Câu Chuyện Nghèo Khó Của Tiểu Thư Fukawa

Chương 10: Làm tiểu thư ②




"Hoan nghênh đi tới Si Mị —— đại tiểu thư của em."

Khi đi vào hộp đêm Si Mị được trang hoàng cực kỳ tinh xảo này, các tiểu thư đủ kiểu đủ loại như đẹp trai, đáng yêu, xinh đẹp, ngây ngô đang chờ ở hai bên cửa đều hành một lễ nghi tiêu chuẩn, các loại âm thanh khác nhau hỗn tạp cùng một chỗ nhưng nghe lại rất hài hòa —— dưới sự hoan nghênh của những tiểu thư này, người mặc âu phục sớm tiến vào "Hình thức tiểu thư", tiểu thư Fukawa nện bước ưu nhã như thân sĩ, thanh nhã dẫn bạn gái bên người mình, cũng chính là Akiyama Mina, chậm rãi ngồi vào một chỗ ngồi trang nhã trong tiệm.

"Đêm nay, em là của chị."

Nhẹ nhàng dắt tay của Akiyama Mina, tiểu thư Fukawa nửa quỳ ở trên sàn nhà màu đen, rõ ràng là mặt lãnh đạm, nhưng lại có sự thâm tình rất nghiêm túc.

"—— đại tiểu thư của em."

Kỳ thực, đối với mỗi vị nữ tính mà tiểu thư Fukawa tiếp đãi, nàng đều nói những lời này đấy. Akiyama Mina đã tiêu phí một đoạn thời gian trong tiệm này rồi, đương nhiên là biết rõ chuyện này. Nhưng không thể phủ nhận, mỗi lần nghe vậy, trái tim của Akiyama Mina vẫn sẽ không nhịn được đập bình bịch.

Đối với chuyện này, Akiyama Mina thật sự rất thích, phảng phất tiểu thư Fukawa nghiêm túc trước mắt kia chỉ thuộc về một mình nàng vậy.

# Nói như thật ấy #

—— Đã nói là 'phảng phất' a!

"Luôn nói như vậy ~ có chán ngán hay không a ~" Mặc dù trong lòng cực kỳ mừng rỡ, nhưng tiểu thư Akiyama cũng không thẳng thắn thành khẩn biểu hiện phần vui vẻ này ra —— chỉ là, dáng tươi cười không cách nào ức chế kia của nàng đã khiến nàng bại lộ.

Đối với chuyện này, tiểu thư Fukawa chỉ cười nhạt không nói.

# Lúc này chỉ cần mỉm cười là được #

—— tiểu thư Fukawa sớm đã có thể thuần thục hoàn mỹ ứng đối mọi tình huống.

Kéo tiểu thư Fukawa đang mỉm cười đến bên người mình, Akiyama Mina nhìn đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn mình kia, không khỏi tim đập nhanh, lập tức nghĩ đến hôm nay là ngày khai giảng của tiểu thư Fukawa, Akiyama Mina nghĩ là đã tìm được đề tài, hưng phấn nói: "Đúng rồi, Tsukikawa —— hôm nay là ngày khai giảng của em đúng không? Hôm qua nghe ông chủ nói ~ yêu, vì sao Tsukikawa không nói cho chị em học ở trường nào? Nếu không chị cũng có thể chúc mừng em a ~"

—— nếu bị chị biết rõ thì thảm rồi.

Trong ngoài không giống nhau, tiểu thư Fukawa duy trì hình tượng, nội tâm lại ném đá.

Dù sao, hình tượng bản thể hoàn toàn khác với hình tượng tiểu thư.

"Thôi, kệ ~" Không biết có phải là đoán được suy nghĩ trong lòng tiểu thư Fukawa hay không, Akiyama Mina phong tình chớp chớp mắt, sau đó đổi đề tài: "Vì chúc mừng học kỳ mới của em khai giảng, mở một chai Dunhill Old Master cho em, như thế nào?" Trong tiếng nói thành thục mang theo sự cám dỗ.

Rượu đắt như thế, nói mua là mua a!

# Thật là giàu đến không có nhân tính rồi #

—— tiểu thư Fukawa cũng chỉ có thể spam, ném đá chênh lệch giàu nghèo, nhưng mà rượu càng quý thì công trạng của tiểu thư Fukawa càng tăng nhiều, không phải sao?

