Cầu Được Kiếp Này

Chương 44




Sầm Duẫn trở về thư phòng, ngồi trên bàn bóp trán. Hôm nay hắn phái người tìm hiểu Lý gia, đại phòng Lý gia ngồi vào vị trí Hộ Bộ Thị Lang cũng là bị hối lộ, hạng người vô năng.

Nhà riêng Lý gia hỗn loạn, Lý Ân Xu lại chỉ là biểu tiểu thư Lý gia, quan hệ thông gia khá xa, ở Kim Lăng còn từng làm hoa nương, muốn để Lý gia chọn một mối hôn nhân tốt cho nàng, muốn sống qua ngày lành ở Lý gia nhất định không đơn giản hơn Kim Lăng bao nhiêu. Nếu không làm thiếp cho người ta thì là thê tử cho con cháu nhà nghèo, nhà cao cửa rộng khác chắc chắn chướng mắt nàng.

Huống chi, dựa vào tác phong của Lý thị lang, Lý Ân Xu có dung mạo như vậy, nói không chừng còn nạp nàng vào trong phủ, lại có lẽ là vì quan tước mà làm lén giao dịch. Tóm lại, Lý phủ này cũng là một nơi ăn thịt người không nhả xương.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên luyến tiếc, dù cho nữ nhân này nhẫn tâm dùng mạng của hắn đổi lấy cuộc sống của mình, nhưng hắn vẫn luyến tiếc.

Không thể tưởng được Sầm đồng tri từ trước đến nay luôn sát phạt quyết đoán cũng có một ngày mềm lòng. Sầm Duẫn cười tự giễu, cho nên hôm nay hắn đưa ra yêu cầu với mẫu thân, muốn cưới thê tử, cho nàng làm thiếp, cho nàng một nơi an ổn.

Thậm chí hắn ác liệt nghĩ, có một thê tử ôn nhu rộng lượng chắc phải mạnh hơn nàng gấp trăm lần, tình cảm của mình đối với nàng đơn giản là bởi vì phương tiện phía dưới của nam nhân. Chờ nhìn gương mặt nàng lâu rồi, bản thân cũng sẽ chán chường, đến lúc đó không còn gì luyến tiếc.

Huống chi nếu hắn buông tay, việc trong mộng sẽ ứng nghiệm, chẳng phải là hắn một tay dâng Lý Ân Xu cho Giang Mục Chi, nghĩ đến nàng ở trong lòng ngực nam nhân khác, Sầm Duẫn lập tức có một loại xúc động muốn giết người.

Đêm khuya, hắn không ngủ được, đèn thư phòng chưa tắt, hắn lật sổ con trên bàn, lật xem một hồi tới một quyển cuối cùng. Đây là họa hắn từng vẽ, một bức mỹ nhân đồ, người trong họa là nàng. Ngày ấy An Lăng Viễn nói không sai, hắn quả thật lo lắng nàng suốt một đêm.

Thận Thường đứng chờ ở trước cửa, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, trong đêm tối yên tĩnh mỗi một chữ Sầm Duẫn nói đều rõ ràng truyền vào lỗ tai hắn, “Chuẩn bị ngựa, đi ngõ nhỏ Phương Nguyệt.”

Bóng đêm tối tăm, ngõ nhỏ Phương Nguyệt đã sớm ngủ.

Từ ngày hôm đó, hai ngày Sầm Duẫn không tới, trong lòng Ân Xu không có bao lớn nắm chắc, rốt cuộc tất cả thủ đoạn của nàng đều dùng trên người hắn, đều bị hắn nhìn vạch trần. Liên tiếp lừa gạt, đổi lại là bất luận kẻ nào cũng sẽ không tin.

Nhưng Ân Xu luôn có một loại cảm giác, nàng đặc biệt với Sầm Duẫn, thậm chí có đôi khi nàng sẽ cho rằng, Sầm Duẫn thích nàng không chỉ vì dáng người của nàng, có lẽ còn mang theo thật lòng. Mỗi khi nghĩ vậy, Ân Xu đều sẽ cười, mạng nàng sắp không giữ được, thật lòng để làm cái gì.

Hôm nay nàng ngủ sớm giống như bình thường. Từ hôm đó người nàng nóng lên mà không tự biết, mỗi đêm đi vào giấc ngủ, ngoài bình phong đều sẽ có người trông chừng, cách một thời gian sẽ tiến vào xem nàng. Nàng ngại phiền, nhưng mấy tiểu nha đầu kia nói là công tử phân phó không thể không làm. Ân Xu cũng mặc kệ các nàng.

Đêm nay nàng đang ngủ, phía sau đột nhiên có người, nàng tưởng là Linh Hoàn, cũng không lên tiếng. Không nghĩ tới người nọ sờ lên giường, bàn tay to lập tức ôm chầm nàng.

