Câu Điểm

Chương 2: Ngày 2 tháng 8




Sáng ngày thứ hai, Hà Thiên Tỉ tỉnh ngủ đi ra ngoài với vẻ mặt rất khó coi, tóc tai lộn xộn, dưới mí mắt là hai cái quầng thâm xanh đen chứng minh tối qua hắn ngủ không ngon.

Buổi sáng thức dậy đương nhiên tâm trạng cũng không tốt chút nào, tóc tai không thèm chải, tinh thần cực kém rời khỏi phòng ngủ ra ngoài, cúi đầu đi xuống bậc thang, đi tới bậc thang cuối cùng mới ngẩng đầu lên, trong phòng khách có sáu con mắt của ba người đều theo dõi hắn, biểu cảm trên mặt mỗi người đều nghiêm trọng.

Hà Thiên Tỉ châm chọc theo thói quen, bởi vì tâm trạng không tốt, miệng còn thối hơn bình thường: “Nhìn concard gì?”

Giai Lâm hiếm khi không trang điểm, nghiêm trang mở miệng: “Tôn Tích vừa mua vé máy bay quay về thành Hạc, cậu thu dọn chút đi.”

Hà Thiên Tỉ đặt mông ngồi xuống cạnh bàn ăn, trên bàn có mấy hộp sữa, còn có bánh mì, chắc là bữa sáng do dì giúp việc chuẩn bị, cái đám bọn họ ra ngoài đi chơi chưa bao giờ thức trước 12 giờ, cho nên dì ít khi làm bữa sáng, hôm nay khó có khi đều thức sớm nhưng bữa sáng trên bàn vẫn không ai ăn.

Thấy ba người đều ngồi trên sô pha bất động nhìn mình chằm chằm, Hà Thiên Tỉ nghĩ rằng đám này thật sự lãng phí, cầm bánh mì bỏ vào miệng cắn một miếng thật to, thông thả nhai nuốt rồi mới trả lời: “Tôi đéo về, ngu ngục.”

Giai Lâm im lặng một lát, đột nhiên đứng lên cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, đỏ mắt đi ra ngoài ban công, chị ta đốt điếu thuốc, hút hai cái lại nghiền thuốc lên bàn đánh bóng bàn, chửi thành tiếng: “** má.”

Sau khi mười tám tuổi, Giai Lâm luôn cố gắng trở thành thục nữ, tuy rằng mấy đứa chơi bên cạnh đều là đám đực rựa mở miệng là tục tĩu nhưng chị ta rất quyết tâm sau khi trưởng thành sẽ không làm bậy chung với tụi nó, chị ta ít khi nói tục, lúc này thật sự nhịn không nổi nữa, rõ ràng thời gian trước gặp vẫn còn là một người hoàn hảo, nói thế nào cũng thật khó tin được, ông trời hài hước vl.

Chửi xong, chị ta dùng tay che mắt nghẹn nghào hai tiếng.

Trong cái đám bạn bè cà lơ phất phơ, không ra gì của bọn họ, Hình Từ Cảnh là một người đứng đắn hiếm có, đám bọn họ cầm tiền đầu tư của ba mẹ làm tiền tiêu vặt sài đông một chút tây một chút, sau khi tốt nghiệp cũng không tìm công việc tử tế, sống tới ba mươi mấy tuổi mà cuộc sống vẫn không ra gì.

Trước đây Hình Từ Cảnh được gia đình Hà Thiên Tỉ giúp đỡ, sống không kiêu ngạo không nịnh nọt, khi đi học cũng giỏi giang, tốt nghiệp xong thì làm việc cho nhà họ Hà hai năm, rồi quay đầu đi thi làm nhân viên công chức, dù thế nào cũng không cần đám nhà giàu tự cho là đúng này giúp đỡ.

Tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của Giai Lâm như đụng tới dây thần kinh nào đó trong đầu Hà Thiên Tỉ, khiến đầu óc của hắn nhảy lên thình thịch, tay cầm bánh mì mới cắn đập mạnh xuống bàn, hung hăng chửi: “Hạ Giai Lâm, mẹ chị chết hay gì mà chị ở đây khóc tang?”

Đó giờ Hà Thiên Tỉ tự nhận mình là thân sĩ, đối với phụ nữ kiên nhẫn hơn đàn ông gấp trăm lần, trên đường gặp mấy em học sinh lộ chân cũng nhìn nhiều hơn hai lần, rồi chậc chậc cảm thán với Hình Từ Cảnh: “Cũng là con gái tốt, thơm tho mềm mại, chân thon dài trắng nõn, ít nhất không có nhiều lông.”

(*Thân sĩ: người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ.)

Hình Từ Cảnh có bộ dạng con người, trước mặt người khác thì còn che giấu chút thô bạo nhưng đối diện với hắn hoàn toàn không phải con người: “Thích nữ? Muốn làm? Nằm mơ rồi làm.”

Hà Thiên Tỉ bị anh nói tức anh ách: “Bà mẹ nó chừng nào anh mới buông tha cho tôi hả, giấu lại chút mùi súc sinh trên người anh có được không? Bà cha nó còn thi đậu nhân viên công chức, anh mà xứng làm nhân viên công chức hả, quần què.”

Bị tiếng khóc nghẹn ngào của Giai Lâm làm cho lòng rối như tơ vò, hoàn toàn mất đi sự tán thưởng bình thường dành cho phụ nữ khi ở trước mặt Hình Từ Cảnh, ngược lại cảm thấy phiền muốn chết.

Giai Lâm vẫn ở ban công bụm mặt nhỏ giọng khóc lóc, cũng không vì lời nói độc ác của hắn mà sửng lại.

Dương Nhĩ Dữ bình thường cả ngày vui cười hớn hở, hệt kẻ não tàn, cũng bình tĩnh mở miệng: “Điện thoại của mày sao không gọi được, cả buổi sáng anh mày gọi cho tao miết…”

Hắn ta còn chưa nói xong Hà Thiên Tỉ đã cười lạnh: “Điện thoại tao hôm qua rơi xuống nước, mấy người thì có chuyện gì, sao lại thế này?”

Tôn Tích đột nhiên lên tiếng: “Cậu không thấy tin tức hả?”

Hình Từ Cảnh đi theo bí thư huyện của mình tới thị sát công trình ở trấn Kim Từ, hai ngày sau thì bí thư và bên đài truyền hình đều rời đi, để anh lại một ngày để hoàn thành thủ tục, sau đó gặp đất lở, mất liên lạc ba ngày, hôm qua đã tìm được, bởi vì xem như công nhân hi sinh vì nhiệm vụ, hình ảnh của Hình Từ Cảnh có thể nhìn thấy trên bất cứ báo đài truyền thông nào.

Tối hôm qua Hà Thiên Tỉ không ăn uống là bao, tùy tiện ăn một chút rồi trở về biệt thự, ba người Tôn Tích bọn họ ở lại chơi tới sáng sớm, trên đường trở về cầm điện thoại coi chơi một chút, khi thấy ảnh chụp trên báo mạng cả ba người còn tưởng mình nằm mơ, tưởng say tới không biết gì rồi.

Giai Lâm nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Hà Thiên Tỉ, lúc ấy điện thoại đổ chuông rồi tắt máy, cả ba quay về biệt thự gõ cửa phòng hắn cũng không để ý tới, vốn muốn bay về trong đêm nhưng Hà Thiên Tỉ khóa cửa không cho ai vào, bọn họ nghĩ cần chút thời gian để tiêu hóa, ba người ngồi trên ghế sô pha cả đêm không ngủ, gửi vài tin nhắn về hỏi thăm gia đình thật hư ra sao, tầm 4 5 giờ thì về phòng thu dọn hành lý, dọn xong cất hành lý lại gọi vài cuộc, Hà Thiên Tỉ mở cửa bước ra, họ mới nhìn sang.

