Cầu Được Kiếp Này

Chương 18




Ân Xu không có tâm tư nhìn những thứ đó, hiện tại nàng chỉ muốn tìm một quán trọ nghỉ ngơi. Nhưng đã qua mấy quán trọ, Sầm Duẫn đều không có ý dừng lại.

Ân Xu để sát vào, nghiêng đầu hỏi Thận Thường: “Công tử muốn đi đâu?”

Thận Thường nhìn thoáng qua người phía trước, cách Ân Xu một khoảng cách, đè thấp giọng: “Công tử có sắp xếp.”

Hai người cách khá xa, Ân Xu không nghe rõ, nhích người một chút, hỏi lại một lần.

Người ở phía trước không kiên nhẫn mà quay đầu lại nhìn về phía hai người đang nói thầm, hai người phát giác, cúi đầu, tức khắc im tiếng.

Lại qua một con phố, Sầm Duẫn cuối cùng cũng ngừng lại.

Ân Xu ngẩng đầu, nhìn cửa lớn đỏ thẫm, tấm bảng hiệu treo cao ghi chữ, thượng thư An Lăng phủ.

Nhạc Bình An Lăng thị.

“Hôm nay đa tạ cô nương, ngày sau có việc cô nương cứ đến Nhạc Bình An Lăng phủ tìm ta, nếu có thể tương trợ, nhất định dốc toàn lực.”

Nàng đột nhiên nhớ lại lời cô nương kia nói, nàng ấy cũng là người của An Lăng thị.

Ân Xu nghiêng mắt nhìn Sầm Duẫn, chẳng lẽ hắn biết cô nương kia?

Cửa son mở ra, bên trong bước ra một nam tử, nam tử bạch y áo dài, mặt mày nhu hòa, trên mặt treo nụ cười, âm thanh sang sảng thanh nhuận, nói: “Ngôn Chi, ngươi tới rồi.”

Hai người chào hỏi nhau xong, nam tử mới chú ý Ân Xu dung mạo diễm lệ bên cạnh, rất có ý vị sâu xa nhìn Sầm Duẫn, hỏi “Tại hạ An Lăng Viễn, không biết vị này là?”

Ân Xu suy đoán thân phận của y, Sầm Duẫn dẫn nàng tới Nhạc Bình là bởi vì đồ đệ của ngoại tổ phụ ở đây, tới Nhạc Bình cũng không tìm nơi đặt chân, ngược lại đi An Lăng phủ, có lẽ vị công tử này chính là cố nhân trong miệng Sầm Duẫn, cũng chính là đồ đệ của ngoại tổ phụ nàng.

Nghĩ đến này, mắt Ân Xu không khỏi sáng lên, cả đời ngoại tổ phụ ít thu đồ đệ, tuy chỉ có tình cảm sư đồ một tháng, nhưng cũng là duyên phận.

Nàng tiến lên hành lễ, ôn nhu nói: “Tiểu nữ Lý thị Ân Xu, là thiếp thất của Sầm công tử.”

Nam tử nghe vậy ngẩn ra, cực kỳ kinh dị, trợn to mắt, nhìn về phía Sầm Duẫn.

Sầm Duẫn sắc mặt như thường, đáp: “Đúng vậy.”

Người hầu dẫn Ân Xu đi vào sân viện, Sầm Duẫn và An Lăng Viễn đi chính sảnh.

Ân Xu cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, nằm ở trên giường nhìn trần nhà, nàng rất là khó hiểu. Vì sao An Lăng Viễn nghe nói nàng là thiếp thất của Sầm Duẫn lại lộ ra bộ dáng kinh hãi.

Nàng lại tưởng tượng, ở Giang phủ nhiều ngày như thế không thấy Sầm Duẫn gần nữ tử, dựa vào dung mạo của nàng nỗ lực lâu như vậy đều không động tâm, chẳng lẽ thân thể hắn có vấn đề?