Mặc dù rất vui vì công trạng của mình sắp tăng lên, nhưng vẫn cần uyển chuyển một chút đấy.

"Em xin lĩnh tấm lòng của tiểu thư Akiyama, nhưng như vậy không quá tốt, đúng không? Quá tốn kém cho tiểu thư Akiyama rồi..." Nói đến đây, đôi mắt màu xanh thẳm của tiểu thư Fukawa nhìn chằm chằm vào mắt của Akiyama Mina, dường như, đôi mắt có thể nói chuyện kia đang không tiếng động nói gì đó vậy, "Hơn nữa, em chưa trưởng thành, cũng không thể uống rượu, nếu tiểu thư Akiyama uống say thì cũng không tốt." Bị nhìn chăm chú như thế, âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền vào tai kia cũng trở nên đặc biệt ấm áp.

—— luân hãm.

Trong nháy mắt, Akiyama Mina đã biết, mình không trốn thoát khỏi tiểu thư Fukawa đấy.

Con mắt trong suốt cũng là một đại sát chiêu của người làm nghề tiểu thư công tử —— người có ánh mắt sạch sẽ vĩnh viễn là người được sủng ái, vì những người bị nhìn chăm bởi con mắt thuần túy có thể tôn lên linh hồn này sẽ kìm lòng không đậu mà cam nguyện bị nắm mũi dẫn đi, thậm chí không có câu oán hận nào.

Mà Akiyama Mina ngày trước, chính là thua ở ánh mắt như thế.

# Đương nhiên, hiện tại vẫn đang rơi vào tay giặc #

—— cậu không spam nhảm thì cũng chẳng ai coi cậu là Alcarin!

"Có gì đâu em ~"

Cực kỳ thân mật ôm cổ tiểu thư Fukawa, mặt mũi tràn đầy dáng tươi cười, Akiyama Mina rất hưởng thụ cảm giác ném ngàn vàng vì người mình thích này.

Đối với tiểu thư Akiyama đang phấn đấu trên thương trường để đạt được địa vị mạnh mẽ, thực ra tiền chỉ là giấy đốt là cháy —— vì hưởng thụ cảm giác mà lúc thường khó thể hội được, sao lại không thể ném ngàn vàng?

Akiyama Mina nhẹ nhàng kề vào tai của tiểu thư Fukawa, nỉ non.

"Lúc đầu chị còn định mở Remy Martin đó ~"

# Quả nhiên, thổ hào không hiểu nhân tâm #

Tiểu thư Fukawa âm thầm thán phục sự "Hào sảng" của tiểu thư Akiyama, đồng thời cũng không để lại dấu vết tránh né cặp môi thơm tản ra mị lực thành thục của Akiyama Mina kia, ánh mắt vẫn không có gợn sóng như cũ.

Nhưng mà, trong hộp đêm này có rất nhiều thổ hào, cho nên tiểu thư Fukawa đã sớm nhìn nhiều nên quen.

"Vậy thì... Cung kính không bằng tuân mệnh rồi." Lúc này, tiểu thư Fukawa cũng không tiếp tục khiêm nhượng —— khiêm nhượng quá độ sẽ đưa đến phản tác dụng. Dù sao, mọi người đều biết, đây chỉ là nơi để dùng tiền tạo giấc mơ mà thôi, nào có đạo lý cự tuyệt tiền? Cho nên khiêm nhượng một cách thích hợp mới là tốt nhất, nhiều quá thì lại là dối trá. Sau đó, nhẹ nhàng che giấu tròng mắt, tiểu thư Fukawa ưu nhã đứng lên, hơi chỉnh sửa âu phục của mình, rồi nhẹ nhàng giơ tay, âm thanh của tiểu thư Fukawa trong veo và thấu triệt: "Cho tiểu thư Akiyama một chai Dunhill Old Master."

Trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh khoảng một giây.

Đại khái là không ngờ tới tiểu thư Fukawa vừa đến đã gọi thứ đắt như vậy chứ?

Nhưng tiểu thư Fukawa hoàn toàn không để ý phản ứng hơi ồn bên quầy hàng kia, vẫn duy trì phong độ như cũ, tiểu thư Fukawa thản nhiên ngồi xuống.

