Cầu Được Kiếp Này

Chương 30




Nàng có bản lĩnh cười nói khéo léo đổi trắng thay đen trước mặt người khác, nhưng vì sao trước mặt Sầm Duẫn, nàng lại xấu hổ không nói nên lời.

'Không phải như vậy, ta thật sự yêu ngươi.'

Mấy chữ này rõ ràng kẹt cứng ở cổ họng, không nói nên lời.

Hắn thông thấu sáng tỏ, nhìn rõ ràng, bản thân ở trước mặt hắn không có gì đáng che giấu. Cho nên, vì sao nàng còn phải che giấu!

Sau một lúc lâu.

“Công tử, đắp thuốc đi.” Ân Xu thu hồi tâm tư lung tung rối loạn, điều chỉnh cảm xúc, khi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt thanh triệt, cười hì hì, tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Sầm Duẫn liếc nàng, lạnh nhạt đạm nhiên, hắn ngồi dậy, tùy ý để Ân Xu cởi bỏ nút thắt, cởi quần áo cho hắn.

Miệng vết thương sau lưng bởi vì vận động nãy giờ, chảy ra chút máu tươi, có vẻ đáng sợ.

Ân Xu cầm thuốc trong tay đổ một ít lên lưng hắn, nhẹ nhàng chà lau, tinh tế ôn nhu.

Thoa thuốc xong, một mảnh mềm mại dán trên miệng vết thương, xúc cảm tê tê dại dại lan khắp toàn thân, thân thể tức khắc căng chặt, toàn thân khí huyết lưu động, ánh mắt Sầm Duẫn trầm xuống...

Lại nghe nữ lang kề sát tai hắn, hơi thở ấm áp phóng đại, “Công tử, nếu ngài không thích, vì sao nơi chốn dung túng ta, không ngăn cản?”

“Ngài chỉ là không muốn thừa nhận, giấu đầu lòi đuôi.”

Giấu đầu lòi đuôi, giống như một bàn tay vén lên lớp sương mù trước mắt, mấy chữ này không biết là mê hoặc tai ai.

Môi Ân Xu dừng ở sườn má hắn, nhẹ như lông chim, lại như lửa vào mùa đông, mang đến nhiệt độ nhè nhẹ.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên, nhưng nam nhân chưa động, không đáp lại nàng.

Ân Xu hôn xuống thật nhẹ mang theo chút cẩn thận. Thời gian dừng lại cực dài, như người chết đuối bắt lấy một nhánh lục bình, không muốn buông tay.

Mặt nàng chuyển tới trước mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau, lông mi nàng run run con ngươi chứa sương mù, đuôi mắt nghiêng nghiêng cong lên, môi đỏ dính máu càng thêm kiều diễm động lòng người, mỗi khi đêm khuya vào mộng, gương mặt này đều xuất hiện ở trong mộng của hắn.

Chỉ là thấy sắc nảy lòng tham với gương mặt yêu diễm này, như thế, lại còn phóng túng một lần, chứng thực việc trong mộng, vừa lúc thỏa mãn mộng của hắn.

“Thật sự chưa bị người khác chạm qua?” Ánh mắt Sầm Duẫn nặng nề như nước, thanh âm hơi khàn, có thủy triều ào ạt, đã nhẫn nại đến cực điểm.

Ánh mắt Ân Xu sáng lên, liên tiếp gật đầu, còn không quên bổ sung, “Ân Xu sạch sẽ, giữ lại cho ngài.”

Bên tai ầm ầm nổ tung, ánh mắt vốn trầm trầm của Sầm Duẫn hiện tại lại nóng rực, cánh tay nổi gân xanh, hắn chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân điên cuồng chạy xuống dưới thân.

Nữ nhân này đúng là yêu tinh, không làm được thê thiếp, thu làm ngoại thất cũng được, ngày sau nếu chán thì thả nàng, tất cả là nàng tự làm tự chịu. Thế tử Thượng Kinh, có gia thế địa vị hiển hách, muốn dạng nữ nhân nào mà chẳng có, nữ nhân này, hắn có được, cũng bỏ được.

Ân Xu thấy hắn chậm chạp bất động, trong lòng nóng nảy, thật vất vả chờ tới đây, có thể nào dễ dàng từ bỏ?

Hai tay nàng cởi bỏ áo, nút thắt nhìn phức tạp, thật ra đơn giản, chỉ cần cởi bỏ một cái, quần áo đều rớt xuống.

Hết thảy không che giấu đập vào mắt hắn.

