Chương 41: Bút Pháp Của Tam Công
Phương Vân khiêp sợ ngẩng đầu lên, sau bức màn che, ngọn đèn dầu vẫn chập chờn, người đó không nhúc nhích, ánh mắt dường như đang tập trung nhìn Phương Vân. Trong lòng vừa động, Phương Vân đã có chủ ý của mình.
Cầm đồ mài mực, Phương Vân cẩn thận mài vào nghiên mực, tay kia cầm lấy cây bút bằng da lông quý tộc, lập tức viết tiếp câu thơ ở hai mặt khác của đèn lồng tám cạnh màu trắng.
“Xa Hành Thiên Lý Tùy Ba Khứ.”
“Tượng Nhập Tam Xuyên Trục Lãng Lưu.”
Hai câu thơ này được viết ra tùy theo văn cảnh sát phạt ở phía trước. Tiếp đó Phương Vân lại tiếp tục viết, thế bút vừa chuyển, hai câu khác đã được viết lên.
“Pháo Thanh Nhất Hưởng Thiên Địa Chấn.”
“Hốt Nhiên Kinh Khởi Trĩ Long Sầu.”
Hai câu thơ này vừa xong thì ý cảnh của câu thơ lại biến hóa một lần nữa. Phương Vân khôn khéo dùng hai chữ “Kinh Khởi”, cho thấy đây chỉ là một giấc mộng mà thôi. Kể từ đó, bài thơ này đã biến thành một bài thơ ngâm chiêm bao đơn thuần, vô hình hóa giải sự mâu thuẫn của hai giới văn võ từ cổ đến giờ.
– Đại nhân, học sinh đã làm xong.
Để bút lông xuống, Phương Vân nhìn bóng người ở sau bức màn che, chắp tay nói. Vào lúc này thì nén hương ở lư hương kia cháy chưa được một nửa. Âm thanh của Phương Vân vừa phát ra, tên thái giám kia một lần nữa lại xuất hiện, nhìn cái lồng đèn tám cạnh màu trắng, không khỏi khen.
– Thư pháp của công tử thật là tốt!
Chữ của Phương Vân phiêu dật không câu chấp, để lộ ra được một cỗ linh khí không gì câu thúc được, dường như muốn hóa thành khí của mây, phá giấy mà ra. Những thứ này cũng là thành tựu mà Phương Vân có được từ kiếp trước.
– Công công quá lời rồi!
Phương Vân ôm quyền nói.
Tên thái giám này gật đầu, lấy cái đèn lồng màu trắng tám cạnh rồi đi qua bức màn che. Phương Vân len lén nhìn thoáng qua, chỉ thấy người ở sau bức màn che đang cầm cái đèn lồng, hình như là đang đánh giá.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
– Ha ha ha, hay cho một câu ‘ Kinh Khởi Trĩ Long Sầu’….
Sau bức màn che, người nọ nhìn một cái rồi đột nhiên cười lớn lên. Sau khi ngưng cười đột nhiên đứng dậy, tay áo bồng bềnh, xoay người rời đi.
– Công tử, chúc mừng! Người vượt qua khảo sát rồi!
Sau khi người ở sau bức màn che rời đi, tên thái giám kia lại lần nữa đi ra ngoài, trong tay có cầm thêm một bức họa.
– Đây là phần thưởng của lần này, bởi vì ngài là người thứ nhất đến cho nên bức họa của tam công này đã thuộc về ngài rồi! Về phần thưởng của Nhân Hoàng thì sau này sẽ đưa đến phủ của Tứ Phương hầu.
– Đã làm phiền công công rồi.
Phương Vân nhận lấy bức họa, cũng không có mở ra, chắp tay. Sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
“Oh, còn có những người khác cũng đã tiến vào ải cuối cùng rồi!”
Phương Vân vừa bước ra cửa điện liền thấy có hai người khác cũng đã ở trong điện, thắp đèn dầu lên. Màn che buông xuống, dường như có thể nhìn thấy có hai bóng người gầy gò đang tiếp nhận khảo sát ở bên trong.
“Vị trí thứ hai, thứ ba của cuộc thi văn lần này chắc là thuộc về hai người này. Cũng không biết là hai vị sĩ tử nào trong kinh thành?”
