Cầu Được Kiếp Này

Chương 41




Sầm Duẫn phất tay áo ra xe ngựa.

Gió lạnh thổi vào mặt hắn, hắn lên ngựa, hai tay kéo cương ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa đi về phía trước.

Trời mới đổ mưa trên mặt đất bắn lên bùn đất lầy lội, tiếng vó ngựa dần dần ngừng lại, Sầm Duẫn cắn chặt hàm dưới, nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng trong mộng.

Khi xe ngựa nghỉ tạm, Sầm Duẫn ngồi ở trong xe ngựa, hắn luôn luôn cảnh giác, mà lúc này thế nhưng bất tri bất giác đã ngủ quên.

Trong mộng giống như hiện thực, hắn biết được Lý Ân Xu sử dụng mị thuật, không báo cho nàng, ban đêm đi trước. Mà sau cơn mưa, Đông viện đột nhiên bốc lửa lớn, chờ lửa bị dập tắt, đã là một mảnh phế tích.

Thuộc hạ vội vàng tới báo, Sầm Duẫn lập tức cưỡi ngựa trở về Kim Lăng, dưới phế tích chỉ có một thi thể nữ.

Hắn đứng ở trước cửa, đôi mắt nhìn thi thể kia, tay rũ bên người run một chút, chỉ một chút rất nhỏ, không ai thấy được. Thanh tuyến hắn vững vàng, nghe không ra khác thường, “Người này không phải nàng, đi tìm tiếp.”

Thận Thường ở một bên nhìn thấy rõ ràng. Quần áo trên người xác chết kia giống Ân Xu cô nương như đúc, trâm trên đầu cũng là cây nàng thường cài, làm sao không phải? Hắn muốn khuyên, nhưng thấy thái độ công tử kiên quyết, chỉ có thể lĩnh mệnh đi xuống.

Việc ở Thượng Kinh cấp bách, không thể ở lâu, nửa ngày sau, Sầm Duẫn rời khỏi Kim Lăng, nhưng lại để thuộc hạ lại, lúc gần đi hắn nói “Bất luận tìm bao lâu, cũng phải tìm được người tồn tại trở về cho ta.”

Mà hắn ở trong mộng giống như người đứng xem thấy được rõ ràng, lúc này Ân Xu đã bị Giang Ngọc nhốt ở trong mật thất miếu hoang ngoài thành Kim Lăng, người cứu nàng đi ra ngoài chính là Giang Mục Chi.

Sầm Duẫn mở to mắt, gió lạnh thổi qua, trong mắt sáng trong.

Ân Xu lười biếng dựa vào xe ngựa, thần sắc uể oải, cơm canh trên bàn đã lạnh ngắt.

Xem ra đã hoàn toàn đắc tội Sầm Duẫn rồi.

Nàng trở mình, phút chốc ngồi dậy, kêu: “Linh Hoàn.”

Màn xe xốc lên, Linh Hoàn tiến vào.

Ân Xu quay đầu nhìn nàng ấy, lông mi run rẩy, bỗng nhiên lại không biết nói gì, vô lực nhắm mắt: “Thôi, đi xuống đi.”

Không biết vì sao những tâm cơ thủ đoạn đó, nàng đột nhiên không muốn dùng.

Đoàn người chạy theo Sầm Duẫn đã là ngày thứ hai.

Chạy đường hai ngày, cuối cùng cũng có thể nghỉ tạm ở trạm dịch.

Ân Xu xuống xe ngựa, ngủ một ngày có tinh thần, về phòng rửa mặt chải đầu một phen, lại ra ngoài đi một chút.

Vòng quanh trạm dịch một vòng cũng không thấy người muốn gặp, Ân Xu cảm thấy cô đơn.