Ngoại trừ Sầm Duẫn, còn ai sẽ to gan như vậy?

Ân Xu tỉnh, ra vẻ không tỉnh giả bộ ngủ, lật người, tay chân đều leo lên người hắn, ôm chặt hắn, quần áo nửa lộ.

Sầm Duẫn đè nàng ở dưới thân, “Tiểu hồ ly, còn giả bộ cái gì?”

Ân Xu mở to mắt, trong bóng đêm nhìn hắn, mơ hồ không rõ, nàng muốn nói gì lại bị người chiếm lấp, chỉ có âm cuối tràn ra từ khóe miệng, hô hấp dồn dập, bức mành như gợn sóng cuồn cuộn.

Lúc nãy Linh Hoàn đang ngủ sau bình phong, trước mặt đột nhiên xuất hiện một mảnh bóng người, nàng ấy đang muốn kêu to, thấy rõ người tới, hoảng loạn quỳ trên mặt đất, người nọ đi lướt qua nàng ấy.

Linh Hoàn ở sau bình phong không dám đi, nàng ấy nghe động tĩnh trong phòng mặt đỏ tai hồng, cho dù nghe qua một lần nhưng vẫn khó nén ngượng ngùng.

Ngõ nhỏ Phương Nguyệt có mây đen bao phủ, người bên trong cũng như lạc vào đám mây, phập phập phồng phồng, không tìm được nơi dừng chân.

Trong mành vươn ra một cánh tay ngọc trắng nõn, dấu vết xanh tím, đặt ở trên mép giường, lại rất nhanh bị bàn tay to vươn tới tóm trở về.

Mồ hôi nam nhân theo cằm tích trên mặt nàng, Ân Xu lường trước, chính mình lúc này đây lại đánh cược chính xác.

Hôm sau, chờ Ân Xu tỉnh lại bên gối đã không có người, độ ấm trên giường đã lạnh từ lâu. Đêm qua chỉ là đêm xuân nhất thời. nếu không phải còn dấu vết trên người thì nàng cho rằng đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi.

Vô luận nói như thế nào, Thế tử gia nguyện ý tới. Nàng ở Thượng Kinh không nơi nương tựa, Lý gia chung quy vẫn là không đáng tin cậy, Thế tử gia có thể sủng nàng, bất luận là quyền thế hay địa vị đều cực cao, là chỗ dựa duy nhất của nàng, nàng cần phải nắm chặt trong tay.

“Linh Hoàn, chuẩn bị nước.” Ân Xu vươn bàn tay trắng, lười nhác đẩy mành.

Linh Hoàn chuẩn bị nước xong, Ân Xu mặc quần áo đi vào tịnh phòng (phòng tắm).

Ân Xu ngâm mình trong thau tắm, Linh Hoàn đứng ở phía sau không dám nhìn nàng, gương mặt đỏ bừng, không chỉ bởi vì dấu hôn trên người nàng, còn vì cô nương thật sự quá đẹp, dáng người này khiến Linh Hoàn cũng không khỏi muốn nhìn nhiều vài lần.

Trong tịnh phòng hơi nước lượn lờ, tiểu tỳ nữ bên ngoài bưng một chén thuốc nồng đậm vào, “Cô nương, lúc đi thế tử phân phó cô nương uống thuốc này.”

Ân Xu giương mắt nhìn chén thuốc màu nâu kia, tức khắc sáng tỏ, trách không được đêm qua người này không có tiết chế, thời khắc mấu chốt cũng không dừng lại, hóa ra là có chuẩn bị.

Linh Hoàn thần sắc không đành lòng, nàng ấy biết đây là thuốc gì, uống nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến thân thể của cô nương.

Nàng ấy lo lắng gọi, “Cô nương…”

Ân Xu biết ý nàng ấy, cho nàng ấy một ánh mắt trấn an, nói: “Không sao.”

Ngay sau đó thần sắc tự nhiên duỗi tay cầm chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Sáng sớm, nếu Sầm Duẫn rời ngõ nhỏ Phương Nguyệt đi thẳng tới Cẩm Y Vệ, sẽ không khỏi khiến người hoài nghi, hắn trở về đi vào từ cửa hông quận vương phủ, sau đó đi ra ngoài từ cửa lớn quận vương phủ.

Đêm qua ở ngõ nhỏ Phương Nguyệt chỉ ngủ một canh giờ, tuy là một canh giờ nhưng không thấy mỏi mệt chút nào, ngược lại càng có tinh thần, ngày thường âm trầm hôm nay lại mang theo ý cười.

