Cậu Có Nhận Ra Tôi?

Chương 65: Cậu bé nhà bên




“Hôm qua em không về?”. Bình An nhìn chằm chằm khi Ngân Hà vừa đặt cặp tài liệu trình ký xuống trước mặt anh ấy. Đôi mắt một mí cứ như đang muốn soi mói vào hang cùng ngõ hẻm tâm hồn cô, muốn hiểu thấu tận cùng tâm gan cô.

“Vâng, hôm qua thật là vui quá, anh biết đấy, bạn đại học lâu ngày không gặp”. Ngân Hà thoáng ửng hồng trên mặt, cô quả tình không phải là người nói dối sành điệu lắm, nhưng có lẽ vẫn đủ khéo khiến Bình An không nhận ra.

“Em cũng thật giỏi nhỉ, từ khi nào mà em có nhiều mối quan hệ xã giao mà anh không biết?”. Vẫn đôi mắt một mí nhìn cô chằm chằm như không muốn tha cho cô.

“Phụ nữ mà, cũng giống như anh thỉnh thoảng gặp bạn bè người cũ đấy thôi!”. Trong giọng nói có ý hờn dỗi, không phải ba hôm nay anh ấy đều dẫn Thu Thủy đi ăn uống gặp gỡ khắp nơi không thèm ngó ngàng đến cô à. Anh nghĩ gì mà anh có quyền còn cô thì không?

“Ý gì?”.

“Không có ý gì hết”. Ngân Hà cầm lại cặp trình ký Bình An vừa ký xong. “Em còn nhiều việc phải làm, em đi đây”

Khi Ngân Hà vừa bước ra đến cửa cũng là lúc Thu Thủy cũng bước vào, nhìn thấy cô cô ấy đã vồn vã.

“Ngân Hà, chiều nay tan sở đi trung tâm thương mại đi, nhãn hiệu STYLEE vừa nhập đợt hàng thu đông mới. Tôi xem trên tạp trí rồi, bộ sưu tập năm nay của hãng thực sự quá xuất sắc, không thể bỏ qua”.

“Xin lỗi, những thứ xa xỉ thế tôi không mua được, cô đi một mình đi!”.

“Thôi nào đi cùng tôi đi, chỉ cần đi cùng tôi thôi”. Thu Thủy vẫn nài nỉ.

“Xin lỗi tôi rất bận, cô xem công việc ngập đầu, hơn nữa còn có những việc tôi nhận thêm ngoài nữa, vẫn là cô đi một mình thì hơn”.

“Tôi sẽ xin anh Bình An cho cô, việc làm thêm tối về tôi sẽ làm cùng cô, đi nào, tôi thích đi cùng cô”

“Tôi… tôi ngoài ra còn nhiều việc khác nữa cô không thể giúp được”. Ngân Hà lúng túng khi Thu Thủy vẫn dai dẳng. Thu Thủy thấy Ngân Hà từ chối đến cùng khuôn mặt phụng phịu.

“Em đi cùng cô ấy, công việc tôi sẽ giao bớt lại cho người khác”. Bình An lúc nào đã đi lại phía hai người. Ngân Hà nhìn anh ấy, không phải vì để làm đẹp lòng bạn gái mà anh bắt cô đi mua sắm cùng đó chứ? Bình An nhìn lại cô, đôi mắt cương quyết, có ý thách thức.

“Tổng giám đốc, những việc như thế này đâu phải là việc của tôi, anh có thể tìm ai đó trong phòng thư ký đi cùng cô ấy, hơn nữa tôi còn bận việc cá nhân nữa”

“Việc cá nhân để sang một bên, hôm nay tôi cũng đi trung tâm thương mại, không phải em là thư ký nên tháp tùng tổng giám đốc của mình sao? Tháp tùng tổng giám đốc không phải là chuyên môn của thư ký à?”.

