Cậu Có Nhận Ra Tôi?

Chương 80: Cháu sẽ ở lại




Không biết là gì nữa nhưng giờ trong lòng Ngân Hà bao cảm xúc hỗn độn. Biết là anh và cô đã là quá khứ nhưng những chuyện có liên quan đến anh đều khiến cô thật khó kiềm chế cảm xúc. Trên cả quãng đường về cô chìm vào suy tư, thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu nhìn trộm người đàn ông đang nghiêm nghị ngồi ghế sau. Phải nói ông ấy thật khéo ẩn mình. Vì sao cô không thể nhận ra khí chất của một vị chủ tịch tập đoàn kinh tế lớn ngay từ phút đầu? Vì sao ông ấy phải che giấu thân phận? Vì sao ông ấy không huy động nguồn tài chính của Jezz để xây dựng một bệnh viện hoặc trường học lớn hơn, lấy uy tín bảo trợ của Jezz để tuyển bác sỹ, giáo viên? Suy nghĩ và hành động của những người giàu có hay những người xuất sắc đúng là đôi khi không thể hiểu được.

“Cô phiên dịch, có thể vào văn phòng gặp tôi một lát?”

Ngân Hà giật mình khi xe vừa dừng lại thì viện trưởng Đình Mạnh đã quay sang nói với cô. Thời gian qua ở đây Ngân Hà cũng tham gia rất nhiều công việc, đúng là cũng có lúc cô nói chuyện với ông ấy nhưng chủ yếu vẫn là xoay quanh công việc. Viện trưởng Đình Mạnh là người nghiêm nghị và giàu lòng trắc ẩn, điều này không có gì có thể nghi ngờ, nhưng ông ấy tuyệt nhiên không phải là người quá dễ dãi, hoặc quá dễ gần, hoặc cả cô và ông ấy đều có nhiều điểm giống nhau, không bao giờ quá suồng sã hoặc quá dễ mở lòng.

“Chú muốn gặp cháu?”. Ngân Hà đi theo ông ấy vào phòng làm việc.

“Cô ngồi đi!”. Ông ấy chỉ tay xuống chiếc ghế đối diện, chưa đầy một phút sau tay đã với ấm trà định pha một ấm mới.

“Chú để cháu làm cho!”. Ngân Hà đưa tay định cầm lấy chiếc ấm từ tay ông nhưng ông ấy đã xua tay.

“Cô cứ mặc tôi, cô là khách tôi là chủ, không ai để khách của mình phải pha trà cả. Hơn nữa cô còn là khách quý”

“Ồ, chú đừng nói vậy!”. Ngân Hà rụt tay lại, ngượng ngùng.

“Thật sự là khách quý. Tôi rất cảm kích những gì cô và mọi người đã làm cho bệnh viện và cho các em nhỏ ở đây”.

Ông ấy vẫn rất khiêm tốn rất lịch thiệp khiến trong một giây Ngân Hà đã thắc mắc liệu những điều người quản lý trại giam nói có đúng sự thật. Ông ấy có đúng là chủ tịch của Jezz?

“Chú có điều muốn nói với cháu?”

“À, tôi chỉ muốn hỏi cô đã suy nghĩ chuyện tôi nói với cô hôm vừa rồi chưa? Tôi biết tuần sau đoàn chuyên gia Pháp sẽ về nước”.

“À, chuyện đó…”. Ngân Hà thoáng ngập ngừng. Thực ra cô cũng đã suy nghĩ rồi và thực ra cô vẫn chưa thể quyết định. Cô muốn ở lại đây với Hồng Phong và các em nhỏ một thời gian nữa nhưng điều trở ngại lớn nhất trong lòng cô chính là bố mẹ. Đã hơn hai tháng cô chưa về nhà, qua điện thoại bố mẹ bảo vẫn ổn nhưng cô vẫn thấy rất lo lắng. Mẹ có bao giờ nói thật cho cô biết cho đến khi mọi việc thật sự nguy cấp, cô biết mẹ sợ cô không yên tâm làm việc.

“Cháu sẽ ở lại”. Ngân Hà cũng không nghĩ mình có thể nói ra điều đó kiên quyết đến thế.

