Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 42




Tiểu Câu buổi sáng thức dậy mới phát hiện không thấy Trang Nghiêm đâu cả. Trong thư phòng chỉ còn lại tàn thuốc vương vãi trên sàn. Tiểu Câu coi tàn thuốc như đầu Trang Nghiêm, ra sức giẫm.

Đang giẫm hăng say, điện thoại lại vang lên.

“Xin chào, lâu rồi không liên lạc, còn nhận ra bác là ai chứ?” Thanh âm đặc biệt có giáo dục – là mẹ Trang Nghiêm.

Khi Tiểu Câu tới chỗ hẹn, Trang ma ma đã ngồi sẵn trong quán cà phê. Bị thằng con dày vò như vậy mà không thấy bà già đi chút nào, cũng coi như là kỳ tích.

“Hai chúng ta ngồi cùng một chỗ luôn là vì chuyện của Nghiêm Nghiêm, cũng không biết cái này có được tính là duyên phận không nữa?”

Tiểu Câu không lên tiếng, chớp mắt lắng nghe.

“Bởi vì chuyện của hai đứa, ba Trang Nghiêm rất tức giận, cộng với việc nó cãi lại rồi dọn ra ngoài, ba nó đã quyết định mặc kệ chuyện của nó. Cha nó có thể nhẫn tâm như vậy, nhưng người làm mẹ này không bỏ con được!”

Khóe mắt Trang ma ma ươn ướt, bà vội lấy khăn lụa lau nước mắt rồi mới nói tiếp : “Nghe lời bác, hai đứa cùng một chỗ không có kết quả đâu, chia tay đi, chuyện này mới có khả năng xoay chuyển, cháu cũng không nhẫn tâm nhìn Nghiêm Nghiêm vào tù mà đúng không!”

Tiểu Câu thả mấy cục đường vào chén cà phê.

Đến lúc cà phê sắp tràn ra, cậu mới ngẩng đầu lên.

“Các người làm cha mẹ lại không bảo vệ anh ấy, dựa vào cái gì bắt cháu phải làm?”

“Cậu nói cái gì?” Trang ma ma có điểm không tin vào lỗ tai mình, ngoại trừ đứa con, từ trước đến nay chưa có ai dám nói với bà như vậy!

Tiểu Câu biết mình đang nổi giận!

Cho dù thấy con gián cũng không cần lấy thuốc trừ sâu DDVP đuổi tận giết tuyệt như vậy. Trong giọng nói của mẹ Trang Nghiêm lộ ra vẻ khinh miệt, cậu có thể thấy được. Những lời này vẫn giống hệt năm năm trước!

Lúc đó cậu lựa chọn rời đi, nhưng lần này không thể giống như vậy.

“Ý của cháu là bác hãy nhìn cho rõ, cháu không bám con bác, Trang Nghiêm có chân, anh ấy có thể tự đi!”

Hiện tại Trang lão thái thái mới biết vì sao con dâu khóc chạy về nhà, người này đúng là không biết xấu hổ!

Tiểu Câu một ngụm uống cạn cốc cà phê thả sáu viên đường. Chết tiệt! Ngọt đến độ có thể lấy mạng người!

“Con của bác tuy không phải dạng người tốt lành gì, nhưng lần này anh ấy thật sự bị oan. Các người không cần anh ấy, vậy cháu cần!”

Trang lão thái thái không thèm tiếp lời, cầm ví đứng dậy.

Tiểu Câu kéo áo bà : “Kia…… Bác còn chưa trả cháu tiền!”

“A –”

***

Trang Nghiêm về đến nhà, Tiểu Câu đang ngồi trên sô pha đọc báo. Hắn kích động đi tới ôm lấy cậu.

“Lão bà, chuẩn bị xem lão công trở mình a … “

Tiểu Câu mặt mày cau có, quăng thẻ ra : “Cầm lấy đi! Đây là tiền nhà anh, rất sạch sẽ !”

Trang Nghiêm nghi hoặc tiếp nhận thẻ tín dụng : “Ở đâu ra?”

“Mẹ anh đưa.”

“Bộp” Thẻ bị vứt vào góc tường : “Em lại hứa gì với mẹ anh? A? Em lại muốn bỏ đi sao? Không có cửa đâu!”

Tiểu Câu dựa vào ghế sô pha, thái độ hờ hững .

“Không phải, vậy sao em lại nhận tiền của bà?”

“Tiền lương chị tôi ngồi tù – 50 vạn.”

Trang Nghiêm nói không nên lời, thằng nhóc năm đó đánh chết cũng không nhận tiền, vì sao bây giờ lại quay lại lấy? Trong lòng hắn biết rõ đáp án.

Có đôi khi, Trang Nghiêm cũng tự hỏi mình tại sao lại yêu cậu. Có thể là vì Tiểu Câu giống như con chuột nhỏ ngày ngày đào một cái động trong lòng hắn, lấy cái gì chắn cũng không ngừng lại, chỉ cần nhớ tới là lại thấy đau.

“Tiểu Câu, anh thấy là em muốn bức anh kiếp sau làm một con trâu, để em kéo cả đời!”

“Kiếp sau cái gì? Anh làm kiếp này đi! Mau đi quét nhà cho em, tàn thuốc vung đầy ra kia kìa!”

Trang Nghiêm dùng sức hôn Tiểu Câu một cái thật kêu : “Chỉ cần em không rời xa anh, chuyện gì anh cũng làm được!”

Tiểu Câu quay lại ôm hắn : “Vậy anh cũng đừng bỏ em, đừng rời đi.”

Trang Nghiêm nhếch khóe miệng, cười đến có chút âm trầm : “Yên tâm, anh không đi được đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.