Cậu Có Nhận Ra Tôi?

Chương 78: Thái hòa




“Hồng Phong, em đang làm gì vậy?” Ngân Hà lấy làm ngạc nhiên khi thấy Hồng Phong lúi húi xếp dọn những chồng sách cả cũ và mới ngay ngắn đặt vào hai chiếc thùng carton lớn. “Chẳng lẽ em đang chuẩn bị vào thị trấn học ư?”

“Ồ không ạ!”. Thấy gương mặt ngơ ngác của Ngân Hà Hồng Phong mỉm cười. “Em có ham học đến mấy thì cũng làm sao có thể học hết chừng này sách vở được?”.

“Vậy định mang đi làm từ thiện sao?”. Ngân Hà lại gần giúp cậu bé một tay xếp dọn.

“Cũng gần như vậy ạ”. Hồng Phong tay vẫn thoăn thoắt, không có thời gian ngẩng lên nhìn Ngân Hà. “Năm nào viện trưởng cũng một vài chuyến sang tỉnh bên làm từ thiện, tặng sách vở và trò chuyện với những phạm nhân bên trại giam Thái Hòa”

“Cũng có hình thức từ thiện vậy ư?”. Ngân Hà không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Vâng chị, gọi là phạm nhân thôi nhưng nhiều người trong số họ còn trẻ lắm, nhiều người cũng hiền lắm”

“Nói vậy có nghĩa là em cũng đi à?”. Ngân Hà thêm phần ngạc nhiên, ai lại cho một cậu bé chưa đủ tuổi vị thành niên ra vào những nơi đó, không sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý của nó sao?

“Vâng”. Hồng Phong ráo hoảnh, coi việc đó là đương nhiên. “Em đi với tư cách là trợ lý đặc biệt cho viện trưởng”. Cậu bé ưỡn ngực, ra điều rất tự hào khi trở thành người lớn. “Chị Ngân Hà có đi cùng em không?”. Nói rồi cậu ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt có sự mong đợi

“À, để chị xem nào”. Ngân Hà ngẫm nghĩ. “Ngày mai đoàn chuyên gia sẽ nghỉ một hôm làm công việc sổ sách, coi như chị rảnh. Nhưng chị thì có thể giúp được gì?”.

“Giúp được nhiều chứ ạ”. Ánh mắt cậu bé lại nhìn cô lấp lánh như sao. “Chị có thể hát, có thể đánh đàn, hay trò chuyện với họ cũng được”

“Em có muốn chị đi cùng không?”. Dù đã đoán được câu trả lời nhưng Ngân Hà vẫn muốn hỏi thằng bé.

“Có chứ ạ. Mọi lần đến đó mấy bác quản giáo cứ tưởng em là trẻ mồ côi, lần này em sẽ nói với họ chị chính là chị em. Chị cho em làm em chị nhé?”.

“Đương nhiên rồi nhóc con”. Ngân Hà mỉm cười xoa đầu thằng bé, người mà giờ đang nhìn cô đầy háo hức. Từ bé không phải cô đã luôn ao ước có một đứa em sao, dù có thể chỉ là những lời nói nhất thời nhưng cô cũng không muốn dập tắt hy vọng của thằng bé.

Đúng như kế hoạch, buổi sáng hôm sau Ngân Hà cùng với viện trưởng Đình Mạnh, bé Hồng Phong và hai nhân viên khác cùng lên chiếc xe bán tải chất đầy đồ đạc đằng sau thùng. Khỏi phải nói Hồng Phong vui đến mức nào, trên cả hành trình cậu bé cứ liên hồi nói chuyện, hỏi chuyện Ngân Hà khiến cho viện trưởng vốn điềm tĩnh ít nói thỉnh thoảng cũng khẽ liếc sang mỉm cười. Có lẽ ông ấy chưa bao giờ thấy thằng bé vui đến thế, có lẽ từ khi bố mẹ nó ly hôn, rồi lần lượt bỏ nó mà đi.