Phương Vân cũng không có lưu lại nhiều quá, xoay người đi ra ngoài.
Ở ngay ải thứ hai mươi bảy của cuộc thi văn, sàn điện đang im ắng, có tám đôi mắt đang tập trung nhìn vào cửa ra vào. Ngay khi Phương Vân xuất hiện tại cửa thì những ánh mắt này đều đang tập trung nhìn vào hắn, nhanh chóng quét qua một vòng liền chú ý đến tay của Phương Vân, ở nơi đó, có một bức họa đang vươn ra ngoài.
Oh!
Tám tên sĩ tử này chăm chú nhìn vào bức họa trong tay của Phương Vân, hô hấp cũng trở nên khẩn trương hơn. Lần dự yến tết Nguyên Tiêu này, không được mang bất cứ vật gì vào trong cung. Bức họa của Phương Vân từ đâu mà ra, không cần nghĩ cũng biết.
Bút pháp của Tam Công! Đây là bảo vật mà toàn bộ sĩ tử của Đại Chu đều mơ ước! So với những cái gọi là bí quyết võ công, linh đan diệu dược đều có sức hấp dẫn tới rung động lòng người!
Phương Vân nhìn qua tám người một cái, tám người này hắn đều có ấn tượng ở trong lòng. Vào kiếp trước, tám người này tạo thành một nhóm nhỏ, cậy tài khinh người, mắt thường ngẩng lên trời cao, luôn mặc kệ những người khác.
Phương Vân, Trương Anh, Chu Hân vào lúc đó cũng đã cố gắng tiếp xúc với bọn họ nhưng đều bị cự tuyệt. Cho đến mãi về sau, Phương Vân đột nhiên bộc phát rồi tiện tay lấy vị trí thứ nhất của cuộc thi văn trong tay tám người này.
“Những sự việc kiếp trước, kiếp này cũng thế mà thôi.”
Phương Vân có thể cảm thấy ánh mắt phức tạp của tám người này. Ở trong học cung, bọn họ là những sĩ tử nổi bật nhất, nhưng bây giờ phải trơ mắt nhìn người khác lấy vị trí thứ nhất của cuộc thi văn. Loại cảm giác này đúng là không dễ chịu.
Phương Vân chậm rãi đi ra khỏi điện, ánh mắt của tám người này cũng dõi theo Phương Vân. Sau khi Phương Vân biến mất ở cửa đại điện thì rốt cuộc cũng có tiếng xôn xao bàn luận.
– Người này là ai vậy? Sao ta lại không hề có ấn tượng về hắn trong học cung?
– Không phải là sự thật chứ. Tám người chúng ta hao tổn tâm tư như vậy ở chỗ này, không ngờ lại có người đi trước chúng ta!
– Cha ta là quan tam phẩm Thông Nghị Đại Phu ở trong triều đình, còn sư phụ của ta chính là Trung Nghị Đại Phu. Tiểu tử này có lai lịch gì? Làm sao có thể tài giỏi hơn ta cơ chứ!
– Trung Nghị Đại Phu thì sao? Cha ta chính là đệ tử của Thái Phó đương triều, trong nhà còn có một quyển thư pháp của Thái Phó. Nếu như nói xuất thân quan trọng thì chắc ta đã có được vị trí thứ nhất của cuộc thi văn.
– Đừng nói những lời này nữa. Vị trí thứ nhất của cuộc thi văn lần này đã bị lấy mất, uổng công cho chúng ta ngày thường ngẩng cao đầu, giờ đây mặt mũi đã mất hết rồi. Lúc về hãy hỏi xem thử người đạt được vị trí thứ nhất của cuộc thi văn năm nay là người nào! Có năng lực như vậy, không thể là người không tiếng tăm nào ở trong học cung.
…………….
Tám người này lúc bình thường không phục ai cả, lần này trơ mắt nhìn bút pháp của Tam Công bị người khác lấy đi, có cảm giác là mặt bị đánh một cái thật đau.
Ở mấy ải phía sau, dòng người đông đúc. Phương Vân đi qua đám người cũng không có gây ra quá nhiều chấn động. Thỉnh thoảng cũng có người chú ý tới đồ vật hắn cầm trong tay, những người chung quanh lập tức bàn tán, sau đó liền đoán ra được.