Sầm Duẫn chịu đựng xúc động dưới bụng, thưởng thức nàng chậm rãi cởi ra quần áo.

Gió lạnh bên ngoài thổi vào, rơm rạ đâm vào chân, Ân Xu duỗi tay ôm ngực, muốn sưởi ấm.

Bị Sầm Duẫn bắt lấy tay, nói, “Lý Ân Xu, về sau nếu ngươi lại đi bên ngoài câu ba đáp bốn, ta không chỉ sẽ giết bọn họ, còn sẽ giết ngươi.”

Ân Xu cười tươi, hai tay như dây đằng leo lên cổ hắn, quả nhiên là vũ mị quyến rũ: “Có Thế tử gia, Ân Xu làm sao dám?”

Đôi tay này Sầm Duẫn cầm Tú Xuân

Đao Cẩm Y Vệ, cầm bút lông sói trong thư phòng, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới cũng có thể tùy ý làm bậy như vậy, vạn sự vạn vật đều không kịp bàn tay kia đi đến nơi trơn trượt, càng làm cho thần trí hắn rối tung.

Bên ngoài trời mưa phùn, mưa phùn lấm tấm rơi trên nhụy hoa ven đường, vốn là vô cớ mềm nhẹ rồi lại chợt thô bạo, cuồng phong thổi quét, đóa hoa chứa đầy, nước mưa rào rạt chảy xuống, thành con sông róc rách, thấm ướt một mảnh trời đất.

Mưa phùn ngừng, áo ngoài to rộng của Sầm Duẫn che đậy hai người không mặc quần áo phía dưới.

Ân Xu mệt cực, thân thể mềm mại, gối đầu lên cánh tay hắn, tóc đen tán loạn, nàng nhắm hai mắt, ngủ ngon lành ở trong lòng ngực hắn, mặt mày còn mang theo tình ý mê muội.

Sầm Duẫn cúi đầu nhìn nàng, biểu tình sảng khoái, trong mắt thỏa mãn. Đuôi váy hồng nhạt của nàng lót dưới thân, bên trên có một vết đỏ bừng.

Nàng không lừa hắn.

Cũng đúng, tiểu hồ ly làm sao dễ dàng để cho người khác bắt nạt chứ.

Sầm Duẫn cười, kéo áo đắp lên hai người.

Ngủ đến giữa trưa Ân Xu tỉnh lại, hạ thân nàng đau xót, trên người dính nhớp, vừa nhức vừa mềm, lúc này mới nhớ lại việc hoang đường trước đó.

Sầm Duẫn không chỉ hôn nàng, còn làm chuyện đó với nàng!

Ân Xu nghĩ điều này, trong lòng nhảy nhót, tức khắc lên tinh thần.

Chung quanh ấm áp, than lửa đang cháy, xiêm y nàng cởi không biết khi nào đã chỉnh tề treo trên giá gỗ, bị khí nóng hong khô. Đêm qua trời mưa không khí ẩm ướt, Ân Xu mặc xiêm y đi ra bên ngoài.

Sau cơn mưa sơ tình, là ánh mặt trời rực rỡ.

Sầm Duẫn cầm mấy quả trái cây tiến vào, quanh thân lạnh lẽo. Trái cây đỏ rực, thơm ngọt.

Vào cửa nhìn nàng một cái, không nói gì, hắn ném trái cây trong tay qua, Ân Xu luống cuống tay chân tiếp nhận, há mồm cắn một ngụm, quả nhiên ngọt.

Sầm Duẫn ngồi trở lại bên đống lửa, đút thêm mấy nhánh cây. Ân Xu bước theo sau ngồi bên cạnh hắn.

Nữ lang sắc mặt hồng nhuận, cái miệng nhỏ như anh đào lúc đóng lúc mở, cắn trái cây, hương vị bên trong ngọt như mật.

Sầm Duẫn kéo nàng vào trong lòng ngực, Ân Xu đang ăn trái cây, thình lình bị kéo một cái, trái cây lung lay rớt xuống mặt đất.

Bên môi có ánh nước hơi cong lên, đôi mắt ướt dầm dề, ngơ ngác nhìn hắn.

Hầu kết Sầm Duẫn lăn lộn, trong mắt là ác liệt Ân Xu chưa bao giờ gặp qua, ngón tay đè ở trên môi nàng.

Ân Xu bị đau, người này sao hư hỏng như vậy, trước kia nàng còn tưởng hắn và người khác không giống nhau, không thể tưởng được cũng là bị sắc đẹp dụ dỗ. Ân Xu lại không khỏi đắc ý, hiện tại tiểu thế tử Thượng Kinh, Cẩm Y Vệ đại nhân đều thành hạ thần dưới váy nàng.