Sau hai tiếng rưỡi di chuyển trên những con đường gập ghềnh núi đồi cuối cùng đoàn người cũng đến được địa điểm cần đến. Trại giam Thái Hòa nằm biệt lập cách rất xa khu dân cư. Đó là những dãy nhà cấp bốn đã ngả màu được vây quanh bằng những bức tường cao trăng những hàng thép gai trên chốc. Vẻ u ám và trang nghiêm cũng khiến cho một người chưa bao giờ đến những nơi như vậy như Ngân Hà cảm thấy hơi bồn chồn lo lắng, khác hẳn với vẻ bình tĩnh của cậu bé ngồi bên. Ngân Hà cố dằn lòng, chẳng nhẽ cô còn không dũng cảm bằng một thằng nhóc? Nhưng nói gì thì nói, từ nhỏ đến lớn những người xung quanh tô chỉ toàn là những người hiền lành, có học thức và tuân thủ pháp luật,

Ra cửa đón đoàn từ thiện là một người quản lý trại giam đứng tuổi, khoảng ngoài 50. Ông ta trông mực thước, nghiêm nghị, trông qua có vẻ là một người lạnh lùng ít nói. Nhưng Ngân Hà thấy mình đoán cũng không thật đúng bởi khi nhìn thấy viện trưởng Đình Mạnh từ trên xe bước xuống ông ấy đã mau chóng bước tới kính cẩn dùng hai tay đưa ra bắt lấy tay viện trưởng.

“Viện trưởng, thật vinh dự quá!”

Viện trưởng Đình Mạnh cũng nắm chặt tay người quản lý trại giam. Đôi mắt hai người đàn ông nhìn nhau có gì đó lạ lắm, Ngân Hà có cảm giác như họ đã biết nhau từ lâu lắm, hoặc giữa họ có một điều gì đó mà chỉ có hai người mới hiểu. Những người xung quanh bắt đầu di chuyển đồ từ thùng xe xuống, còn viện trưởng và người quản lý trại giam bắt đầu chầm chậm từng bước về phía trước.

“Lần này tôi mang đến sách, vở ghi, bút và các loại văn phòng phẩm được những nhà từ thiện gửi đến, hy vọng có thể giúp được phần nào”

“Thật là tốt quá, về phần cơ sở vật chất chuẩn bị cho việc học của các phạm nhân coi như có thể được đảm bảo cơ bản rồi, vừa qua một số cán bộ đã được cử đi học nâng cao lớp nghiệp vụ sư phạm, nhân lực coi như cũng đã ổn”

“Thế thì tốt”

Người quản lý đi bên cạnh xoa xuýt, trông thái độ cũng có thể thấy ông ấy tôn trọng và ngưỡng mộ người viện trưởng già đến mức nào, Ngân Hà ở đó không quá xa nên có thể quan sát được hết. “Viện trưởng, chiều nay khai giảng lớp học, tôi đã sắp xếp ông phát biểu trong phần khách mời, không biết trong đoàn mình có ai có thể tham gia giao lưu được không?”

Bước chân viện trưởng dừng lại, quay ra sau, khuôn mặt ra chiều ngẫm nghĩ. Một lúc ông gọi Ngân Hà lại.

“Cô phiên dịch, chiều nay khai giảng lớp học văn hóa mới cho các phạm nhân ở đây cô có thể giao lưu gì đó không? Đoàn chúng tôi đều là những gương mặt cũ, đã biết quá rõ nhau là không có tài cán gì rồi. Tôi biết có hơi đột ngột nhưng tôi cũng ở thế bị động, nếu cô có thể tham gia thì nhờ cô một tiết mục giao lưu văn nghệ, chỉ cần là thứ gì đơn giản mộc mạc thôi chứ không cầu kỳ”

Lời đề nghị đột ngột của viện trưởng khiến Ngân Hà hơi sững lại. Bình thường cô cũng hay có thói quen từ chối vì có tính ngại ngùng khi đứng trước đám đông, nhưng không hiểu sao hôm nay cô nghĩ mình không nên khước từ, cũng thật sự không muốn khước từ.

“À,… nếu có thể chú kiếm cho cháu một chiếc đàn ghi ta, cháu có thể đánh đàn, không giỏi lắm nhưng là nghe được ạ”. Ngân Hà quay sang nói với người quàn lý.

“Vậy à? Vậy thì tốt quá, phòng tôi đang có sẵn một chiếc”. Người quản lý trại giam phấn khởi ra mặt.

“Cảm ơn cô!”. Viện trưởng Đình Mạnh nhìn Ngân Hà mỉm cười, khuôn mặt rất hài lòng.

“Ồ, không có gì ạ”. Ngân Hà nói rồi lại quay về chỗ cũ cùng với đoàn người đưa đồ được mang đến vào trong phòng chứa đồ.