Muốn mở miệng an ủi vài câu, nhưng không sao hé lời được, giống như nói cái gì cũng thừa thãi, còn không bằng im miệng cho rồi.

Hà Thiên Tỉ nghe lời của Tôn Tích phản ứng lại cười ha ha hai tiếng: “Chơi cái trò gì vậy, mấy người giả bộ cũng giống lắm, coi tôi là con nít hả, dễ lừa như thế?”

Hắn giơ tay chỉ vào Giai Lâm đang khóc nức nở cạnh ban công: “Hạ Giai Lâm con mẹ chị, khóc mà còn bụm mặt, sợ tôi nhìn thấy chị gào khan cổ họng nhưng không rơi được giọt nước nào hả, hành động vậy không đúng đâu chị Giai Lâm, người ta là diễn viên chuyện nghiệp mới diễn cái cảnh muốn khóc là khóc, chị bây giờ lớn tuổi rồi, nhập vai không kịp đâu, đừng có lấy thằng em này ra làm người luyện tập chứ.”

Nói xong hắn nghẹo đầu lại chỉ sang Dương Nhĩ Dữ bên kia, miệng không giấu được châm chọc: “Còn bà cha mày Dương Nhĩ Dữ, mày bớt xàm xí đi? Anh của tao gọi điện cho mày hả? Từ nhỏ tới lớn trong đám bạn bè của tao, con mẹ nó, ổng coi thường mày nhất đó, cảm thấy não mày còn ngắn hơn con trym mày, cho dù anh ta có phải bay suốt đêm tới nơi này để dựng đầu tao dậy thì cũng không gọi điện cho mày đâu, nói cho mày hay.”

Tâm trạng của Dương Nhĩ Dữ vốn không ổn, một đêm không ngủ người ngượm không có tinh thần, nghe xong đoạn công kích này của hắn mặt trượt xuống một khúc, từ ghế sô pha đứng lên: “Bà mẹ mày nói cái đít gì vậy hả?”

Hà Thiên Tỉ không thèm nhìn hắn ta, hung tợn quay lại nhìn chằm chằm Tôn Tích: “Tôi xem tin tức mẹ cậu. Tên chó chết Hình Từ Cảnh tưởng rằng tôi sẽ tin hắn?”

Yết hầu Tôn Tích run run, mặt mày vô cảm mở miệng: “Phi cơ bay lúc 11 giờ sáng, cậu thu dọn xong chúng ta sẽ tới sân bay.”

Hà Thiên Tỉ quay lại ngồi xuống ghế, mở hộp sữa trên bàn ra, ngửa đầu uống một ngụm to, uống xong lau miệng, tự nói tự trả lời: “Đâu cần nói chi xa xôi, lễ mừng tết năm ngoái, Hình Từ Cảnh dùng ngày nghỉ và phép năm, nói muốn đi Thụy Sĩ chơi. Hắn mồ côi không cha không mẹ, thích ở đâu thì ở, thích đi đâu thì đi, ở đây tôi còn có cha mẹ, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, mẹ nó ai rảnh đi Thụy Sĩ với hắn mừng năm mới. Chân trước hắn vừa lên máy bay, chân sau có người giả dạng làm nhân viên công ty hàng không gọi điện cho tôi, nói rằng chuyến bay của hắn gặp chuyện không may, còn má nó muốn tôi đi nhận di vật của hắn.”

Hà Thiên Tỉ nói xong dừng một chút, cắn chặt răng: “Bà mẹ vậy mà tôi cũng tin! Tới Thụy Sĩ bị con chó chết đó ** từ đêm 30 tới mùng 4, tôi còn tin hắn à?! Mẹ nó, tôi bị hắn ta lừa một lần, hai lần. ba lần, còn có thể bị lừa một trăm lần, lừa cả đời hả? Tiến bộ một chút được không.”