Sáng sớm Khổng Đuốc trình công văn, Sầm Duẫn hơi cười với hắn, Khổng Đuốc cả kinh, toàn thân nổi da gà.

Bước chân loạn choạng rời khỏi cửa, thần bí mà kéo Thận Thượng đến nơi khác, Thận Thường là thị vệ của đại nhân, không có gì hắn không biết. Khổng Đuốc liếc vào trong phòng, nhỏ giọng nói “Đại nhân chúng ta có phải có nữ nhân bên ngoài?”

Nghe lời này, Thận Thường thầm giật mình, trên mặt lại bình tĩnh, “Việc của đại nhân, há có thể tha cho ngươi ta xen vào?”

Khổng Đuốc gãi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, hôm qua đại nhân còn hỏi hắn chuyện thê thiếp trong phủ, hôm nay mặt mày hớn hở, dựa vào kinh nghiệm của hắn, rõ ràng là mới làm một đêm xuân xong.

Hắn biết Thận Thường trung thành, chưa từ bỏ ý định hỏi, “Ngươi thật sự không biết?”

Thận Thường bất động như núi, “Không biết.”

Thấy hắn không chịu nói, Khổng Đuốc mất mát bỏ đi. Thận Thường mới nhẹ nhàng thở ra, tiểu tử này, đôi mắt đủ sáng! Suýt nữa bị hắn phát hiện ra việc Ân Xu cô nương, lại cảm thấy tự hào, việc của công tử và Ân Xu cô nương, tại Thượng Kinh này chỉ có hắn thị vệ bên người biết, rồi lại bỗng nhiên cảm thấy áp lực gấp bội, thị vệ bên người công tử, quả là không dễ làm.

Sau giờ trưa, Thận Thường vào cửa thông báo: “Đại nhân, An Lăng công tử nhờ người truyền lời nhắn, Nhạc Bình có việc, nửa tháng sau mới đến.”

Sầm Duẫn rũ mắt hỏi “Có nói là chuyện gì?”

Thận Thường thấp giọng đáp: “Không có.”

Sầm Duẫn không lên tiếng, bút trong tay dừng lại, nước mực nhỏ giọt trên giấy Tuyên Thành.

Ban đêm, Thận Thường dắt ngựa từ chuồng ngựa ra, do dự trong chốc lát, hỏi: “Công tử, tối nay ngài có đi ngõ nhỏ Phương Nguyệt?”

Sầm Duẫn hơi ngưng thần, tiếp nhận cương ngựa, xoay người nhảy lên, nói “Truyền tin vào phủ, nhiều ngày nay Cẩm Y Vệ có việc, ban đêm không tiện hồi phủ.”

Thận Thường vui vẻ, Cẩm Y Vệ đã nhiều ngày thanh nhàn, làm gì có công vụ? Công tử đây là muốn ở lại ngõ nhỏ Phương Nguyệt!

Ngõ nhỏ Phương Nguyệt mở cửa, Sầm Duẫn ném cương ngựa cho Thận Thường, khi vào cửa, trong viện tràn đầy mùi thuốc, Sầm Duẫn ngửi ngửi, không khỏi nhíu mày, mùi hương thật sự khó ngửi.

Hắn mới rời đi một ngày, cái giá trong viện phơi đầy thuốc, nữ lang cuộn ống tay áo đứng ở bên giá gỗ, cầm một cọng thảo dược tinh tế mà nhìn, mày đẹp cong cong, giống như trăng non, môi hơi mím lại, như là gặp việc gì khó. Thần sắc chăm chú, hắn vào cửa cũng chưa phát hiện. 

Ân Xu ngủ nửa ngày, tỉnh lại lập tức phân phó tỳ nữ ra ngoài mua dược liệu, Giang Hoài Sơn cáo già xảo quyệt, nàng tự biết không đáng tin cậy, tuy không am hiểu y thuật, hơn nữa độc này nàng nghiên cứu ba năm, cũng không nghiên cứu ra nguyên cớ, nhưng hiện tại liên quan đến tánh mạng của nàng, cũng không thể chờ An Lăng Viễn, việc của bản thân nàng luôn để bụng.

Đang lay thảo dược, bên hông bị người câu lấy, kéo vào trong lòng ngực hắn, hơi thở của hắn ở bên tai nàng, ngứa.

Sầm Duẫn ngậm lấy vành tai nàng, thân thể Ân Xu cứng đờ, giống bị điểm huyệt bất động. Sầm Duẫn nhướn mày cười nhạt, hắn biết, đây là điểm mẫn cảm của nàng.