Đây là một lễ khai mạc lớp học đặc biệt nhất từ trước đến nay mà Ngân Hà đã từng tham dự. Buổi chiều lúc hai giờ cả hội trường đã im phăng phắc, những học sinh đặc biệt trong những chiếc áo đồng phục kẻ sọc ngồi ngay ngắn, cách nhau đều đặn. Những gương mặt đủ mọi hình hài, đủ mọi lứa tuổi nhưng có điểm chung là đều trang nghiêm hướng lên bục phía trên sân khấu. Trước khi đến đây đúng là Ngân Hà cũng có cảm giác hơi sợ hãi, nhưng khi ngồi ở vị trí này, bên cạnh là Hồng Phong cùng những nhân viên trong đoàn, các cán bộ quản giáo nhìn xuống những gương mặt nắng gió và từng trải qua bao nhiêu thăng trầm dưới kia cô cũng đã hiểu. Trên đời ai cũng có lúc phạm sai lầm, có những sai lầm có thể tha thứ nhưng có những sai lầm nghiêm trọng đến mức khiến con người ta phải trả giá bằng sự tự do của bản thân, nhưng ai cũng xứng đáng nhận được một cơ hội làm lại. Thực ra nếu ngẫm thật kỹ, có phải những người đã sai nhưng biết cách nhìn lại và vượt lên mạnh mẽ mới chính là những người hùng? Có phải trái tim vượt qua bao đau thương mất mát, vượt qua bao cám dỗ tủi nhục đến cuối cùng mới trở thành một trái tim vững vàng như thép? Cũng giống như người đó, có phải mười năm trước người đó cũng đã từng ngồi phía dưới kia, cũng đã từng tuyệt vọng, đã từng mong mỏi một tia sáng le lói ở cuối đường hầm? Nghĩ đến đó trái tim Ngân Hà đột nhiên nghẹn lại.

Sau khi người quản lý trại giam lên đọc diễn văn khai mạc lớp học thì viện trưởng Đình Mạnh, với tư cách là nhà tài trợ lên bục phát biểu. Không biết vì gì nữa, hay vì cô Ngân Hà đang xúc động nên cô hình như thấy viện trưởng cũng đang xúc động. Ông ấy nghẹn lại một hồi rồi mới có thể cất tiếng.

“Chào các bạn học viên!”

Dừng lại đôi chút.

“Tôi đã biết các bạn và các bạn cũng đã biết tôi, chúng ta đã từng gặp nhau nhiều lần trước đó khi tôi đến tặng quà cho trại giam. Nhưng hôm nay thật khác, tôi thật vinh dự khi đứng trên đây như một khách mời và các bạn bên dưới cũng đang lắng nghe tôi với một tư cách khác. Các bạn không còn là những người đang thụ lý án phạt do những sai lầm mình tạo ra mà các bạn chính là những học viên chăm chỉ, khao khát kiến thức, khao khát làm lại cuộc đời. Các bạn có biết không? Bản thân tôi cũng không phải được sinh ra đã có một gia đình trọn vẹn, có một quãng đường đời phát triển bình yên và hạnh phúc. Tôi cũng đã từng bất cần, đã từng tiêu cực, đã từng sống bất chấp và phạm nhiều sai lầm. Nhưng dần dà, những trải nghiệm, những người tốt tôi gặp trên đường đời đã dạy tôi rằng tri thức chính là chìa khóa giúp chúng ta chiêm nghiệm, bình tâm, giúp chúng ta hiểu được và làm chủ chính bản thân mình. Người xưa đã nói rất đúng, kẻ thù lớn nhất của cuộc đời chính là bản thân, chúng ta ngồi đây bắt đầu trên con đường tìm đến tri thức chính là chúng ta đang tìm cách để khống chế kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình. Tôi hạnh phúc khi được đồng hành và chia sẻ cùng các bạn….”

Viện trưởng còn nói nhiều lắm, những lời của ông ấy gieo vào trái tim Ngân Hà rất nhiều xúc động, rất nhiều suy tư. Có phải ngày xưa anh ấy cũng đã gặp một ai đó giống ông ấy, một vị chủ tịch nào đó mà cô chưa biết mặt, người đã giúp anh ấy đứng lên làm lại cuộc đời, giúp anh ấy bước tiếp một cách mạnh mẽ. Hóa ra càng xa anh ấy, càng ngẫm về cuộc đời anh ấy hơn cô càng hiểu anh ấy đã dũng cảm đến mức nào. Cô càng cảm thấy mình thật hèn mọn trước anh ấy.

