Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 22




“Nằm bệnh lâu ngày, trước giường không hiếu tử” Câu này thật sự không dành cho Trang Nghiêm .

Ở trước giường bệnh của Tiểu Câu hiếu kính chừng một tháng, rốt cục cũng đợi đến ngày xuất viện. Ngô Việt vội vàng thu thập mấy thứ vụn vặt trong phòng bệnh, Trang Nghiêm đi thanh toán viện phí. Lão cha què quặt của Tiểu Câu suốt ngày xun xoe bên cạnh Trang Nghiêm.

Mấy ngày này lão cha liên tục ăn bớt ăn xén, nhìn Trang đại thiếu gia chẳng khác gì Thần Tài.

Tiểu Câu lúc đầu thấy lão cha không ngừng đổi phương pháp vòi tiền Trang Nghiêm thì trong lòng cũng có chút buồn bực. Sau lại nghĩ thông, mẹ kiếp, đây là tiền mồ hôi nước mắt của cậu, phải bán “máu” đổi lấy a, cần thì cứ lấy, coi như lấy của nhà giàu chia cho người nghèo thôi!

Gần đến ngày xuất viện, Trang Nghiêm lại nhắc tới chuyện đến trường của Tiểu Câu.

Tiểu Câu cắn lưỡi rặn ra một câu : “Anh hai à!” mới nói tiếp : “Em biết anh có tiền, nhưng không cần lãng phí như vậy đâu. Số tiền đó thà anh đưa cho cha em đánh bạc còn có lợi hơn đóng tiền học phí cho em! Em vốn không thích hợp đọc sách a!”

Trang Nghiêm vỗ đầu cậu :“Trong này rốt cuộc chứa cái gì hả? Làm sao mới khiến nó tốt lên được?!”

Tiểu Câu tránh tay hắn, nói : “Ngốc quá! Là trời sinh!”

Đưa mọi người về đến nhà, Trang Nghiêm mới kéo Tiểu Câu ra một góc : “Anh không thể ở chơi với em nữa, sắp tới có mấy kì thi không tìm người làm thay được. Đúng rồi, mùng 10 tháng sau là sinh nhật anh, lúc đó anh sẽ đón em tới nhà anh chơi!”

Trang Nghiêm vừa đi, Ngô lão cha mới từ trong sân đi ra, miệng lầm bầm : “Thằng nhóc ngu ngốc này! Sao mà lại khỏi bệnh nhanh thế, mất bao nhiêu thu hoạch!”

Tiểu Câu trùm chăn qua đầu, miệng lẩm bẩm : “Tốt? Tốt cái rắm! Mới nghĩ đã thấy đau đầu, tháng sau lại hụt tiền rồi!”

Cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới tháng sau.

Tiểu Câu còn đang cân nhắc tới việc bỏ trốn, nhưng chưa tới ngày 10, Trang Nghiêm đã chạy tới bắt Tiểu Câu mang đi.

Lần này không ở khách sạn mà trực tiếp về nhà Trang Nghiêm – một căn biệt thự trong khu chung cư cao cấp.

Mẹ Trang Nghiêm thấy Tiểu Câu thì rất nhiệt tình, dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng đứa con trai bảo bối của bà! Trang Nghiêm lôi kéo Tiểu Câu đi dạo phố hết ăn cái này lại chơi cái kia. Đối với Tiểu Câu càng ngày càng tốt, đúng là hết lòng tuân thủ lời hứa, không sai một li.

Đến hôm sinh nhật, trong nhà mời tới đầu bếp và người giúp việc. Mẹ Trang Nghiêm sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy rồi mới đi ra ngoài, dù sao cũng là sinh nhật của bọn trẻ, người lớn tốt nhất là không nên xen vào.

Chỉ một lúc sau, bạn bè của Trang Nghiêm đã đến đông đủ, tất nhiên không thiếu các cô gái ăn mặc xinh đẹp, khí chất tao nhã. Trang Nghiêm như cá gặp nước, nhanh chóng nhập hội với mấy đám bạn nam thanh nữ tú nói chuyện, tán tỉnh nhau. Tiểu Câu tranh thủ quay đi, tự nói với mình : Anh hai tìm chị dâu là chuyện rất bình thường!

Giữa một đống quần áo sang trọng, Tiểu Câu có vẻ không thích hợp. Tuy trên người vẫn là quần áo hàng hiệu của Trang Nghiêm nhưng loại người đầy vẻ quê mùa như cậu không phải chỉ cần quần áo là có thể thay đổi được.