"Đa tạ tiểu thư Akiyama cổ động."

Trên Poker Face đoan chính xinh đẹp lộ một chút dáng tươi cười, tiểu thư Fukawa nói một câu cảm ơn Akiyama Mina.

"Ghét ghê ~ giữa chúng mình thì cần gì nói cảm ơn ~"

Đối với lời cảm ơn có chút khách khí này của tiểu thư Fukawa, Akiyama Mina cũng chẳng thấy có gì không đúng —— sau khi chỉ đích danh tiểu thư Fukawa nhiều lần như vậy, không chỉ tiểu thư Fukawa đã thăm dò rõ ràng tính cách của Akiyama Mina, Akiyama Mina cũng đã thăm dò rõ ràng tính cách của tiểu thư Fukawa. Nàng đương nhiên biết rõ, đây chỉ là tố dưỡng nghề nghiệp của tiểu thư Fukawa mà thôi.

—— không hổ là tiểu thư mà mình vừa ý, không phải sao?

Sau đó, không khỏi cảm thấy có chút tự hào, Akiyama Mina lại cười tít mắt ôm cánh tay của tiểu thư Fukawa, thỏa mãn sa vào trong mùi thơm thoang thoảng trên người tiểu thư Fukawa.

Ngửi mùi thơm ngát như vậy, cảm thấy cả người đều như là không chân thực vậy...

Trong lơ đãng, con mắt của Akiyama Mina dần dần trở nên mịt mù.

"Hôm nay tiểu thư Akiyama gặp chuyện không vui gì hay sao?"

Có sức quan sát rất bén nhạy, tiểu thư Fukawa rất nhanh phát hiện ngày hôm nay Akiyama Mina có vẻ hơi hoang mang.

Có thể quan sát được biểu tình nhỏ bé của khách hàng cũng là một trong những tố dưỡng cơ bản của người làm tiểu thư công tử, bởi vì nghề này rất cần tâm sự giao lưu với khách hàng. Mà đối với các tiểu thư, bọn họ tuyệt đối không thể xem nhẹ bất kỳ cảm xúc của khách hàng —— dù sao trong lòng khách hàng, hộp đêm là nơi trị liệu tâm linh bị thương bằng giấc mơ, hoặc là nơi phát tiết những bất mãn trong lòng. Mà không thể nghi ngờ, tiểu thư Fukawa làm cực kỳ hoàn mỹ —— tựa ở trên bả vai của tiểu thư Fukawa, Akiyama Mina hơi sững sờ, sau đó, nàng lộ ra một dáng tươi cười hết cách.

Vì cái gì lại nhạy cảm như thế?

Trong lòng Akiyama Mina tràn đầy cảm giác không nói nên lời, đương nhiên, đây cũng không phải là cảm tình tiêu cực, chỉ có chút không thể tưởng tượng nổi mà thôi.

"Quả nhiên... Chẳng có gì giấu được Tsukikawa a."

Thu liễm dáng tươi cười, Akiyama Mina thở dài một hơi.

Đúng lúc này, một vị áo đen nữ (công tác chủ yếu là nhân viên phục vụ, nhưng cũng là người bảo vệ các tiểu thư) cầm Dunhill Old Master tới, nửa quỳ cung cung kính kính đặt ở trên bàn, sau đó, Akiyama Mina dùng ánh mắt ra hiệu người áo đen này mở bình rượu ra, rót cho mình một ly đầy.

"Uống như vậy có sao không? Ngày mai không cần đi làm ư?"

Quan tâm khách một cách thích hợp cũng là một trong những tố dưỡng không thể thiếu của người làm tiểu thư, mặc dù tiểu thư Fukawa cũng chẳng thèm để ý.

# Đàn bà phụ lòng #

—— Này! Từ này quá quỷ dị a!

"Ha ha ha ~ Tsukikawa, em nghĩ chị vẫn là học sinh không trưởng thành như em ư?" Bưng ly rượu thủy tinh vì chất lỏng lạnh giá mà bốc lên hơi nước, Akiyama Mina phát ra một tiếng cười như chuông bạc, hai chân mặc tất đen lười biếng gác lên nhau, hợp với váy ngắn nghề nghiệp kia tạo thành lĩnh vực tuyệt đối tuyệt không thể tả. Akiyama ngả ngớn nhấc cằm của tiểu thư Fukawa —— tiểu thư Fukawa cơ hồ có thể cảm thấy mùi rượu nhàn nhạt xen lẫn mị lực của phụ nữ thành thục đột nhiên nhào về phía mình, "Em có biết mỗi ngày chị phải uống bao nhiêu rượu khi xã giao không?"