Gương mặt như đống cứt muốn đánh nhau của Dương Nhĩ Dữ khi nghe những lời này thì dừng lại, cuối cùng thở phì phò xoay người trở lại ghế sô pha, không biết nên tức giận hay không: “Vậy tin tức kia…”

Hà Thiên Tỉ đột nhiên nổi bão: “Cút.”

Hà Thiên Tỉ: “Hình Từ Cảnh hắn mà chết thật vậy thì cũng rất đáng. Nếu như hắn ta chết thật, bây giờ tôi lập tức quay về nhà, thuê một dàn nhạc lớn trong đám tang trước di ảnh của hắn biểu diễn, tìm con mẹ nó 180 người phụ nữ nằm úp sắp trước tro cốt của hắn ta cho xem, chết thật mới tốt, giả bộ làm gì.”

Giai Lâm bên cạnh ban công miễn cưỡng điều chỉnh cảm xúc, giơ tay lau nước mắt trên mặt, hít thở một hơi thật sâu lại lấy thuốc ra đốt cho mình một điếu: “Cái Tỉ, cậu thật vô tâm. Không nhắc đến chuyện hai người yêu đương nhiều năm, chỉ bằng việc quen biết hơn mười năm, cậu không buồn cho cậu ấy sao?”

Giai Lâm cực kỳ khó chịu, đè nén lại hồi lâu mới nói xong nửa câu sau: “Mỗi ngày cậu mắng cậu ta trước mặt chúng tôi, chúng tôi cứ tưởng cậu chỉ có cái miệng ai ngờ cậu thật sự ghét cậu ta. Tôi biết thằng Hình không lâu bằng cậu nhưng tôi thật sự khâm phục cậu ta, cậu tích đức cái miệng chút đi cái Tỉ.”

Nói xong chị ta nghiền điếu thiếu xuống ban công, vỗ tay hướng phòng khách, hành lý của chị ta đặt cạnh sô pha, tay nắm lấy vali, dừng một chút mới nói: “Cậu có trở về hay không tôi mặc kệ, nhưng cậu ta là bạn của tôi, tôi phải về tiễn cậu ấy một đoạn.”

Giai Lâm liếc nhìn hai tên đàn ông ngồi trên sô pha một cái, bình tĩnh kéo hành lý rời khỏi cửa lớn.

Dương Nhĩ Dữ trong lòng đã khó chịu, đứng dậy kéo một cái ‘rầm’ không nói lời nào đi theo ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn Tôn Tích ngồi trên ghế sô pha đứng lên: “Thằng Hình cậu ta thật sự thích cậu, mỗi khi nói chuyện với tôi về cậu mắt đều sáng lên…”

“Cút.” Một chữ lạnh lùng phun ra từ miệng Hà Thiên Tỉ.

Cửa lớn biệt thự ‘Ầm’ đóng lại, Hà Thiên Tỉ mở nắp hộp sữa uống thêm một ngụm, trong đầu hiện lên hình ảnh Hình Từ Cảnh nếu như thấy trên môi mình có vết sữa, anh sẽ lau miệng và châm chọc hắn: “Sữa dính bên miệng em giống như khi em uống cái đó vậy.”

“Cái gì?”

“Em nói xem, không bằng em tự mình soi gương nhìn thử?”

Biểu tình miệng chó không phun được ngà voi của Hình Từ Cảnh bỗng xuất hiện trong đầu Hà Thiên Tỉ, con mắt hắn đảo qua lộn lại mấy vòng, cuối cùng bỏ hộp sữa trong tay xuống, sữa đổ ra bàn, chất lỏng màu trắng phủ kính hơn nửa cái bàn, đến tận khi theo mép bàn nhỏ tí tách xuống đất.

Hà Thiên Tỉ đột nhiên cảm thấy buồn nôn, hắn ôm ngực cúi người nôn khan, đầu nghĩ: “Sữa này quả nhiên khó uống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.