang chuyện khác:" Anh tới thăm tôi làm gì? Có phải đến để xác định muốn đồ chơi của anh chết hay chưa, sau đó tiếp tục tính kế khác phải không?"

" Hôm nay tôi đến đây đặc biệt hướng cô xin lỗi." Anh tính toán việc đầu tiên là lấy đươc sự tha thứ của cô, sau đó sẽ bày tỏ rõ tâm tư cảu mình.

Nói xin lỗi?

Lời nói của anh ta khiến cô cảm thấy giật mình.

Người đàn ông này uống nhầm thuốc hay sao? Lại mở miệng nói nhận lỗi với cô.

Chỉ một câu xin lỗi tất nhiên là không có tác dụng gì.

" Nói xin lỗi ư? Sao tôi dám nhận". Cơ giận giữ của cô vẫn còn chưa hết:" Ngàn lỗi, vạn lỗi đều là do tôi, là tôi có mắt như mù mới có thể đắc tội với tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi! Tôi không cần lời xin lỗi của anh, chỉ mong rằng giơ cao đánh khẽ, từ nay đừng tìm tôi gây phiền toái là tôi đã vô cùng cảm kích rồi."

" Không thể nào." Anh muốn cô, làm sao có thể không tới tìm cô.

" Vậy mong anh đem hiệp ước giữa chúng ta nói rõ về thời gian kết thúc, để tôi biết được bao giờ mới không bị anh quấy rầy?"

" Không thể nào?" Anh vĩnh viễn không bao giờ buông tay, tính toán quấy rầy cô cả đời.

" Được, vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?" như thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, nếu cứ tiếp tục như vậy cô nghĩ rằng mình thật sự sẽ uống thuốc ngủ tự sát.

" Rất đơn giản". Anh nói chém đinh chặt sắt (ý chỉ dứt khoát a) bày tỏ:" Anh thật sự thích em, hi vọng có thể ở cùng với em suốt đời".

Lời tỏ tình như vậy từ trước đến nay anh đều cảm thấy vô cùng buồn nôn, và không một ai dậy anh cách nói lời tỏ tình một cách tự nhiên như vậy.

Anh cho rằng sau khi cô nghe xong sẽ cảm động đến khóc nức nở.

Nhưng phản ứng của cô lại khiến anh thất vọng.

Không có cảm động, càng không có tiếng khóc nức nở, vẻ mặt duy nhất của cô lúc này là ngẩn người.

Một lúc sau, vẻ mặt của cô mới có chuyển biến:" Anh Diêm, tôi không biết anh lại muốn chơi trò gì, nhưng xin đừng coi tôi là một người ngốc nghếch để anh đùa giỡn."

Anh ta tỏ tình nhưng lại khiến cô nghĩ đến ngày cá tháng tư, căn bản là cô cũng không tin lời anh ta nói.

" Em tại sao lại không tin anh?"

Tình huống hình như không có lạc quan, cô dường như không tin lời nói thật lòng của anh.

Chẳng lẽ lần đầu tiên anh tỏ tình lại có kết quả tơi tả ( nguyên văn nha) ra về?

" Anh nghĩ anh đối xử với tôi như vậy, tôi còn có thể tin tưởng anh sao?" cô đâu phải người ngu ngốc. Như thế nào mà anh ta còn mong cô tin tưởng?

"Tôi đối xử với em quá đáng hả?"

Anh thừa nhận mình có nói một số lời quá đáng, nhưng mà không có bạc đãi cô nha.

Chẳng những anh ở trên giường dốc hết tâm tư lấy lòng cô, mà còn theo cô lên tận trên núi sau đó vô cùng khổ sở mà cõng cô xuống núi, trên thế giới này chưa từng có người con gái nào khiến anh hao tổn tinh thần và sức lực như vậy á.

Anh tự nhận đối với cô cũng không tệ nha!

" Anh lợi dụng đơn hàng uy hiếp tôi, ép buộc thân thể tôi, coi tôi như tình nhân khi nào gọi thì phải đến, đùa giỡn cùng chà đạp tôi ".Cô tức giận phẫn nộ tố cáo tội trạng của anh.

Thích một người không phải như vậy, ngay cả điều cơ bản nhất là tôn trọng mà cũng không có.

" Đó là bởi vì....... Tất cả những chuyện đó đều ngoài tầm khống chế của anh". Anh nghĩ ngợi không biết phải giải thích với cô như thế nào, trải qua mấy ngày nay tâm tư anh có 1 số chuyển biến lớn." Vừa mới bắt đầu, thật sự là anh vô cùng tức giận, càng về sau lại không thể khống chế được nghĩ đến được gần em, càng đến gần em lại không muốn buông em ra."