Tiểu Câu chọn xong vị trí, đứng một chỗ ăn mà trong lòng không khỏi buồn bực. Lần này có phải do mình tự tìm tới cửa làm mất mặt người ta đâu, aizz, kệ đi, trước ăn no cái đã!

Tiểu Câu ăn thật hăng say, không để ý làm văng một miếng salad lên người cô gái đứng bên cạnh.

Thôi rồi! Lại gây ra họa! Nghe tiếng cô gái hét lên, Tiểu Câu phản ứng rất nhanh, tự mình rút giấy ăn lau giúp người ta. Cô gái hét càng lớn, chỉ trách miếng salad kia, rơi đâu chẳng rơi, lại rơi đúng ngực cô ta.

“Bốp” một tiếng, cái tát in dấu năm ngón tay đỏ bừng lên má Tiểu Câu.

“Đồ háo sắc!” Cô gái hét to tới mức khản cả tiếng.

Tiểu Câu bị tát mạnh tới mức choáng váng. Cô gái này giai cấp cao, còn nhà cậu chính là tam đại bần nông a!

Xung quanh nhất thời trở nên thật hỗn loạn.

Lúc này Trang Nghiêm đã đi tới, thấy Tiểu Câu bưng mặt không khỏi cau mày, quay lại tát cô gái kia một cái.

Bốp! Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng chuột chạy.

Cô gái rơi nước mắt lã chã, môi run run hỏi : “Là cậu ta đùa giỡn tôi, sao anh lại đánh tôi?”

Trang thiếu gia nhướn lông mày nói : “Đây là bạn thân của tôi! Sờ cô một cái thì đã sao! Cho dù cậu ta muốn làm gì cô, cô cũng không có quyền từ chối!”

Cô gái không chịu nổi, bưng mặt chạy ra ngoài. Những người đứng xung quanh không ai dám đứng ra khuyên can, có thể thấy tất cả đều đã quen thói ngang ngược của Trang Nghiêm.

Tiểu Câu không lên tiếng, xoay người đuổi theo cô gái kia.

Trang Nghiêm cũng đuổi theo sau, giữ chặt Tiểu Câu hỏi : “Em muốn đi đâu?”

Tiểu Câu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn : “Sao anh lại giống như bọn địa chủ ác bá vậy hả?!!”

Trang Nghiêm nuốt nước miếng : “Mẹ nó, anh là giúp em hả giận đó!”

“Tôi còn cho rằng chỉ có những người giống lão ba què chân nhà tôi mới đánh phụ nữ thôi chứ!”

Trang Nghiêm cũng nổi giận : “Không phải em vừa ý cô ta rồi đấy chứ?”

“Hả?” Tiểu Câu có điểm không theo kịp suy nghĩ của vị đại ca này.

Đáng tiếc tiếng kêu này vào tai Trang Nghiêm lại biến thành tiếng “A!” khẳng định.

Lập tức trong lòng hắn có một đống lửa vô danh cháy bùng lên, trước đây Tiểu Câu có nói muốn kiếm con gái chơi đùa, xem ra hôm nay là muốn thực hành rồi. Mẹ kiếp, đúng là không để ông mày vào mắt nữa mà!

“Nếu vừa ý thì sao!” Cơn tức trong lòng Tiểu Câu cũng càng đốt càng lớn.

“Em dám!”

“Sao? Làm em của anh chẳng lẽ còn phải làm hòa thượng cả đời sao?!!”

Câu nói này khiến khuôn mặt Trang Nghiêm đổi màu liên tục, lại không phát ra được âm thanh nào.

“…… cái gì, em còn nhỏ, sau này hãy nghĩ tới mấy chuyện đó, trẻ con không nên yêu sớm làm gì!”

Đến lúc này Tiểu Câu cũng chẳng muốn nói nữa, liếc Trang Nghiêm một cái.

Trang Nghiêm cũng biết những lời này của mình chẳng có tí sức thuyết phục nào. Trong lòng hắn cũng cực kỳ hối hận, khi không lại tự chui đầu vào thòng lọng!

“Từ nay về sau, vấn đề này, chúng ta không ai phạm ai, cũng không được xen vào chuyện của người kia!” Ném lại những lời này, Tiểu Câu liền quay người đi ra ngoài.

Trong lòng Trang Nghiêm chướng đầy khí lại không xả được. Một mình đứng ở cửa lớn, hung dữ nhìn chằm chằm theo bóng lưng Tiểu Câu, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, một đống yến yến oanh oanh vây quanh hắn, Trang Nghiêm vốn đã phiền sẵn, hô to một tiếng :

“Giải tán!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.