“Anh…”. Ngân Hà cạn lời, ngược lại Thu Thủy có vẻ rất vui, cô ấy nhảy cẫng lên chạy đến ôm cánh tay Bình An.

“Tuyệt quá! Vậy là anh đi cùng chúng em luôn à? Đúng thật là chuyện vui!”

“Vậy giờ tôi xin phép đi làm việc tiếp!”. Ngân Hà khó chịu cau mày đi ra ngoài. Anh ấy định làm gì vậy? Không phải anh ấy định bắt cô đi để cô chứng kiến hai người họ thân thiết ân ái với nhau thế nào sao?

Nhãn hàng STYLEE có showroom ngay giữa trung tâm thương mại cao cấp. Bình An đi trước, Thu Thủy đi song song ôm lấy cánh tay anh ấy còn Ngân Hà thì tụt lại phía sau. Nhìn thấy hai người họ phía trước thân thiết Ngân Hà thấy thật khó chịu. Rốt cuộc cô không thể hiểu nổi Bình An, đồng ý là trước khi đến với anh cô đã chuẩn bị tinh thần anh ấy sẽ qua lại với nhiều phụ nữ, nhưng mang bồ cũ tháp tùng bồ mới đi mua sắm cũng chỉ có một mình Bình An, không làm mặt ghen tuông khó chịu chắc cũng chỉ có một mình Ngân Hà! Mà sao giờ cô thấy mình thật giống nô tì đi theo bưng tráp hầu cô cậu chủ. Thật nhục nhã!

“Chào anh chị!”. Cô nhân viên hồ hởi khi nhìn thấy Bình An và Thu Thủy đang khoác tay nhau đi vào, phút chốc lại ngại ngùng khi thấy bản thân đã tập trung quá vào hai người phía trước mà không nhìn thấy một người lủi thủi phía sau. “À, chào các anh chị! Mời anh chị vào xem hàng mới về của công ty em”

Ngân Hà mỉm cười ngượng ngùng ra hiệu với cô nhân viên mình chỉ là đi cùng, rồi tìm một chiếc ghế bên góc khuất ngồi xuống. Thu Thủy nói không sai, bộ sưu tập thu đông mới ra của hãng quả tình thật xuất sắc, những chiếc đầm họa tiết bắt mắt, những chiếc sơ mi công sở bằng chất liệu lụa tơ tằm cao cấp, rồi những chiếc len lông cừu mỏng duyên dáng… nhìn chung thật đẹp, chỉ có điều Ngân Hà biết nó sẽ vượt quá tầm chi trả của cô, hoặc giả sử cô có thể chi trả cô cũng sẽ không mua vì bản thân còn quá nhiều điều quan trọng để tập trung vào, những điều mà có thể trong thời gian qua mải yêu Bình An đôi khi cô tạm quên mất.

“Chọn cho tôi hai mẫu mới nhất!”. Bình An lạnh lùng nói với một cô nhân viên khác.

“Là dành cho… thưa anh?”. Cô ấy khó xử nhìn sang hai cô gái đi cùng, một thì đang rất hào hứng bên trong showroom, một thì đang ngồi lơ đãng nhìn ra ngoài.

“Cho cả hai!”.

Thu Thủy đứng gần đó nghe thấy vậy đã ríu rít chạy lại.

“Anh mua cho em á? Thích quá!”

“Thì em chọn đi”. Bình An liếc mắt ra phía ngoài. “Chọn cho cả cô ấy nữa!”

Thu Thủy thấy Ngân Hà đang không tập trung liền háo hức chạy tới kéo tay cô dậy.

“Ngân Hà, tôi chẳng thấy có cô gái nào giống như cô cả, làm sao cô có thể lạnh lùng thế khi đứng trước những tuyệt tác thế này? Đi nào, anh Bình An hôm nay sẽ mua tặng tôi và cô mỗi người một bộ”.