Qua trạm dịch, lại đi một ngày sẽ tới Thượng Kinh. Đây là nơi nàng luôn muốn tới. Trong lòng Ân Xu lại không có nhiều vui mừng, rốt cuộc hiện tại nàng lẻ loi một mình, nguyên nhân chết của ngoại tổ phụ chưa biết được, hiện giờ mị thuật bị Sầm Duẫn phát hiện, cũng không biết sau khi nhập kinh có thể dựa vào hắn bao lâu.

Nàng sờ sờ khóe môi, nghĩ đến ngày ấy Sầm Duẫn tìm được nàng, bế nàng lên ác độc hôn nàng, luôn cảm thấy Thế tử gia vẫn có chút thích nàng. Nếu không có mị thuật trợ giúp, cùng hắn đi đến một bước này cũng không phải việc gì khó. Ân Xu đột nhiên hối hận, vì sao lại sử dụng mị thuật với hắn, còn nhất thời sơ ý bị hắn phát hiện, luôn có một loại cảm giác tai vạ không tới một mình, mà còn lôi kéo thêm nhiều tai vạ khác.

Nàng lại nghĩ đây có phải là quả báo người ta thường nói không?

Nàng đang nghĩ ngợi, cũng không biết đi tới đâu, cửa phía sau đột nhiên mở ra, một bàn tay mạnh mẽ kéo nàng vào.

Người nọ cầm đao bắt cóc nàng, nói “Đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết ngươi.”

Ân Xu không dám động, lông mi chớp chớp, nín thở, chỉ có lồng ngực không ngừng phập phồng: “Ngươi là ai?”

Đao người nọ kề sát cổ nàng, “Người tới giết Sầm Duẫn.”

Trong lòng Ân Xu lại suy nghĩ, nếu muốn giết Sầm Duẫn, vậy có liên quan gì tới nàng, người này sao lại ngu ngốc vậy chứ, tự đi tìm chết còn không biết. Nàng nói, “Ta nghĩ ngài có lẽ nhận sai người rồi, ta không phải Sầm Duẫn.”

“Ta tất nhiên biết, ngươi là thiếp thất Sầm Duẫn sủng ái nhất, một đường này ta đều thấy được, Sầm Duẫn mang về một nữ nhân từ Kim Lăng, người không gần nữ sắc đột nhiên mang theo một nữ nhân, xem ra ngươi nhất định quan trọng với hắn, có ngươi, ta mới dễ giết hắn.”

Dứt lời, bốn phía yên tĩnh, chỉ có quan dịch dưới lầu, tiếng bước chân của khách nhân, có tiếng rao hàng của tiểu thương, có xe ngựa hành tẩu, duy nhất chỉ có lầu hai yên tĩnh.

Ân Xu đi theo con đường bình thường, nàng đi tới xuất thần, lại không cảnh giác, người chung quanh dần dần thưa thớt, nàng đột nhiên hiểu ra, người nọ lại cho nàng làm con tin.

Đôi mắt nhìn xuống bóng người trên mặt đất, nàng cười “Các hạ hiện tại nghe ta khuyên một câu, có lẽ còn có thể sống sót ra ngoài.”

“Ít nói nhảm.” Dao nhỏ sắc bén, cần cổ đau xót, trên làn da trắng nõn tràn ra một đường máu.

Bỗng cửa gỗ bị phá vỡ, bụi bặm trong phòng bay tứ tung, Ân Xu bị sặc ho khan một tiếng, muốn lui một bước, nhưng người này bắt chặt, không thể lui.

Sầm Duẫn đứng ở trước cửa, xung quanh có người bao vây, “Theo một đường, hiện tại mới ra tay có phải hơi muộn?”

Lần này, người phía sau biết lui, “Ngươi dám chơi ta!” Hắn giận cực, “Sầm Duẫn, ngươi không sợ tiểu mỹ nhân của ngươi chết ở trong tay ta?”

Hắn đứng đó thân dài như ngọc, có ánh sáng chiếu vào người hắn, biểu tình hắn đạm mạc, tùy ý liếc Ân Xu một cái, nói: “Giết thì giết, từ trước đến nay ta không thiếu mỹ nhân.”