Tay hắn giam cầm eo nhỏ mềm mại của nàng, thân thể hai người dính chặt, không lưu một khe hở, lại vùi đầu vào cổ nàng, tinh tế ngửi. Trong viện toàn là mùi thuốc dày đặc, chỉ có trên người nàng là thơm, hương vị nhàn nhạt, thật là dễ ngửi. Người xung quanh đều lui ra ngoài, trong viện chỉ còn lại hai người.

“Mua nhiều thuốc như vậy làm cái gì?” Hắn hỏi, môi cố ý vô tình cọ qua vành tai Ân Xu, Ân Xu cố nén tê dại, mới không trốn tránh.

Ân Xu bỏ thảo dược trong tay lên kệ, xoay người vòng tay ôm lấy hắn, nhón chân hôn lên trên môi hắn, như chuồn chuồn lướt nước, đang muốn vùng ra, Sầm Duẫn buộc chặt giam cầm cánh tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng trở về, ngậm lấy môi nàng, một bàn tay khác lặng yên không một tiếng động mò vào quần áo nàng.

Khi Ân Xu không đứng được, hắn mới buông tha nàng, hô hấp triền miên ở bên nhau, hắn nhéo chóp mũi nàng, trêu đùa “Sao luôn vô dụng như vậy?”

Nghe lời này, Ân Xu trừng hắn, quay mặt đi, không đáp lại hắn.

Sầm Duẫn cười, bế ngang nàng lên, đá văng cửa phòng, đi vào.

Trăng lên đầu cành liễu, nam nữ vui đùa thích ý.

Ân Xu nằm ở trên giường không muốn động, lại bị Sầm Duẫn bế lên quay lại tịnh phòng.

Lại từ tịnh phòng đi ra, nước bên trong đã lạnh, Ân Xu mệt cực, nhưng đầu óc lại tỉnh táo, mở mắt nằm ở trên giường.

Sầm Duẫn ôm nàng, làm nàng giống mèo con dựa vào người mình.

Biết nàng còn chưa ngủ, lên tiếng hỏi, “Nghĩ thế nào lại đùa nghịch đống thảo dược đó?”

Ân Xu giận dỗi, lật người không để ý đến hắn, “Ngài hiện tại còn nhớ hỏi.”

Hôm nay tâm tình Sầm Duẫn rất tốt, cũng không giận, duỗi tay đặt trên eo nàng, kéo nàng về, dán ở bên cổ nàng thì thầm “Lý Ân Xu, đừng quên, là ngươi cầu gia, không hầu hạ gia cho tốt, còn dám trở mặt với gia?”

Ân Xu bị hắn lăn lộn đến cả người vừa đau vừa mềm, vừa nghe lời này, nháy mắt ấm ức đáng thương vô cùng, “Là Ân Xu cầu ngài, nhưng ngài không phải cũng là nguyện ý sao, ngài ăn no ngủ đủ, Ân Xu có thể được chỗ tốt gì?”

Nữ nhân này, biến sắc mặt trở nên nhanh như vậy.

Sầm Duẫn bất mãn tàn nhẫn nhéo thịt mềm bên hông nàng, “Miệng lưỡi sắc bén.”

Ân Xu không để ý đến hắn, Sầm Duẫn lại nói, “Không phải ngươi đòi danh phận với gia? Chờ qua một thời gian, thế tử phi vào cửa, gia sẽ cho ngươi danh phận.”

Ân Xu hơi im lặng, âm thanh rầu rĩ, “Ngài muốn cưới thê tử?”

Sầm Duẫn lên tiếng “Ừ.”

Không biết là nên có cảm thụ gì, nàng cũng không muốn nghĩ.

Dựa vào thân phận của nàng, làm thiếp cũng khó, huống chi tình hình của Lý gia nàng cũng biết chút, cục diện thế này mới là tốt nhất. Ngày sau dựa vào thủ đoạn của nàng, bước đến vị trí Thế tử phi cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng nàng thiếu chính là thời gian.

Ân Xu lại nói, “Gần đây Ân Xu đang nghiên cứu chế tạo thuốc giải, những thảo dược ngoài viện là hôm nay ta phân phó hai tiểu nha đầu đi mua.”

Nàng cảm giác cánh tay bên hông buộc chặt, hô hấp của người phía sau nặng vài phần.

Tiếp tục nói: “Ngài yên tâm, ta kêu các nàng cẩn thận, sẽ không để người phát hiện.”

“An Lăng Viễn sắp tới.” Sầm Duẫn dựa vào gần, lưng Ân Xu dính vào ngực hắn, tay hắn chậm rãi xoa eo cho nàng, hắn nói “Ta tất nhiên sẽ không để ngươi xảy ra việc gì.”

Lông mi Ân Xu rũ xuống, ánh mắt trong đêm tối không rõ, không biết tin hay không, chỉ trầm thấp “Ừm” một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.