Dù trong lòng lo lắng cho bố mẹ là vậy nhưng hơn bao giờ hết lúc này có một điều đang thôi thúc cô. Có phải đây là nơi anh đã từng sống, là nơi đã cưu mang anh những lúc tuyệt vọng? Có phải người đàn ông trước mặt chính là người đã cho anh cuộc sống mới, đã nuôi dưỡng anh trở thành con người xuất sắc như hiện tại? Hiểu là giữa cô và anh giờ không còn gì nhưng cô vẫn rất muốn biết về những ngày tháng đó, những ngày tháng anh đã tuyệt vọng rồi đã nỗ lực vươn lên như thế nào.

“Thật sao?”. Viện trưởng Đình Mạnh nhìn Ngân Hà đầy ngạc nhiên, có lẽ ông ấy đã không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy. Có thể ông ấy cho rằng làm sao một cô gái quen sống nơi thủ đô tiện nghi lại có thể quăng bỏ tất cả ở lại xó xỉnh xa xôi đầy khó khăn thiếu thốn này. Ngân Hà nghĩ thầm, không phải ông ấy cũng đã như vậy sao? Cô không thể bỏ đằng sau tất cả để ở lại đây như ông ấy nhưng ít ra hiện tại cô có thể dành thời gian hoàn tất nốt những công việc còn dang dở.

“Cô thật tốt bụng”

“Cháu thật sự không tốt như vậy đâu”. Ngân Hà thoáng thấy xấu hổ với những tính toán của bản thân. “Cháu ở lại một phần cũng vì lý do riêng”.

Viện trưởng Đình Mạnh sững lại một phút nhìn cô, rồi phút sau khẽ mỉm cười “Dù là gì cũng cám ơn cô. Tôi muốn từ ngày mai cô sẽ trao đổi trực tiếp với tôi việc xây dựng chương trình học tập cho học sinh. Sau khi đoàn chuyên gia về nước tôi sẽ đảm nhiệm phần này cho đến khi tìm thấy người quản lý phù hợp”

“Vâng, cháu hiểu!”.

Vì việc Ngân Hà sẽ ở lại mà cả tối hôm đó Hồng Phong không yên tâm làm gì được, cậu bé cứ ríu rít quanh quẩn bên cô lúc cô ngồi chỉnh sửa lại tài liệu của đoàn chuyên gia trong phòng hành chính.

“Chị Ngân Hà, chị ở lại thật ư?”

“Thật, em không mong sao?”. Biết cậu bé rất vui nhưng Ngân Hà vẫn giả vờ trêu trọc.

“Em vui lắm, chị ở lại đây dạy em học bài, dạy em học Tiếng Anh nhé. Sang năm em sẽ đăng ký thi lại rồi đi học lại, học xong rồi nhất định em sẽ ra Hà Nội học đại học, lúc đó tha hồ gặp chị”

“Vậy không phải việc đầu tiên em làm là phải ôn thi lại đã à?”

“Vâng, nốt hôm nay thôi. Hôm nay em vui quá nên không học được, ngày mai nhất định em sẽ tập trung”. Cậu bé nhìn Ngân Hà ánh mắt lấp lánh.

“À… Phong này, chị có việc muốn hỏi em”. Ngập ngừng giây lát.

“Là gì, chị cứ hỏi đi”. Nghe câu hỏi nghiêm chỉnh khiến Hồng Phong cũng nghiêm chỉnh hẳn.

“Em… đã bao giờ gặp con trai viện trưởng chưa?”

“À…từ khi về đây em chưa gặp anh ấy”

“Vậy còn con gái ruột của ông ấy?”

“Cũng chưa gặp nốt. Em chỉ nghe mọi người kể về hai người đó thôi”

“Họ kể những gì?”. Ngân Hà tò mò.

“Không nhiều lắm. Mọi người kể người con trai nuôi của viện trưởng rất tài giỏi. Anh ấy giờ điều hành cả một tập đoàn kinh tế lớn, còn người con gái ruột học cũng rất giỏi, học xong đại học dược và dã đi du học Anh mấy năm rồi.”