Ân Xu rũ mắt, nàng không biết Sầm Duẫn là nói thật hay nhất thời nói đùa. Người phía sau khó lường, tựa hồ không thông minh lắm, mũi đao kề trên cổ nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể giết nàng.

Nhưng nàng vốn là hai bàn tay trắng, chết thì hết, còn gì sợ nữa. Nàng mím môi, con ngươi kiên nghị, nàng thích đánh cược, vậy lại cược một lần.

Ân Xu giương mắt, trong mắt mờ mịt sương mù, nàng cắn môi, ngay sau đó cong mi, mỉm cười nói: “Công tử, Ân Xu biết ngài đang giận cái gì, ngài yên tâm, những dược vật đó ta đã sớm thiêu đốt trong đêm rời khỏi Giang phủ rồi.”

“Ân Xu biết ngài thật lòng với Ân Xu, Ân Xu cũng sẽ thật lòng đáp lại ngài.”

Một phen lý do thoái thác nửa thật nửa giả, thậm chí bản thân Ân Xu cũng không biết đến tột cùng là lừa hắn, hay là xuất phát từ chân tâm.

Sầm Duẫn hơi giật mình, nhìn chằm chằm con ngươi tràn ngập sương mù của nàng, làm như đang phán đoán.

Qua một lát, hắn thu hồi tầm mắt, trong mắt như mực, ánh mắt nặng nề, dáng người cao lớn đứng ở cửa, lù lù bất động, tựa như không để tâm những lời nàng nói.

Người phía sau đã mất nhẫn nại, “Lão tử tới đây không phải xem các ngươi lừa tình nhau. Nếu tiểu mỹ nhân này si tình với ngươi như vậy, vậy cho nàng chôn cùng ngươi đi.”

Lưỡi dao tới gần cổ trong nháy mắt, Ân Xu nhắm mắt, không có đau đớn, ngược lại bốn phía yên tĩnh, có tiếng giọt nước nhỏ trên mặt đất.

Nàng mở mắt, thanh đao cách nàng chỉ nửa tấc, Sầm Duẫn tay không bắt lấy lưỡi đao, lưỡi dao cắt ngang lòng bàn tay hắn, máu tươi đầm đìa, theo lòng bàn tay chảy từng giọt trên mặt đất.

Ân Xu hơi mở to mắt ngẩn ngơ nhìn hắn, đối diện với ánh mắt trầm trầm của hắn, vẫn là bình tĩnh, như là không có cảm giác đau.

Sầm Duẫn đoạt lấy chuôi đao, bắt lấy cánh tay Ân Xu kéo nàng vào trong lòng ngực hắn.

Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, kéo nàng ra sau lưng, mới nói, “Giết đi.”

Người tới giết Sầm Duẫn là người bị giam giữ trong đại lao Thượng Kinh, sau khi Sầm Duẫn rời Kinh, trốn thoát, một đường đi theo hắn, tùy thời hành động. Lại không thể tưởng được vừa mới ra tay, đã bị hắn thiết kế bắt được.

Sầm Duẫn không giải thích gì, ra cửa. Ân Xu đứng ở ngoài cửa, cần cổ trắng như tuyết vẽ ra một đường máu dài.

Thân ảnh cao lớn đi ngang qua nàng, Ân Xu duỗi tay giữ chặt ống tay áo hắn, bước chân người nọ dừng lại.

Ân Xu nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay chảy máu thả lỏng bên người hắn, vô cùng mềm nhẹ.

Không ngọn nguồn, Sầm Duẫn cảm thấy bực bội trong lòng, cau mày, lạnh giọng “Buông ra.”

Ân Xu cầm càng chặt.

Nàng lấy khăn thêu hoa hải đường ra, quấn quanh tay hắn, một vòng lại một vòng, tới phần đuôi, buộc lại, muốn chặn lại máu không ngừng chảy ra trên tay hắn.