Nàng lại hừ lạnh một tiếng, quả nhiên, nam nhân trước sau vẫn là nam nhân, trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt mang cười, giận dỗi hắn “Công tử, Ân Xu đau quá.”

Sầm Duẫn nâng tay bóp hàm dưới của nàng, hai má trắng nõn mềm mại bị hắn véo đến đỏ, hắn làm càn cười một tiếng, “Trong lòng lại đang mắng ta?”

“Hả?”

Hừ, nữ nhân miệng nói trái với lòng.

Ân Xu giật lông mày, trợn to đôi mắt bán đứng ý nghĩ chân thật của mình, chỉ thiếu chút nữa nói ra 'Sao ngài biết?'

Người này chẳng lẽ còn biết thuật đọc tâm? Chút tâm tư của nàng sao luôn có thể bị hắn đoán trúng, ở trước mặt hắn, bản thân nàng tựa như không mặc quần áo, không hề có bí mật đáng nói.

Nàng ngậm miệng, chân thành nhìn về phía hắn, mỉm cười “Ân Xu sao dám?”

Sầm Duẫn cười lạnh, hiển nhiên không tin lý do thoái thác của nàng, nhưng cũng không vạch trần.

Hiện giờ quan hệ hai người lại gần một bước, sóng mắt Ân Xu xoay chuyển, đánh bạo xê dịch về phía hắn, trực tiếp dựa vào trên đùi hắn.

Thấy hắn không ngăn cản, trong lòng mừng thầm, sau chuyện đó Ân Xu biết hắn cực kỳ thích khuôn mặt của nàng. Nàng cọ cọ ở trong lòng ngực hắn, làm Sầm Duẫn nhớ tới A Li ngày thường làm nũng.

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, mặt mày như tơ, câu mất hồn phách của người khác.

Sầm Duẫn gia tăng ý cười, cánh tay dài kéo nàng vào trong lòng ngực, hai người chạm vào nhau, Ân Xu đánh vào ngực hắn, nàng nghe thấy lồng ngực hắn chấn động, khàn khàn nói “Không đủ?”

Ân Xu ngưỡng mặt, không chút xấu hổ, cười nói: “Không đủ.”

Hắn đang cúi đầu nhìn nàng, lửa nóng phút chốc gia tăng.

Mới quen nếm thử, mới biết mây mưa vui sướng, ăn rồi lại muốn ăn tiếp.

Ân Xu đáp lại hắn, Sầm Duẫn lập tức cúi đầu, áp lên môi nàng, không hề có kết cấu, như muốn nuốt nàng vào trong bụng.

Nghe được nữ lang trong lòng ngực hô đau, Sầm Duẫn mới ôn nhu lại, cạy hàm răng nàng ra.

Độ ấm trong nhà cỏ lên cao, dần dần phát ra âm thanh khiến người mặt đỏ tai hồng.

Lúc hai người đều động tình, bên ngoài chợt truyền đến tiếng người.

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Là tiếng của nữ tử.

Sầm Duẫn dừng động tác, tình dục tan đi, trong mắt trở nên cảnh giác.

Khuôn mặt Ân Xu đỏ bừng, cả người mềm ở trong lòng ngực hắn, lông mi run run như cánh bướm.

“Công tử.” Âm thanh ngòn ngọt, mê người tận xương.

Sầm Duẫn cúi đầu nhẹ mổ môi đỏ nàng, mới nói “Bên ngoài có người.”

Ân Xu cũng nghe tiếng người nọ, vốn là không để ở trong lòng, tuy sinh với thế đạo thái bình, nhưng việc cường đoạt dân nữ cũng nhiều không đếm xuể, không có gì để ý tới. Nàng quấn lên Sầm Duẫn, muốn tiếp tục

Sầm Duẫn lại không đáp ứng nàng, kéo nàng xuống đứng lên, bước đi ra ngoài.

Ân Xu ngồi dưới đất, tinh thần khó hiểu, dù cho Sầm Duẫn là Cẩm Y Vệ đồng tri, nhưng những việc đó hắn từ trước đến nay đều không để trong lòng. Huống chi, nàng rõ ràng cảm giác được, hạ thân hắn ngẩng cao, dục vọng miêu tả sinh động, sao mới đó đã bỏ mặc nàng, muốn ra ngoài cứu người?

Nàng sửa xiêm y bị Sầm Duẫn vén loạn, cũng đi theo ra ngoài.