Thông Minh điện cũng không cần quay lại nữa, trên tay mình đang cầm bút pháp của Tam Công, nhưng lại không thể cất dấu ở trên người. Đi tới nơi đâu, tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý, mang đến những phiền toái không cần thiết.
– Thiếu gia, người đã đến rồi.
Bên ngoài cửa cung, phu xe ngựa thấy Phương Vân đi ra, cúi đầu thi lễ một cái.
– Trương bá, không cần khách sáo. Ủa, mẫu thân ta chưa ra sao?
Phương Vân hỏi.
– Vâng chưa ạ. Yến tiệc của Hoàng Hậu nương nương còn chưa có kết thúc, dựa theo thông lệ cũ, sợ rằng đến hừng đông mới có thể về tới.
Phu xe ngựa trả lời.
Lúc này tuyết rơi đầy trời, vào những lúc tết Nguyên Tiêu thế này thì càng về đêm lại càng lạnh. Phương Vân quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy Thông Minh điện ở ngay cung sáng ngời, âm thanh chơi đùa vang lên không ngừng. Chẳng biết tại sao, trong lòng Phương Vân đột nhiên cảm thấy không có hứng thú.
– Trương bá, chúng ta trở về thôi.
Phương Vân trèo lên xe ngựa, lão phu xe nói một tiếng rồi cũng trèo lên xe ngựa. Roi ngựa vung lên, quất ở trên không trung một cái. Hai con tuấn mã màu trắng lập tức phát động bốn vó đi ra ngoài cửa cung.
……..
Trong bóng tối u ám, phần lớn mọi người đã đi ngủ rồi. Đường phố lúc này lạnh giá vô cùng, trong không khí thỉnh thoảng còn lưu lại những hơi thở ấm người.
Gió tuyết càng lúc càng lớn. Trong một chỗ trong đêm, một người nam tử mặc áo choàng đen đang ngự không phi hành ở trong gió tuyết. Người này mắt ưng mũi cao, hơi thở trầm trọng, tròng mắt trong lúc chuyển động lại toát ra một cỗ mùi vị âm tà. Ánh mắt của hắn không ngừng nhìn xuống dưới, dường như đang tìm cái gì đó.
“Ủa?” Đột nhiên, ánh mắt của người này dường như bị cái gì đó hấp dẫn, nhìn về phương hướng của hoàng cung. Ở nơi đó,. có một cỗ xe ngựa đang chậm rãi đi ra khỏi đại môn hoàng cung.
“Lực lượng số mệnh thật mạnh mẽ, lại là màu tím, người ngồi trong xe ngựa này rốt cuộc là vương công tử đệ nhà ai, số mệnh lại mạnh mẽ đến như vậy!”
Vạn vật trong thiên địa lúc sinh ra đã có số mệnh. Số mệnh không tốt thì con nhà bần hàn đau khổ; Số mệnh tốt thì lại xuất thân con nhà vương hầu, không phú cũng quý.
Trong mắt của người nam tử mặc hắc bào này, cả hoàng cung của Đại Chu bị một tầng mây màu tía bao phủ lại, ở ngoài còn có ánh sáng màu đỏ xông thẳng lên trời. Mà ở bên ngoài cửa cung lúc này lại có một tia tinh khí màu tím bay thẳng đến chân trời, cho dù ở xa trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
Màu tím là Nhân Hoàng của Đại Chu, còn màu đỏ là các vương công tử đệ của Đại Chu. Những người có mang mệnh cách màu tím này, từ trước tới giờ nam tử này còn chưa thấy.
“Màu đỏ đại biểu cho số phận, màu tím nói lên vận may. Chỉ có hoàng đế của Đại Chu cùng các tông chủ, chưởng môn của các phái thì mới có tinh khí màu tím này. Người trong xe ngựa này rốt cuộc là ai, thân phận gì mà lại có số mệnh này?”