Ân Xu bị ý tưởng của mình dọa sợ, mà rất có khả năng là như thế, ngày khác nàng nhất định phải đi hỏi An Lăng Viễn.

Và chuyện của ngoại tổ phụ.

Nàng suy nghĩ, thân thể mỏi mệt dần dần nhũn ra, ngủ thiếp đi.

Trong thư phòng.

An Lăng Viễn bưng chung trà, đôi mắt không kiềm được liếc về phía Sầm Duẫn. Nụ cười nhợt nhạt trên khóe miệng kia, từ lúc vào thư phòng đến giờ đều chưa tắt.

Sầm Duẫn quay đầu nhìn, An Lăng Viễn mới thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Hôm qua, Nhạc Bình lại mất tích hai nữ tử, chưa cặp kê, cũng chưa hôn phối, người mất tích càng ngày càng nhiều.”

“Điều tra đến đâu?” Sầm Duẫn trầm giọng hỏi y, ánh mắt thâm thúy, không biết nghĩ đến cái gì.

“Những người đó trước nay đều bí mật xuất hiện, còn hạ dược trên người người giao dịch, cha mẹ Thấm Nhi cũng không biết nhiều.”

Sự tình khẩn cấp, trong một tháng Nhạc Bình vô cớ thiếu mười mấy nữ tử, đều không biết tung tích.

An Lăng Viễn truyền tin cho Kim Lăng Sầm Duẫn, tốc tới Nhạc Bình, là vì muốn hắn hỗ trợ giải quyết chuyện này. Bản lĩnh của Cẩm Y Vệ Sầm Duẫn ở Thượng Kinh y có thể tin tưởng.

Vốn nghĩ hắn tới một mình, không thể tưởng được ngoại trừ mèo bảo bối của hắn, còn mang theo một nữ nhân, tự xưng là thiếp thất của hắn.

An Lăng Viễn nghĩ đến đây lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, người trước mặt lạnh lùng trước sau như một, như thế nào cũng không tưởng được hắn sẽ trầm mê nữ sắc, y chỉ rời Kinh một năm ngắn ngủn, mà hắn đã có nữ nhân, phải biết rằng, mèo của vị Ngôn Chi huynh này là giống đực, hơn nữa nữ nhân này còn không phải thê mà là thiếp.

Lần thứ mười An Lăng Viễn liếc mắt tới, Sầm Duẫn giương mắt, sắc mặt thản nhiên nói: “Muốn hỏi cái gì.”

An Lăng Viễn rướn người, hai người cách một cái bàn, hơn phân nửa người y dựa vào bàn, gương mặt phóng đại. An Lăng Viễn cười nói: “Ngôn Chi huynh, huynh và Lý cô nương có quan hệ gì?” Ý vị mười phần chế nhạo.

Sầm Duẫn cũng không nhìn y, khuỷu tay phải chống lên bàn, chuôi kiếm để trên vai An Lăng Viễn, bả vai An Lăng Viễn đau đớn, đang muốn ngồi trở lại trên ghế, Sầm Duẫn đứng dậy mũi kiếm câu lấy cái ghế, An Lăng Viễn chỉ ngồi tới bên mép ghế sau đó té chổng vó, nằm trên mặt đất xin tha: “Ngôn Chi huynh, ta sai rồi, ta sai rồi, là ta lắm miệng.”

Sầm Duẫn xoay người ngồi xuống “Lần này ta tới Nhạc Bình là ngầm hỏi, dùng tên giả Ngôn Chi, thương hộ Kim Lăng, Lý Ân Xu là thiếp thất của ta.”

An Lăng Viễn đứng lên, vỗ vỗ bụi trên y phục, rõ ràng không tin.

Sầm Duẫn lại nói: “Nàng là trưởng tôn nữ dòng chính của Cố lang trung.”

Động tác của An Lăng Viễn ngừng lại, cúi người nhìn hắn, hai mắt tỏa sáng, mừng rỡ nói: “Là ân sư?”