“Vậy à?”. Ngân Hà vờ như lần đầu tiên được nghe thấy những điều đó. Những điều đó đương nhiên cô đã biết, thứ cô thật sự quan tâm lúc này là gần mười năm trước, quãng thời gian sau khi rời trại giam anh đã sống thế nào. Để vật lộn sinh tồn từ con số không, mà không phải, từ vạch âm đương nhiên chẳng bao giờ dễ dàng, phải là một con người nghị lực sống phi thường lắm mới có thể làm được. Thực ra cô cũng rất muốn biết mình nên bắt đầu từ đâu. Người rõ nhất mọi chuyện đương nhiên chính là viện trưởng nhưng cô không thể thẳng thừng mà hỏi ông ấy, cô và anh giờ đây suy cho cùng cũng chỉ là những mối quan hệ đã cũ, hơn nữa không phải con gái ông ấy và anh đang chuẩn bị kết hôn, hoặc không chừng họ đã kết hôn ở nơi nào đó rồi sao?

“Em nghĩ có lẽ bà Lan tạp vụ là rõ nhất, nghe nói bà ấy đã chăm sóc con gái viện trưởng từ nhỏ, khi viện trưởng đưa chị ấy về đây thì bà cũng theo cùng rồi ở lại cho đến giờ. Chị muốn biết gì để mai em đi hỏi bà ấy cho”

“Ồ không, chị không cần biết gì đâu. Chỉ là tiện thể muốn hỏi thăm thôi, thấy viện trưởng ở một mình không con cái bên cạnh nên chị cũng tò mò”. Ngân Hà vội xua tay.

“Vâng, em đôi khi cũng thấy thương ông ấy” Hồng Phong đột nhiên trầm ngâm. “Nhưng ở đây ai mà chẳng một mình hả chị, không phải chị cũng đang một mình đấy thôi”.

“Ừ, em nói phải”. Ngân Hà mỉm cười xoa đầu Hồng Phong. Những lời thằng bé nói có vể vô tư nhưng sao cô thấy đau nhói. Đây là đâu? Một nơi chắp vá, một nơi những người chạy trốn tình yêu như cô tìm đến, là nơi những người có tất cả như viện trưởng bỗng một ngày cảm thấy trống rỗng liền bỏ nơi phồn hoa để lấp đầy sự trống vắng của tâm hồn, là nơi cưu mang những người đã mất tất cả như bé Hồng Phong, hay như anh một thuở. Nơi đây không có ai là trọn vẹn, như bác bảo vệ mất vợ con trong tai nạn giao thông, như cô nhà bếp sống đơn độc không lập gia đình, như những cô y tá bỏ lại chồng con một nơi xa đến để tìm cách mưu sinh, hay như cô Lan tạp vụ đó, cả đời không chồng con lấy nhiệm vụ chăm sóc cho con của một người xa lạ làm lẽ sống cuộc đời. Đôi khi Ngân Hà tự hỏi, là sức mạnh gì đã níu kéo họ ở lại?

Buổi sáng hôm sau Ngân Hà trao đổi công việc trong phòng làm việc của viện trưởng đúng như ông ấy đã yêu cầu. Những lần khác chỉ là những lần nói chuyện vội vã nên cô không để ý, hoặc những lần đó cô chưa biết viện trưởng chính là người đàn ông đã cưu mang anh nên cô không để ý, lần này cô ngồi yên quan sát kỹ căn phòng vừa là phòng làm việc vừa là phòng sinh hoạt giản dị của ông ấy trong khi viện trưởng Đình Mạnh chăm chú đọc bản dự thảo chương trình học cô và nhóm chuyên gia đã xây dựng nên. Căn phòng nhỏ gần gũi nhưng không một chút manh mối về đời tư của ông ấy, không tranh ảnh, không đồ lưu niệm hay giấy khen, tất cả chỉ là những cặp tài liệu dày liên quan đến y học. Ông ấy cứ như một con sư tử già một mình độc hành trên thảo nguyên, cô độc đến lạ! Ngân Hà nhìn người đàn ông tóc hoa râm, những sợi đen thưa thớt trên cả mái đầu đã bạc gần hết. Ông ấy ngồi đó toát lên một thần thái cuốn hút lạ thường, rất bình thản, rất điềm tĩnh, rất gần gũi, rất xa xôi. Ỏ một góc độ nào đó thì hai người họ thật giống nhau, chính là sự cuốn hút chết người đó, chỉ khác ở anh đó là sự băng lãnh, lạnh lùng đôi khi còn hơi tàn nhẫn.