Sau một vài bài phát biểu khác thì đến lượt Ngân Hà được giới thiệu lên sân khấu giao lưu văn nghệ. Vì không chuẩn bị cho dịp này nên hôm nay Ngân Hà giản dị lắm. Cô vẫn mặc chiếc áo phông xanh dương cùng chiếc quần bò xanh và đôi giày thể thao bệt như mọi hôm. Cả khuôn mặt cũng không trang điểm, đầu tóc vẫn búi lên gọn gàng chỉ có một vài sợi lòa xòa trước mặt vì lúc nãy bận vận chuyển đồ. Không hiểu sức mạnh nào khiến cô tự tin thế, không ngần ngại cô cầm chiếc đàn ghi ta ra giữa sân khấu. Cúi mình chào khán giả. Ở dưới vẫn là sự trật tự tuyệt đối. Ngân Hà ngồi xuống chiếc ghế đôn giữa bục sân khấu, hai chân bắt chéo, ôm chiếc ghi ta vào lòng. Khi gom đủ cảm xúc cho bản nhạc thì bỗng nhiên cả sân khấu như tối sầm lại. Xung quanh chẳng còn chút ánh sáng. Cô hoảng hốt nhìn lên ngơ ngác. Phía cuối xa kia bỗng xuất hiện một quầng sáng ban đầu hơi mờ mờ nhưng sau đó rõ dần, cùng với sự bừng lên của quầng sáng cũng là sự hiện dần rõ một dáng người đẹp đẽ cao ráo trong chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng, mái tóc đen đã dài rủ xuống như cuốn sách đang mở. Người đó nhìn cô chằm chằm, hờn giận và buồn bã. Tim Ngân Hà như bị ép chặt. Vì sao anh lại đến đây? Vì sao anh biết cô đang ở đây? Anh đến đây vì cô ư? Nhưng sao anh không lại gần mà chỉ đứng đó, im lặng không nói một lời. Ánh mắt anh như gần như xa, như đại dương xa xôi buồn vô tận. Có phải anh đang giận cô? Có phải anh đang oán trách cô vì sao bỏ đi không nói một lời? Nhưng giường như khoảng cách giữa họ giờ không phải là những bước chân, mà là cả nghìn dặm xa cách. Hình như giữa họ đã có thứ gì ra đi mãi mãi, ra đi từ cái ngày cô quyết định bỏ anh ra đi. Giọt nước mắt bất chợt chạy dài trên má, rơi xuống hộp đàn. Hôm nay cô sẽ đánh đàn cho anh nghe, sẽ hát cho một tình yêu đẹp không bao giờ trở thành hiện thực. Một tay lau má, rồi đưa xuống gảy những phím đầu tiên. Tiếng đàn cất lên trong màn tối tĩnh mịch, róc rách như suối, êm đềm như đại dương rồi bỗng chốc ào ào như thác lũ. Sao giờ cô mới hiểu yêu một người và xa một người lại đau khổ và dằn vặt đến thế? Anh ấy đang ở một nơi mà cô không thể chạm tới. Bao nhiêu hờn giận oán trách dường như tan biến, chỉ còn tình yêu và niềm hối tiếc, chỉ còn lòng mong nhớ như những con sóng cuộn trào. Có phải tất cả là lỗi của anh ấy? Không đâu. Anh ấy sống theo cách lựa chọn của anh ấy, là chính cô đã lựa chọn tự bước chân vào mê cung tình ái không lối thoát của anh. Tất cả chỉ là giấc mơ đẹp và giờ chính là lúc cần hồi tỉnh, cần bước ra để mỗi người sống tiếp theo cách mà mình chọn lựa. Cô có hối tiếc không? Không đâu, nếu chọn lại cô vẫn cứ sẽ ngu dại mà yêu anh một lần nữa, cô vẫn cứ sẽ một lần nữa đắm chìm trong bể tình yêu chứa chan mà anh mang lại, và cuối cùng cũng sẽ trốn thoát y hệt như ngày hôm nay. Ở nơi xa xôi đó, cô thầm cầu mong anh sẽ hạnh phúc và bình yên, và chắc chắn anh sẽ được hạnh phúc và bình yên. Nỗi đau khổ gặm nhấm vì yêu và nhớ này hãy để một mình cô ghánh chịu. Cô yêu anh, có lẽ sẽ yêu anh đến hết đời! Đây là điều chỉ một vài phút trước cô mới chợt nhận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.