“Ôi thôi, không cần phiền hà đến thế đâu, tôi đủ quần áo mặc rồi thưa tổng giám đốc!”. Ngân Hà vội xua tay.

Bình An nhìn cô khẽ cau mày, nếu giờ này không có Thu Thủy ở đây có lẽ anh đã mắng cô một trận. Trước giờ cô tự trọng và cao ngạo quá cũng không sao, nhưng lại cứ tự trọng và cao ngạo với anh khiến anh thật khó chịu.

“Nhận đồ tôi mua cho cũng là một loại nhiệm vụ!”. Anh lạnh lùng tuyên bố, mắt nhìn cô thách thức. Ngân Hà đúng là cạn lời, anh định kiểm soát toàn bộ cuộc đời cô sao?

“Tôi không muốn mắc nợ!”. Ngân Hà cũng thách thức nhìn anh.

“Em nghĩ trước giờ chưa từng nợ tôi sao?”.

“Anh…”. Thật tức chết, hình như mấy ngày này sở thích của anh ấy toàn là làm khó cô.

“Thôi nào, thôi nào! Ngân Hà cô đừng có suy nghĩ nhiều quá, chỉ là một món quà nhỏ thôi, không phải các công ty lớn đều có những món quà tri ân những nhân viên tận tụy à? Cô cứ coi mọi chuyện là vậy đi!”. Thu Thủy chứng kiến hai người nói qua nói lại không nhượng bộ nhau đã mất kiên nhẫn, cô ấy liền nhất định kéo tay Ngân Hà đi thử đồ.

Đến cuối cùng vẫn là anh ấy chọn cho cô một bộ đầm dạo phố bằng ren màu xanh lá dài tay, vạt váy dài quá đầu gối một chút trông vừa thời thượng vừa thanh lịch, lúc cô ướm vào ai cũng trầm trồ, cả những nhân viên bán hàng lẫn Thu Thủy đều tán thưởng, ngưỡng mộ. Màu xanh lá này phải nói rất hợp với nước da trắng và vóc dáng mảnh dẻ của cô. Còn Bình An cứ giả bộ lạnh lùng, mắt cũng khẽ liếc nhìn cô không nói. Thu Thủy cũng đã chọn được thứ mà cô ấy thích, cũng ra chiều rất phấn khởi. Khi Bình An và Thu Thủy đang làm thủ tục thanh toán bên trong Ngân Hà ra ngoài cửa showroom đứng đợi thì bỗng có một tiếng gọi không rõ phương hướng.

“Chị Ngân Hà!”.

Ngân Hà giật mình nhìn quanh rồi dừng mắt lại ngay phía trước. Một cậu thanh niên trẻ chừng mới ngoài 20 đứng cách đó một đoạn không xa. Cậu ta trắng trẻo cao ráo, mái tóc làm xoăn uốn thành những lọn sóng che xuống dưới trán đúng kiểu mốt thanh niên bây giờ, cặp kính cận đeo trên đôi mắt đen tròn, thân hình cao ráo trong chiếc quần bò rách gối sơ vin áo phông trắng in họa tiết phá cách, vai đeo ba lô trẻ trung. Ngân Hà đứng ngơ ngác một hồi, cô không thể nhớ ra cậu ta.

“Không nhận ra em à?”. Cậu thanh niên hồ hởi tiến lại gần cô hơn.

“Xin lỗi, thật sự là tôi.. chưa thể nhớ ra cậu!”

“Em là Hoàng Bách đây, Bách béo cạnh nhà đây chị có nhớ không?”

“À…à, là Bách béo đấy à? Cậu trưởng thành thật khác quá chị chẳng thể nhận ra”. Hóa ra cậu ấy là cậu bé hàng xóm khi xưa, ở xóm lao động nghèo trước khi mẹ bị bệnh và bố mẹ bán nhà đi nơi khác. Ngày xưa bố mẹ cậu ấy đi làm ca liên tục nên toàn để cậu ấy ở nhà một mình. Ngân Hà thỉnh thoảng vẫn hay qua cho đồng quà tấm bánh, thỉnh thoảng cậu ấy còn chạy sang nhà bắt chị Ngân Hà phải chơi cùng, rồi phải dạy cậu ấy học. Ngày xưa Hoàng Bách béo ị, bị cả xóm cười thế mà giờ đã trưởng thành thành một soái ca ngay trước mặt cô.