Sầm Duẫn đi ra trước một bước, những người đó đánh không lại hắn lập tức đào tẩu, Sầm Duẫn cũng không đuổi theo.

Nữ tử chạy trốn mặc một bộ cẩm y hoa phục, tinh thần hoảng sợ, thấy có người cứu giúp mình vội muốn bái tạ, chờ giương mắt nhìn hắn, cẩn thận nhìn kỹ, mới mừng rỡ la lên: “Ngôn chi ca ca.”

Ân Xu vừa đi ra trùng hợp nghe được một tiếng: “Ngôn chi ca ca.”

Nàng cứng đờ, lặp lại lời nữ tử kia nói: “Ngôn Chi ca ca?” Nếu nàng nhớ không lầm, đó là nhũ danh của Sầm Duẫn, chẳng lẽ Sầm Duẫn quen biết nàng ta? Nàng ta thế nhưng gọi thẳng nhũ danh của Sầm Duẫn, cách ứng xử của hai người cũng không đơn giản. Trách không được hắn muốn đi ra ngoài cứu người.

Nguyên Mộng Dung đắm chìm trong vui sướng gặp lại Sầm Duẫn, vẫn chưa chú ý tới nữ lang trước nhà cỏ.

Mắt nàng ta sáng lên, đột nhiên tiến lên ôm lấy Sầm Duẫn, không hề bận tâm hình tượng, thân mật gọi hắn: “Ngôn chi ca ca, Dung Nhi nhớ ngươi, ở chỗ này nhìn thấy ngươi, Dung nhi rất vui mừng!”

Sầm Duẫn cau mày, hất tay nàng ta ra, lui về phía sau một bước, cách xa nàng ta, trầm giọng nói: “Sao ngươi lại ở đây? Những người đó là người nào?”

Đề cập chuyện này, Nguyên Mộng Dung cũng bất chấp bị Sầm Duẫn đẩy ra, lòng đầy căm phẫn nói: “Ta và mẫu thân vốn định vào Thượng Kinh đi thăm a di, trong nhà A Nguyễn đột nhiên sinh bệnh, mẫu thân chạy trở về, qua chút thời gian mới đến. Sinh nhật a di không thể chậm trễ, nên Dung nhi đi trước.”

“Nhưng trên đường thủy gặp kẻ trộm, cũng chỉ có thể vòng qua Trấn Tần. Ai ngờ tới nơi này bị lạc người hầu, còn bị người đuổi giết.”

Nàng ta đột nhiên nhớ lại cái gì, nói: “Nói đến thị trấn này quả thật có chút kỳ lạ, người trong thôn sẽ chọn riêng nữ tử đi tế bái thần cây, cầu an ổn thái bình. Mặc kệ là ngoài trấn hay trong trấn đều sẽ là mục tiêu bọn họ lựa chọn, chẳng lẽ lần này là chọn ta?”

Nàng ta hoang mang khó hiểu, nhưng rất nhanh vứt ra sau đầu, ngược lại nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Cũng may gặp được Ngôn Chi ca ca. Ngươi đúng là thần hộ mệnh của ta!”

Sầm Duẫn không để ý tới nàng ta, trầm ngâm: “Ta an trí ngươi ở khách điếm trước, lại tìm người hầu của ngươi đưa ngươi đến Thượng Kinh.”

“Được!” Nguyên Mộng Dung lập tức lên tiếng.

Dứt lời, nàng ta mới nhìn thấy nữ lang đứng trước nhà cỏ, một bộ y phục màu hồng phấn, gương mặt phù dung kiều mị, tóc đen tùy ý xõa trên vai, lười biếng ái muội, môi đỏ mượt mà, dường như mang theo chút sưng đỏ. Nguyên Mộng Dung chưa bao giờ gặp qua nữ lang nào đẹp như thế, trực giác nói cho nàng ta, nữ nhân này có liên quan đến Ngôn Chi ca ca.

Nàng ta ngẩng đầu lên, ngang ngược kiêu ngạo nói với Ân Xu: “Ngươi là ai?”

Ân Xu rũ mắt định khom người phúc lễ.

Lại nghe Nguyên Mộng Dung nói: “Bộ dáng thô bỉ này của ngươi, ngươi là tỳ nữ của Ngôn Chi ca ca chứ gì!”

Nàng ta lại chuyển qua Sầm Duẫn, “Ngôn Chi ca ca, nếu ngươi thiếu tỳ nữ, dạng tỳ nữ gì Dung nhi cũng có. Tất nhiên sẽ giỏi giang hơn nàng ta gấp trăm lần!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.