Gương mặt tuấn tú của anh lần đầu tiên xuất hiện tình trạng đỏ mặt: " Uy hiếp em là anh không đúng, chỉ là..ách... Phương pháp..... Để anh có thể thường xuyên được gặp em."

Anh đem hai từ " Thủ đoạn" sửa chữa, dùng lời văn tao nhã hơn để diễn tả cho cô hiểu.

Anh muốn đến gần cô, muốn được thấy cô, anh sẽ không bao giờ buông cô ra nữa.

Cô đang nằm mơ sao?

Trong lúc hoảng hốt, thì trái tim cô lại có cảm giác sung sướng.

Giác quan thứ 6 mách bảo, cô không phải là đơn phương yêu anh, anh cũng thích cô nha.

Anh thật sự thích cô!

" Làm bạn gái của anh được không? coi như giao cho anh cơ hôi bồi thường cho em trong những ngày em chịu ủy khuất?". Mặc dù anh không đem Nhan Dật Khải để trong mắt, nhưng mà cũng không mắm chắc việc cô sẽ đồng ý với anh, nhưng mà anh có 100% sự tự tin, anh tin thêm một thời gian nữa cô nhất định sẽ yêu anh.

Giọng nói của anh dịu dàng khác thường, thái đọ cũng không còn bá đạo nữa, cô say mê nhìn hình dáng anh, ngay lập tức muốn gật đầu đồng ý,

Nhưng mà.........

" Nếu tôi nhớ không lầm, anh đã có bạn gái?" Tuy rất vui mừng, nhưng mà cô vẫn không mất đi lí trí, vẫn nhớ tình huống thực tế.

Nghe thấy cô nói vậy, anh nhếch miệng lên cười, cười vô cùng vui vẻ.

Mặc dù cô không nói là đồng ý làm bạn gái anh, nhưng mà cô lại bày tỏ cho anh biết ý tứ của cô.

" Bây giờ không có, trừ phi em gật đầu đồng ý". Anh đã gọi điện thoại nói rõ với Lý Nguyên Du và đề nghị chia tay.

" Anh không nói đùa chứ". Cô kinh ngạc vì quyết tâm của anh.

" Anh không đùa kiểu này". Sức lực của anh từ trước đến giờ không lãng phí lên trò chơi tình cảm, muốn có tình nhân thì anh chỉ cần nói một tiếng là được.

" Vậy vị hôn phu của tôi.........". Cô muồn nói lại thôi.

Hôn ước dù sao cũng là một loại cam kết, không giống quan hệ bạn trai bạn gái muốn chia tay lúc nào thì chia tay, huống chi Nhan Dật Khải vẫn không muốn cùng cô chia tay, mà anh ta hiện giờ còn muốn kết hôn với cô.

" Đừng có lôi anh ta làm lí do, anh biết em muốn chia tay với anh ta không phải sao?" Anh lại nhớ lúc cô cầm keo xịt tóc tới xịt đầy mặt anh, nội tâm không nhịn được mà mỉm cười." Có muốn anh nói với anh ta giúp em không?"

Vì cô, anh không tiếc cùng anh em họ Nhan xung đột, thậm chí tuyệt giao cũng không sao, thứ anh muốn không ai có thể tranh giành.

" Không cần". Cô lắc đầu:" tôi và anh ta chia tay, nguyên nhân không phải vì anh, anh nhúng tay vào mọi chuyện sẽ càng phức tạp thôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục anh ta".

" Như vậy là em đồng ý?" Diêm Trọng Uy cười híp mắt nhìn cô.

" Cái gì?" Trong đầu cô bây giờ đều nghĩ đến việc làm sao để chia tay cùng Nhan Dật Khải, trong lúc nhất thời không nghe rõ anh nói.

" Làm bạn gái của anh nha!"

" Bạn gái?"

" Nói nhiều như vậy, chẳng lẽ nãy giờ giỡn hay sao?" Anh nghiêng người về phía cô, đôi môi gần như dính sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Cô vô cùng xấu hổ, giống như đang bị mắc kẹt không thể động đậy, nhưng mà trên khuôn mặt tràn ngập vui sướng đã nói lên tất cả.

Anh nhanh chóng hôn lên môi cô, nhanh chóng chiếm lấy hương vị ngọt ngào, cùng hơi thở của cô.

Cô nhắm mắt lại, không thành thục đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.

Lần này cô không giãy giụa, khước từ anh, cả người hoàn toàn tan chảy vì cái hôn sâu của anh, cùng với sự nhiệt tình đòi hỏi của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.