Sầm Duẫn gật đầu: “Đúng vậy.”

An Lăng Viễn cười to hai tiếng: “Rất tốt, rất tốt.”

“Di nguyện trước khi lâm chung của ân sư chính là muốn tìm được cháu gái nhỏ của ông ấy, ta tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được rồi, ân sư dưới suối vàng có biết, cũng có thể nhắm mắt.”

An Lăng Viễn khom người chấp tay với Sầm Duẫn: “Việc này đa tạ Ngôn Chi huynh.”

Y bước nhanh ra cửa, giọng nói vọng vào: “Ngôn Chi huynh cứ tự nhiên, ta đi tìm Lý cô nương.”

Ân Xu ngủ một giấc đến tận hoàng hôn, sắc trời hơi tối, nàng đẩy cửa ra, trong viện có một cây đào màu hồng phấn diễm lệ, cũng không biết cây đào này thuộc loại nào, ngày mùa thu mà cánh hoa chưa tàn.

Dưới cây đào đứng một người, bạch y áo dài, công tử như ngọc, trên người lộ ra hơi thở ôn nhuận.

Ân Xu dụi mắt, tưởng là mình hoa mắt, khi mở mắt lần nữa, người nọ vẫn ở đó xoay người lại cười với nàng: “Lý cô nương.”

Lúc này Ân Xu mới nhớ lại, bản thân đang ở An Lăng phủ, y là An Lăng Viễn.

An Lăng Viễn đến gần, mở miệng lập tức phá vỡ khí chất ôn nhu: “Xu Nhi muội muội, muội dậy rồi.”

Ân Xu cười nhạt, đi về phía trước hành lễ, xin lỗi nói: “An Lăng công tử chê cười, ta thế nhưng ngủ đến tận bây giờ, không biết ngài đã đợi bao lâu.”

An Lăng Viễn tiến lên đỡ lấy nàng, hai tay đáp ở trên vai Xu Nhi muội muội, Ân Xu rũ mắt liếc liếc, không lên tiếng.

Chỉ nghe An Lăng Viễn cười sảng khoái nói: “Không sao.”

Ân Xu nhìn vào mắt của y, ánh mắt bằng phẳng, nàng suy ngẫm, sao đột nhiên y nhiệt tình với nàng như vậy? Không giống những nam tử Kim Lăng trầm mê sắc đẹp của nàng, càng không chứa tình ý với nàng, ngược lại càng như là một loại… mừng rỡ.

Nghĩ tới ngoại tổ phụ, có lẽ y đúng là đồ đệ của ông ấy, Sầm Duẫn chắc đã nói ra thân phận của nàng.

An Lăng Viễn nhìn bốn phía, không hài lòng nói: “Sân viện này quá nhỏ, hiện tại ta kêu người sắp xếp cho Xu Nhi muội muội một sân rộng hơn. Xu Nhi muội muội cứ việc yên tâm, thiếu cái gì, nơi nào không hài lòng đều có thể nói với hạ nhân, bọn họ đều dựa vào muội.”

Ân Xu “….” Nếu không phải bởi vì ngoại tổ phụ, nàng suýt nữa cho rằng, vị An Lăng công tử này bị sắc đẹp của nàng dụ hoặc, có ý với nàng.

Ngoài cửa tiến vào hai người, nghe được An Lăng Viễn nói, bước chân Sầm Duẫn dừng lại, Thận Thường đi theo phía sau cũng dừng lại.

Thận Thường cúi đầu liếc nhìn Sầm Duẫn, quả nhiên, sắc mặt của công tử nhà mình đúng là một lời khó nói hết.

“Khụ.” Thận Thường ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời nói nhiệt liệt tiếp theo của An Lăng Viễn.

Sầm Duẫn mới vừa bước vào trong sân, liếc Thận Thường một cái, Thận Thường vội vàng cúi đầu, không lên tiếng.