Con ngươi đen nhánh của nam tử giật giật không thôi, trên mặt lộ ra thần sắc nham hiểm, gian trá: “Quản làm gì cái thân phận khỉ gió của hắn. Ta giết chết hắn, uống máu ăn thịt hắn. Nếu như số mệnh của hắn tốt như vậy thì cứ để cho ta đi!”
Nam tử mặc áo bào màu đen này cười quái dị hắc hắc vài tiếng, tay áo vung ra rồi giống như một con Biên Bức, bay vòng quanh qua.
Ngoài cửa xe ngựa, tuyết rơi khắp nơi. Phương Vân ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên trong lúc này, xe ngựa lại bị sốc, trong đêm tối còn truyền đến tiếng kêu của hai con tuấn mã, dường như đang sợ hãi điều gì đó.
“Ủa, chuyện gì xảy ra!”
Phương Vân trong lòng cả kinh, lập tức mở mắt ra. Lúc này một cơn gió mạnh từ trên ập xuống, rèm cửa bị vạch lên. Ở bên ngoài cửa sổ ấy, có một người nam mặc áo choàng đen mặt mũi âm trầm đang từ trên trời mạnh mẽ giáng xuống. Người này còn chưa tới, một cỗ hơi thở âm lãnh đã bao phủ cả xe ngựa. Cỗ than hồng ở ngay trên xe đã bị cuồng phong này dập tắt đi.
“Không tốt! Là cao thủ Thoát Thai cảnh!”
Sắc mặt của Phương Vân đại biến. Cao thủ có thể ngự khí phi hành, ít nhất cũng là cường giả Thoát Thai cảnh. Phương Vân hiện tại còn chưa phải là Trận Pháp cảnh, căn bản không phải là đối thủ của Thoát Thai cảnh.
Ầm!
Bàn tay của Phương Vân vỗ một cái, lập tức phá nát buồng xe, phóng ra ngoài.
– Hắc hắc, con mồi mà ta đã nhắm lấy thì có khi nào chạy thoát!
Phản ứng của Phương Vân đã nhanh nhưng phản ứng của nam tử mặc áo choàng đen còn nhanh hơn. Năm ngón tay vung ra, một cỗ hấp lực thật lớn lập tức trấn áp Phương Vân, ngay cả cỗ ngựa kéo xe cũng bị hắn hấp lấy muốn bay lên không trung.
Nhưng ngay vào lúc này, dị biến đột nhiên nổi lên….
Trong xe ngựa, đột nhiên phát ra một cỗ ánh sáng không hề tầm thường. “Bút pháp Tam Công” vốn vẫn nằm yên bất động ở ngay cỗ xe ngựa của Phương Vân đột nhiên bay lên lơ lửng ở trong không trung. Một cỗ Hạo Nhiên Chính Khí tràn ngập khắp trời đất đột nhiên từ trong bức họa phát ra, bao phủ cả không gian mấy ngàn trượng.
Ở ngoài cửa xe, hai mắt của nam tử mặc áo choàng đen trợn tròn lên, khuôn mặt hoảng sợ, ngay cả né tránh cũng không kịp, liền đã bị cỗ chính khí này đánh trúng, toàn thân trong nháy mắt đã toát lên khói đen cuồn cuộn, ầm một tiếng rồi nổ thành tro bụi.
======
Chương 42: Võ Mục
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tĩnh, vạn vật đều yên tĩnh lại!
Ánh sáng đầy trời cũng đã biến mất không còn, xe ngựa cũng đã bình thường trở lại. Bút pháp Tam Công cũng thu hồi ánh sáng lại, rơi vào bên cạnh Phương Vân, tất cả đều bình thường giống như là chưa có gì xảy ra cả. Chỉ có một bên cửa xe còn bị phá, gió lạnh không ngừng tràn vào, nhắc nhở Phương Vân những chuyện xảy ra vừa rồi đều là sự thật cả.
– Thiếu gia, vừa xảy ra chuyện gì? Người không sao chứ?
Sau khi yên tĩnh lại, trong bóng tối truyền đến thanh âm của lão phu xe, có chút bất an sợ hãi.
– Ta không sao!
Phương Vân thở phào nhẹ nhõm, những chuyện vừa xảy ra thật sự là quá nhanh. Phương Vân nhìn thoáng qua bút pháp Tam Công bên cạnh người, nếu như không phải hôm nay ở cuộc thi văn đoạt được bức họa này, chỉ sợ hiện tại mình đã là một người chết!