“Chị cũng khác quá, lúc nãy nhìn thấy chị em cứ ngờ ngợ, mãi mới lấy đủ dũng cảm để gọi mà trong lòng vẫn lo mình nhận sai người”. Hoàng Bách cười tươi rói.

“Giờ cậu thế nào rồi? Tuổi này… có lẽ vừa tốt nghiệp đại học đúng không?”

“Em vừa tốt nghiệp tháng năm. Giờ đang làm hồ sơ chuẩn bị đi du học Úc”

“Ái chà chà cậu giỏi quá, chị không ngờ được cậu lại trưởng thành giỏi giang và đẹp trai thế này”.

“Thế còn chị, giờ chị làm ở đâu?”

“Chị…à, ừ… chị đang làm cho tập đoàn Jezz”

Khi hai người còn đang chào hỏi nhau thì Bình An và Thu Thủy đã kịp đi ra. Thấy Ngân Hà đang nói chuyện, lại còn tỏ vẻ rất hồ hởi và thân thiết với một chàng trai lạ Bình An khẽ cau mày. Mặt anh ấy từ buổi sáng đã lạnh như băng giá.

“Đi thôi!”. Anh lạnh lùng ra lệnh.

Ngân Hà thấy Bình An và Thu Thủy đi ra liền thu lại bớt chút nhiệt tình, nhìn sang Bình An rồi nhìn Hoàng Bách.

“À, sếp chị ra rồi, có lẽ phải tạm biệt cậu!”

Khi tưởng là Hoàng Bách sẽ dừng lại và ba người họ sẽ rời đi thì cậu ấy đã không ngần ngại tiến đến chỗ Bình An, chìa tay về phía anh.

“Chào anh, em là Hoàng Bách, là người quen cũ của chị Ngân Hà”.

Phong thái tự tin rộng rãi của Hoàng Bách khiến Bình An không thể chối từ, cũng liền chìa tay ra bắt lấy tay cậu ấy.

“Ngày xưa em là hàng xóm của chị Ngân Hà, em mất liên lạc với chị ấy từ khi nhà chị ấy chuyển đi, cũng thật may hôm nay gặp lại”. Chưa kịp để Bình An hỏi thêm là người quen kiểu gì Hoàng Bách đã nhanh miệng giải thích. Bình An vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng ừ một tiếng. Hoàng Bách lùi một bước, cầm một chiếc bút viết vào tờ giấy một thứ gì đó rồi đưa cho Ngân Hà.

“Em không làm phiền hành trình của mọi người. Em xin phép. Chị Ngân Hà, đây là số điện thoại của em, chị nhất định phải liên lạc với em nhé”. Nói rồi cậu ấy lễ phép chào ba người họ rồi rời đi.

“Cậu thanh niên này ngoan quá, lại đẹp trai nữa chứ, Ngân Hà, bạn của cô cũng thật chất lượng!”. Thu Thủy thốt lên, nhìn theo cái bóng trẻ trung năng động đã đi trước vài bước.

“Cám ơn cô quá khen”. Ngân Hà cũng không biết đó là lời khen hay là lời chê khéo, cứ như có thể hiểu cô ấy muốn nói là người như cô thì làm gì mà có thể có những người quen như thế. Chỉ có một người mặt đã bắt đầu tối lại.

“Anh Bình An, ống nước thải bồn rửa bát nhà em lại tắc rồi, anh đến xem cho em!”. Ngồi trên xe Thu Thủy mặt vừa phấn khởi xem váy áo trong túi giấy, miệng vừa nói.