Hai người trong viện nghe được tiếng, đồng thời nhìn ra ngoài.

An Lăng Viễn giương giọng, lộ ra vui sướng: “Ngôn Chi huynh cũng tới.”

Sầm Duẫn đi vào, thần sắc nhàn nhạt, ánh mắt rơi xuống bàn tay của An Lăng Viễn.

An Lăng Viễn chưa phát hiện, chỉ nói một câu với Sầm Duẫn rồi quay đầu tiếp tục nói với Ân Xu: “Nếu muốn ở vậy ở bao lâu cũng được, cả đời cũng được.”

Ân Xu chợt ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn, vị công tử này chẳng lẽ vui đến hồ đồ rồi?

“Khụ khụ khụ…” Thận Thường ho liên tiếp vài tiếng, An Lăng công tử đừng đi tìm chết chứ!

“An Lăng phủ ta có thể nuôi muội cả đời, muội cứ coi đây là nhà của muội. Mặc kệ muội muốn cái gì, ta đều có thể cho muội.”

“Được rồi.” Sầm Duẫn rốt cuộc lên tiếng cắt ngang. Ánh mắt chuyển về phía Ân Xu, ánh mắt sắc bén, nhìn đến cả người Ân Xu nổi da gà. Nàng chậm rãi lui về phía sau thoát khỏi bàn tay đặt ở trên vai của An Lăng Viễn, rũ mắt ôn nhu nói: “An Lăng công tử, Ân Xu là thiếp thất của Sầm công tử, sợ là không thể ở lại An Lăng phủ.”

Lời này nói được vi diệu, Ân Xu đoán An Lăng Viễn biết thân phận của Sầm Duẫn, nhưng quan hệ của hai người là gì, Ân Xu không biết, An Lăng Viễn cũng không nói rõ bản thân có phải đồ đệ của ngoại tổ phụ không, tuy nói nàng có chín phần nắm chắc, nhưng nếu đoán sai thì quá xấu hổ, chỉ có thể ứng phó trước, cho thấy lập trường, không thể để Sầm Duẫn cho rằng An Lăng Viễn bị nàng câu dẫn, rốt cuộc trong mắt hắn nàng chính là hồ ly tinh.

“Không ngại.” An Lăng Viễn nói “Ta biết muội và Ngôn Chi chỉ là gặp dịp thì chơi, giả trang thiếp thất. Ta là quan môn đệ tử của ngoại tổ phụ muội, trước lúc ân sư lâm chung phó thác ta tìm muội, chăm sóc tốt cho muội. Hiện giờ muội đã ở trong An Lăng phủ, việc về sau đều có ta, muội không cần lo lắng.”

Ân Xu ngơ ngẩn, quả nhiên nàng đoán đúng rồi. Đã rõ vì sao y đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy. Nàng quay đầu nhìn về phía Sầm Duẫn thần sắc không kiên nhẫn, cố nhân trước đây hắn nói thì ra thật sự là vị này.

Nhắc tới ngoại tổ phụ, Ân Xu trịnh trọng hơn nhiều, thần sắc cũng trở nên tự nhiên chân thành, nàng cong khóe môi, cười “Đa tạ An Lăng công tử.”

“Ôi!” An Lăng Viễn bất mãn nói “Xu Nhi muội muội đừng gọi ta là An Lăng công tử nữa, nhũ danh của ta là Tử Nghi, muội gọi Tử Nghi ca ca đi.”

Ân Xu mỉm cười ngọt ngào gọi: “Tử Nghi ca ca.”

Giọng nói hạ xuống, mặt Thận Thường đã như màu đất, không dám nhìn sắc mặt của công tử, cúi đầu im re.

Sắc mặt Sầm Duẫn nặng nề, hoàn toàn mất kiên nhẫn, “An Lăng Viễn, An Lăng thái y đã truyền tin cho ta, hỏi khi nào ngươi hồi kinh, ngươi nói ta nên trả lời ông ấy như thế nào?”