Quả nhiên, người phụ nữ này quá mức quyến rũ.

Nếu không phải bản tâm (tiền?) của tiểu thư Fukawa rất kiên định, có lẽ sẽ bị cám dỗ cũng nói không chừng đấy?

"Chút rượu này chỉ là vấn đề nhỏ nhé ~"

Trực tiếp ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, Akiyama Mina tựa vào trên bờ vai của tiểu thư Fukawa, im lặng không nói.

Quả nhiên a quả nhiên...

Trong lòng lặng lẽ thở dài, tiểu thư Fukawa cảm thấy đã nằm trong dự liệu rồi. Đã đi làm ở đây một thời gian, cho nên tiểu thư Fukawa cũng gặp không ít nữ tính như cá gặp nước ở chỗ làm việc. Nhưng những nữ tính này, đều không ngoại lệ không phải là người xuôi gió xuôi nước. Dù sao cũng là phụ nữ, ác ý của thế giới này đối với nữ tính rất nặng nề —— đặc biệt là các nàng còn đặt chân đến nơi mà đàn ông tự cho là địa bàn của mình. Ở chỗ làm việc, những nữ tính này luôn bị kỳ thị bởi giới tính, hơn nữa còn nhận đến đủ loại quấy rối...

Đặc biệt là ở phương diện xã giao, nếu gặp phải khách hàng toàn ý đồ xấu, vậy thì thật là có nỗi khổ không nói được rồi.

Vì vậy, rất nhiều nữ tính chính là khổ không thể tả.

Cho dù Akiyama Mina dùng giọng đùa để nói ra, nhưng quả nhiên trong lòng nàng vẫn rất ủy khuất chứ?

Dù sao, tiểu thư Akiyama trước mắt này cũng chẳng phải là nữ tính chỗ làm việc bình thường... Nàng là một vị nữ tính có địa vị hết sức quan trọng trong giới kinh doanh —— mà một ít người hẹp hòi sẽ không cho phép điều này. Sau đó, tiểu thư Fukawa lặng lẽ cầm bình rượu, nhẹ nhàng rót nửa ly cho tiểu thư Akiyama, tận lực thả chậm âm thanh, nói: "Chuyện gì cũng có thể nói với em nha."

Thân là một vị tiểu thư, nội dung công tác liền bao gồm lắng nghe tất cả sự phát tiết có đạo lý hoặc không có đạo lý của khách hàng.

Nhưng chỉ là lắng nghe mà thôi —— cũng không cần nói mấy lời dư thừa.

Dù sao, đối với khách hàng quang lâm hộp đêm, các nàng chỉ cần một cái thùng rác để thổ lộ tất cả, hơn nữa sẽ không tiết lộ ra mà thôi.

"Ha ha ha ~" Lại phát ra tiếng cười trong trẻo như chuông gió, Akiyama Mina hơi híp mắt, lười biếng nhìn tiểu thư Fukawa vẫn đạm mạc như cũ, trong đôi mắt màu nâu bốc lên sương mù lờ mờ của men say, "Tsukikawa a Tsukikawa... Nếu cứ quan tâm chị như vậy... chị sẽ không nhịn được ăn tươi em a~" Sau đó, không đợi tiểu thư Fukawa phản ứng, nàng liền trực tiếp bưng ly rượu tiểu thư Fukawa rót giúp mình lên, quý trọng nhấp một ngụm, Akiyama Mina như nói với tiểu thư Fukawa, lại như tự mình lẩm bẩm.

—— "Nhưng nói chung cũng chẳng có gì a... Chỉ cần leo cao hơn nữa... Leo đến đỉnh cao nhất của thế giới kia là được rồi."

# Dã tâm của nữ cường nhân #

Tiểu thư Fukawa hết sức sáng suốt không đáp lời, lặng lẽ làm chỗ dựa tạm thời của Akiyama Mina.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.