Nữ lang trước mặt ngoan ngoãn nhu thuận, giữa mày ôn hòa, hắn đột nhiên nhớ lại vừa rồi, con ngươi nàng đầy hơi nước, đáy mắt ẩn tình, tâm tựa như bị người hung hăng nhéo một cái. Vốn dĩ, hắn thật sự muốn mượn tay người khác giết nàng, làm cho chính mình hết hy vọng, nhưng cuối cùng hắn không nỡ.

Hắn cười tự giễu, hất tay nàng ra, cởi bỏ khăn lụa, khăn lụa dính máu rơi trên mặt đất, hắn rũ mắt nhìn nàng, lòng bàn tay nâng hàm dưới nàng, đáy mắt u trầm, “Sau khi về Thượng Kinh, ta sẽ sắp xếp ngươi vào Lý phủ, chờ giải độc cho ngươi xong, về sau ta và ngươi không còn liên quan gì nữa.”

Ban đêm, một người ra roi thúc ngựa chạy đến cửa thành, đưa ngọc bài bên hông, quân trông cửa cung kính lui ra, mở cửa thành.

“Thánh Thượng.” Trong đại điện, Sầm Duẫn đứng khom người, lông mi rũ xuống, Phi Ngư Phục màu đen càng tôn lên dáng người cao lớn.

Văn Uyên Đế đến gần nâng hắn dậy, “Ngôn Chi, nơi này chỉ có ngươi và trẫm, không cần đa lễ.” Sau khi tiên đế mất, Văn Uyên Đế niên thiếu đăng cơ, tiểu cô cô chính là Hòa Hương công chúa mẹ đẻ của Sầm Duẫn, này đây, Văn Uyên Đế thật là tín nhiệm hắn, mới giao Cẩm Y Vệ cho hắn.

“Thần lần này đi Kim Lăng, đã bắt được ngọc tỷ đánh rơi, hơn nữa tìm được chứng cứ Thục Vương mưu nghịch, chỉ cần Thánh Thượng hạ lệnh, là có thể bắt nhốt Thục Vương kết án.”

“Tốt!” Văn Uyên Đế vỗ vỗ vai hắn, cười nói “Ngôn Chi việc này làm rất tốt, trẫm tức khắc đi hạ lệnh.”

Mắt Sầm Duẫn hơi nâng, lại nói: “Thánh Thượng, còn một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Thần hoài nghi, người chân chính sau lưng cũng không phải Thục Vương.”

Đi lên kinh thành gió nổi mây phun, Thục Vương đã từng quyền quý nhất thời, trong một đêm đều bị bắt, Cẩm Y Vệ phá án, người cách xa mấy con phố đều sôi nổi né qua. Tìm được một kiện long bào trong phủ Thục Vương, tư tàng long bào chính là trọng tội.

Thục Vương vào ngục, Sầm Duẫn ngồi ở trước bàn, mặc Phi Ngư Phục Cẩm Y Vệ màu đen, hông treo Tú Xuân đao, dáng người dài, ánh mắt lẫm liệt, bễ nghễ trước mắt người, “Thục Vương gia, ngươi khai thật, có lẽ còn con đường sống.”

Mặt Thục Vương đầy máu, sầu thảm cười, “Việc đã đến nước này, bổn vương còn có gì để nói.” Hắn ta nâng đầu, nhìn Sầm Duẫn, “Nghe nói Sầm đồng tri mang một cô nương từ Kim Lăng về, ngài phải bảo vệ cho tốt đấy, cẩn thận đừng để bị người ta bắt đi.”

“Ngươi có ý gì?” Ánh mắt Sầm Duẫn trầm xuống, rút Tú Xuân đao, ánh đao lành lạnh kề lên cổ hắn ta.