An Lăng Viễn nghe được lời này, khí thế suy sụp, vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía Sầm Duẫn: “Ngôn Chi huynh, ngươi cũng biết, việc ở Nhạc Bình chưa giải quyết xong, ta chưa thể trở về.”

Sầm Duẫn nhìn chằm chằm cánh tay y đặt trên vai Ân Xu.

An Lăng Viễn nhìn Sầm Duẫn, lại nhìn Ân Xu, hiểu rõ, thu hồi tay, ánh mắt chân thành kiên định: “Ngôn Chi huynh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đụng chạm tay chân với thiếp thất xinh đẹp của ngươi nữa.”

Từ Xu Nhi muội muội đến thiếp thất xinh đẹp, Ân Xu cảm thấy vị An Lăng công tử, đồ đệ của ngoại tổ phụ này nhất định là đầu óc có vấn đề.

Lời nói đến đây, không khí đông lại, Thận Thường nhắm mắt, cảm giác An Lăng công tử sống không lâu.

“Sau đó ta đã trả lời An Lăng thái y rằng mười ngày sau ngươi sẽ hồi kinh.”

Sầm Duẫn nói nhẹ nhàng bâng quơ, An Lăng Viễn lại như sét đánh ngang tai, giật giật khóe miệng “Ngôn Chi huynh đừng giỡn với ta.”

“Giỡn.” Y cười trấn an chính mình.

Sầm Duẫn xa cách đạm mạc: “Ngươi hẳn là biết, lời ta đã nói, tất sẽ làm được.”

An Lăng Viễn xả ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ngôn Chi huynh, chúng ta thương lượng đi.”

“Người của ngươi đã trở lại, làm việc xong rồi thương lượng.”

An Lăng Viễn đã hiểu ý hắn, không dám nói với Ân Xu nữa, bước nhanh đi ra ngoài.

Thận Thường không biết khi nào cũng ra sân.

Trong viện chỉ còn lại hai người.

Không biết vì sao, Ân Xu nhìn thần sắc của hắn rất là không vui, bản thân đã làm gì khiến hắn tức giận?

Trong mắt Ân Xu lộ ra hoang mang, còn chưa cân nhắc xong, đã nghe Sầm Duẫn nói: “An Lăng Viễn là cố nhân ta nói với ngươi, cũng là đệ tử của ngoại tổ phụ ngươi.”

Ân Xu gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

“An Lăng Viễn tính tình thuần hậu, làm người trượng nghĩa, phụ thân y An Lăng Tuyên là thái y đương triều, gia thế giàu có, nếu xét trên tình cảm của ngoại tổ phụ ngươi, được y phù hộ cũng tốt.”

Ân Xu lẳng lặng mà nghe, không hiểu ý của hắn. Hắn là muốn cho nàng ở lại đây? Nhưng thái độ vừa rồi của hắn rõ ràng là không đồng ý cho An Lăng Viễn và mình có quá nhiều tiếp xúc. Mới đầu, Ân Xu tưởng là bởi vì mình có danh hiệu thiếp thất của hắn, nói như thế nào cũng là người của hắn. Nhưng hiện tại hai người là hai người, hắn ngăn cách đến rõ ràng.

“Nhưng Lý Ân Xu.” Hắn chợt đến gần, Ân Xu đứng bất động, hai người cách nhau một bàn tay, hắn dựa vào nàng như tình nhân thân cận, nhưng trong mắt hắn lại mang theo trào phúng thật sâu, ngón tay hắn đặt trên bờ má đỏ bừng của nàng, xúc cảm mềm mại, như bí đỏ mùa hè vừa chín, lời nói vẫn độc ác như thế: “Kẻ lấy sắc thờ người, chung tình mỏng manh.”

“Ngươi nếu muốn sống, thì đừng động tâm tư lên An Lăng Viễn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.