– Trương bá, dừng xe ngựa lại, ta muốn ra ngoài hít thở không khí một cái.
Suy nghĩ một chút, Phương Vân quyết định ra ngoài xem thử một cái.
– Thiếu gia, ở nơi này hình như có chút không ổn. Hay là chúng ta nhanh trở về một chút đi?
Lão phu xe có chút bất an nói.
– Trương bá, người không cần lo lắng. Đây chính là kinh thành, đô thành của Đại Chu. Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Phương Vân để xe ngựa lại, đi ra ngoài. Mới đi được mấy bước liền nhìn thấy có một cái áo choàng rơi trên mặt tuyết. Chung quanh áo choàng, còn có một chút tro bụi đọng lại ở trên tuyết.
Phương Vân sải bước đi tới, nhặt áo choàng đen lên, lập tức có mấy viên hạt châu màu đen cùng với một lệnh bài màu đen rơi vào trong mắt.
“Nhặt lên xem một chút.”
Phương Vân nhặt lệnh bài lên, chỉ thấy ở trên miếng lệnh bài có rất nhiều đường vân quỷ dị, tà ác. Ở ngay chính diện còn có một con thú hung hãn được khắc lên, ở giữa con thú này có một chữ ‘Tà’.
“Người này lúc xuất thủ tà khí cuồn cuộn. Hắn là yêu đạo bị triều đình truy nã!”
Phương Vân liền hiểu được, nhanh chóng thu hồi lệnh bài cùng với mấy hạt châu vào trong ngực. Người này có thể ngự khí phi hành, Phương Vân biết những bảo bối trên người hắn nhất định không kém.
– Trương bá, chúng ta trở về thôi.
Phương Vân lại tìm tòi một lần nữa, sau khi không có thu hoạch gì, liền lên xe về nhà.
– Vâng, thiếu gia!
Phu xe cao hứng đồng ý. Lúc này hắn cũng đã đốt bếp than lên lại. Cái roi trong tay lại lần nữa phất lên, quất vào thúc hai con tuấn mã, một lần nữa đi về phía phủ của Tứ Phương hầu.
Xe ngựa vừa mới đi không lâu, thì ở ngay vị trí ban nãy bỗng nhiên có một trận gió lay động, trong hư không liền xuất hiện một bạch y nam tử vô cùng anh tuấn. Người này vóc người thon dài, khí chất không câu chấp, khiêm tốn, chẳng qua đôi mắt lại ẩn chứa sự đạm mạc, vô tình.
Ngang hông của bạch y nam tử có đeo một thanh trường kiếm, đứng ở ngay giữa hư không, yên lặng nhìn vào cỗ xe ngựa đã đi xa. Chỉ một chốc lát sau, vô thanh vô tức biến mất trên không trung.
Phương Vân ngồi ở trong xe ngựa, tay cầm bút pháp của Tam Công nhưng lòng lại nặng trĩu.
Đối với trăm triệu học sinh trong khắp thiên địa mà nói thì Tam Công là đại biểu cho sự tu dưỡng, học vấn của Nho gia, là lãnh tụ tinh thần của Nho gia. Những người được bọn họ tặng cho văn chương thì tài nghệ văn chương của những người đó cũng đã được khẳng định. Nhưng Phương Vân chưa từng nghĩ tới, một bộ bút pháp của Tam Công thôi, chỉ cần lộ ra chính khí cuồn cuộn đã có thể giết chết một cao thủ Thoát Thai cảnh!
“Vào kiếp trước, ta có nge nói những người có học vấn Nho gia cao thâm, chỉ cần quát lên một tiếng cũng có thể đánh chết những yêu đạo tu luyện công pháp tà đạo. Trước kia ta vẫn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, nhưng hôm nay xem ra đó cũng không phải là chuyện đồn của nhân gian.”