Ngân Hà ngồi ghế sau, mắt liếc qua gương chiếu hậu nhìn Bình An đang chăm chú lái xe, khẽ nhếch mép cười khinh bỉ. Hai người họ thân thiết đến chừng ấy, lại còn thường xuyên đến nhà nhau, có khi nấu ăn rồi ăn cơm cùng nhau, rồi anh ấy còn thông tắc ống nước nhà cô ấy. Nếu có một ngày anh ấy có giải thích hai người họ là bạn bè thân thiết hay anh em kết nghĩa gì đó cô sẽ hoàn toàn không tin đâu! Bất chợt ánh mắt Ngân Hà bắt gặp ánh mắt của người đang ngồi lái xe, cũng nhìn lại cô thông qua gương chiếu hậu khiến cô lúng túng liền nhanh chóng nhìn sang hướng khác. Anh ấy nhìn cô làm gì chứ? Anh ấy định xem cô có phản ứng thế nào trước màn ân ái của họ sao?

“Nói bao lần rồi, em không nấu nướng được thì ra ngoài mà ăn, đến rửa bát cũng làm tắc ống nước thì còn có thể làm được gì? Bàn tay kia chỉ nên giở sách vở thôi”.

“Anh đang xót em sao?”. Thu Thủy hạnh phúc quay sang nhìn Bình An âu yếm, nếu không phải giờ anh ấy không phải đang bận lái xe có khi cô ấy nhảy bổ vào ôm anh ấy mất. Ngân Hà thầm chua chát trong lòng. Không muốn chứng kiến màn tình tứ trước mặt, cô giở túi xách lấy điện thoại ra, cầm mẩu giấy vùa được đưacho trước đó lưu số điện thoại Hoàng Bách. Cũng rất nhanh ứng dụng zalo điện thoại đã hỏi liệu cô có muốn gửi lời mời kết bạn với cậu ấy không, Ngân Hà không suy nghĩ nhiều bấm vào ô đồng ý. Chưa đến một giây đầu bên kia đã thấy chấp nhận lời mời, cứ như là cậu ấy đang trực chờ cô liên lạc vậy. Không muốn phiền những người trong xe, Ngân Hà để âm thông báo xuống còn mức nhỏ nhất. “Cho em số điện thoại đi”. “Ok,09….”. “Có phải chị không nghĩ sẽ gặp lại em không?”. “Cậu nói đúng đấy, mà nếu có gặp lại chị cũng không thể nhận ra, cậu khác nhiều quá!”. “Là chị đang khen em à?”. “Phải rồi, cậu đẹp trai ra nhiều, lại còn giỏi giang nữa, thật hãnh diện”. “Chị cũng xinh lắm, nếu hôm nay em không liều thì có lẽ chị em mình chẳng bao giờ có thể biết đã gặp lại nhau, thú thực lúc nhìn chị em không dám chắc là chị”. “Đúng vậy, chị già rồi!”. “Già ở chỗ nào? Đứng cạnh em người ta vẫn tưởng là bạn gái đấy”. “Thôi, đừng nịnh chị nữa”. Ngân Hà đột nhiên bật cười, cậu nhóc này cũng biết tán tỉnh quá đấy chứ. Chợt ý thức bản thân đang ngồi trên xe của Bình An, Ngân Hà khẽ che miệng nhìn lên, không ngờ người ngồi phía ghế lái đã đưa cặp mắt sắc như dao liếc nhìn cô, hai cặp lông mày kiếm chau vào nhau khó ở, hình như từ nãy đến giờ nhất cử nhất động của cô đều lọt vào mắt anh ấy, vẫn là qua gương chiếu hậu. “Tối về liên lạc sau nhé, giờ chị đang bận chút chuyện!”. Ngân Hà nhắn tin cho Hoàng Bách, rồi cất điện thoại, chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.