Thục Vương không sợ trường đao của hắn, nhìn hắn cười, “Sầm đồng tri không phải đã điều tra ra những nữ tử mệnh thuần âm đều bị đưa đến Thục Vương phủ sao? Mà Lý Ân Xu cũng là người mệnh thuần âm, việc này chỉ có bổn vương biết. Ngươi phải cẩn thận, bổn vương hiện tại tuy rằng khổ, nhưng ngươi chắc cũng đoán được, người phía sau màn không phải bổn vương.”

“Sầm đồng tri, bởi vì bổn vương thiếu ân tình của người kia, chuyện này bổn vương chỉ nói cho ngươi. Ngươi đã mang nàng hồi Kinh, thì nhất định phải bảo vệ nàng.”

Sắp đến Thượng Kinh, vết thương trên cổ Ân Xu kết vảy. Sau khi rời trạm dịch, Sầm Duẫn bỏ mặc nàng một mình, tự mình về Thượng Kinh trước.

Xe ngựa vào cửa thành, mới vừa vào Thượng Kinh, Ân Xu lập tức xốc màn xe lên nhìn ra ngoài, trên đường phồn hoa, tiếng người không dứt, có nhiều xe hoa sạp hàng, kẻ ăn xin trên đường cũng ít ỏi thưa thớt, không hổ là nơi rộng lớn nhất Đại Yến.

Linh Hoàn cũng là lần đầu tiên vào Kinh, trong lòng vui sướng, ánh mắt nhìn khắp nơi, cách màn xe, vui sướng mà kêu, “Cô nương, ngài xem kìa, đẹp cỡ nào!”

Đôi mắt Ân Xu đảo qua, là một cửa hàng nhỏ bán đồ chơi làm bằng kẹo.

Nàng cười “Thích thì đi mua một cái.”

Nghe vậy, Linh Hoàn cầm tiền, chạy ra mua hai món đồ chơi làm bằng kẹo trở về cho Ân Xu một cái.

Ân Xu nhận được, tiếp đón Linh Hoàn lên xe ngựa, nha đầu này đi một hồi, cũng nên mệt mỏi. Linh Hoàn lên xe ngựa, nàng mới buông màn xe, thong thả ung dung ngậm kẹo.

Qua một con đường, nơi xa một người đánh ngựa chạy tới, nói nhỏ vài câu bên tai Thận Thường. Người nọ đi rồi, tốc độ xe ngựa chợt nhanh hơn, vào đầu hẻm, đột nhiên quẹo về phía nam, phía trước có một chiếc xe ngựa giống với xe ngựa này, hai chiếc xe ngựa đổi chỗ cho nhau, từng người tiếp tục đi về phía trước.

Ân Xu ngồi ở trong xe ngựa ngồi đến bất an, nghiêng trái ngả phải, qua hồi lâu mới bình ổn lại. Nàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trải qua một phen khúc chiết như vậy, tất nhiên không phải chuyện gì tốt.

Đi thêm một đoạn đường, Ân Xu bị đưa đến một con ngõ nhỏ, ngõ nhỏ chật chội, ít người, vào hẻm, thậm chí cửa gỗ cũng mục nát, như là rất lâu không có người ở.

Xuống xe ngựa, Thận Thường đi lên mở cửa ra, bụi rơi xuống, Ân Xu giơ tay phe phẩy hai cái, Linh Hoàn đi theo ở phía sau, che chở đồ chơi làm bằng kẹo của mình.

Trong viện đúng là rất lâu không có người tới, cỏ dại trải rộng, con nhện kết võng. Bố trí trong viện cũng cực kỳ cổ xưa, là một sân nhà bị vứt đi.

Ân Xu nhíu mi, ngây người, tuy nàng đắc tội hắn, nhưng cũng không đến mức để nàng ở một nơi nghèo nàn như vậy chứ.

Thận Thường giải thích, “Vừa rồi công tử truyền tin, việc có nguyên nhân, không có người biết nơi này, dễ bề để cô nương ẩn thân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.