“Chương trình các cô biên soạn rất tốt, vấn đề giờ là phải có phương án tuyển dụng giáo viên làm việc lâu dài, cô biết đấy, ở Nam Đô này không dễ tuyển người”. Tiếng nói kèm theo tiếng thở dài khiến Ngân Hà giật mình, thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

“Cháu nghĩ, có khi….”. Lời định nói ra chính là ông ấy hãy dùng uy tín của Jezz để tuyển người, đảm bảo cho họ các quyền lợi như nhân viên của Jezz, nhưng khi tiếng đến cổ họng đã kịp thời ngưng lại. Ông ấy muốn giữ bí mật chuyện đó, hẳn phải có một lý do nào đó khiến ông ấy muốn bí mật những chuyện đó. Và cô cũng không muốn để ông ấy biết cô và anh quen nhau, cô không muốn để ông ấy biết cô biết những bí mật của ông ấy. Nhưng lời vừa ngưng lại cô đã bắt gặp ngay ánh mắt dò hỏi của viện trưởng Đình Mạnh.

“À…, cháu nghĩ chú nên tuyển dụng người địa phương, nâng cao chính sách đãi ngộ… à… xin thứ lỗi vì cháu thiếu hiểu biết mà vẫn muốn góp ý”. Ngân Hà thoáng đỏ mặt xấu hổ, không phải ông ấy chính là người đứng đầu một tập đoàn kinh tế lớn đó sao? Làm sao cô lại dám múa rìu qua mắt thợ?

“Tôi cũng đang nghĩ đến phương án đó, có lẽ tuyển dụng người địa phương rồi đào tạo lại sẽ lâu bền hơn. Người nơi khác không ai muốn ở lại đây cả”

Lời ông ấy nói khiến Ngân Hà lại thêm phần ngượng ngùng. Có phải ông ấy đang nói về những người như cô, chỉ đến đây một thời gian để chữa lành rồi sẽ nhanh chóng biến mất.

“Tôi không hàm ý nói cô nên đừng suy nghĩ, cô không phải người chủ động đến đây làm việc lâu dài, cô có nhiệm vụ và cuộc sống ở một nơi khác, cô ở lại chính là vì đồng ý giúp chúng tôi giai đoạn đầu khó khăn”. Nhìn biểu cảm của Ngân Hà có lẽ ông ấy cũng hiểu cô đang thấy áy náy.

“Cháu thật sự xin lỗi!”.

“Cuộc sống ở đâu cũng có những sự khó khăn riêng của nó, không chọn làm việc ở đây không có nghĩa chúng ta sẽ kém giá trị hay kém lòng trắc ẩn hơn đâu, ý của tôi không phải là vậy!”

“Cháu không thể được như chú!”

“Như tôi à…”. Viện trưởng nhìn cô một lát, rồi thoáng thở dài nhìn ra xa. “Như tôi thì có gì hay ho đâu. Có muốn làm gì quan trọng hay ý nghĩa thì hãy nên bắt đầu từ gia đình mình trước, cô có định làm gì cho xã hội thì trước tiên hãy chăm sóc tốt cho cha mẹ mình, nếu không một ngày sự vô tâm với gia đình sẽ khiến cô ân hận…”

“À… vâng”. Ngân Hà nhìn khuôn mặt đang cố giấu một loại cảm xúc nào đó của viện trưởng. Ông ấy nói như vậy là sao, có phải trong lòng ông đang có nuối tiếc điều gì? Có phải ông ấy đang muốn nói rằng vì ông ấy mải chăm lo cho công việc và cống hiến cho xã hội mà quên mất gia đình. Từ lúc đến đây Ngân Hà cũng thắc mắc lắm, Thu Thủy là con gái mà không sống với ông ấy ư? Tại sao từ lúc về nước cô ấy chỉ quanh quẩn bên Bình An, rồi chơi bời du lịch khắp nơi mà chưa tính chuyện về thăm cha mình?

“À, cô đến lâu rồi mà tôi chưa có dịp hỏi, cô đã có gia đình chưa?”. Viện trưởng nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

“Dạ, cháu vẫn chưa”

“Vậy thì ít ra tôi cũng bớt áy náy”. Ông ấy mỉm cười rót trà giờ đã ngấm vào tách, đặt một tách trước mặt Ngân Hà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.