“Tam Công là người đứng đầu của Nho giáo, chỉ là một bức thư pháp đã có thể đánh chết một cao thủ tu luyện đến Thoát Thai cảnh. Nếu như để cho bọn hắn tự mình xuất thủ thì chỉ sợ có thể đánh chết bất cứ cao thủ yêu đạo nào. Kinh thành này, lại là nơi tụ tập của quần Nho, còn có Tam Công trấn giữ nữa. Không trách được kiếp trước ta cứ nghe nói triều đình trấn áp gì Yêu Đạo, Đạo Môn, Ma Đạo, nhưng khắp kinh thành lại không hề thấy được những người này.”
Phương Vân trong lòng nghĩ miên man, vốn Nho gia trong lòng hắn không coi trọng nhiều lắm, nhưng đột nhiên lại tăng vọt lên. Còn có tên hắc bào nam tử thần bí kia nữa, một bộ bút pháp ẩn chứa hơi thở chính khí của Tam Công đã có thể đánh chết hắn. Hiển nhiên điều này đã nói lên, đối với những người yêu tà thì kinh thành không khác gì đầm rồng hang hổ, hắn là một người yêu đạo thì chạy đến đây làm gì?
Mang theo sự nghi ngờ ở trong lòng, Phương Vân ngồi trong xe ngựa dưới gió tuyết đầy trời trở về phủ Tứ Phương hầu….
…………….
Sau tết Nguyên Tiêu, kinh thành cũng trở nên an tĩnh hơn. Đến ngày thứ ba, bỗng nhiên Tứ Phương hầu phủ trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
– Tại hạ là quản gia của Thanh Dương Quận Chúa Từ Châu, Quận Thủ đại nhân tới đây cầu kiến Hoa Dương phu nhân!
Mới sáng sớm, một người văn sĩ trung niên mặc trang phục của sư gia, một người mặc áo Nho màu đen đứng trước cửa của Tứ Phương hầu phủ, chắp tay, lớn tiếng nói. Ở phía sau hắn, có mấy tên tráng hán vóc người cao to khỏe mạnh đang cầm mấy hộp lễ màu đỏ thẫm trong tay, lẳng lặng đứng yên.
Trong Tứ Phương hầu phủ yên lặng vô cùng. Chỉ chốc lát sau, cửa lớn mở ra, một nha hoàn từ bên trong đưa nửa đầu ra, cười hì hì, nói.
– Đại nhân, phiền toái người chờ một lát, ta đi báo với phu nhân.
Phương Vân đang ở trong sương phòng tu luyện, đột nhiên có người hầu lại báo nói là phu nhân cho gọi. Phương Vân khẽ kinh ngạc, sửa sang lại quần áo, đi theo người hầu tới chánh đường.
Mới vừa bước vào cửa, dã thấy mẫu thân Hoa Dương phu nhân đứng trong phòng, yên lặng ngẩn người. Ở trước người của nàng để một đóng đồ hộp lễ, bày đầy ra hành lang, nhìn qua chiếm cả nửa chính sảnh.
– Mẫu thân, chuyện gì xảy ra vậy? Tết Nguyên Tiêu năm nay chúng ta cần đưa nhiều lễ như vậy sao?
Phương Vân kinh ngạc nói.
Khách khách.
Một nha hoàn xinh đẹp mặc áo bông ở phía sau cười trộm, bàn tay đang cầm một cái hộp lễ, nói.
– Thiếu gia, người xem cái thiếp lễ ở trên đây trước đã.
– Hử?
Phương Vân trong lòng kinh ngạc, tiến lên hai bước, nhìn chăm chú, chỉ thấy những trên những đồ lễ này đều có viết “Một chút lễ mọn Tết Nguyên Tiêu, kính dâng tiểu tướng công Phương Vân”. Mà những cái tên chúc ở phía sau, phần lớn là các Quận Thủ, Quận Thừa hoặc là quản lý của chín châu mười tám quận. Cũng có không ít là quan lại ở kinh thành.
Nhưng điều làm Phương Vân kinh ngạc nhất là trong các món đồ lễ này còn có tên của vài võ tướng. Bọn họ thậm chí còn chưa bao giờ qua lại Tứ Phương hầu phủ. Những võ tướng này đưa cho một hộp lễ hình chữ nhật, từ hình dáng này mà nhìn thì có thể đoán ở trong là một món đồ vũ khí.
– Cái này….
Phương Vân có chút phát mộng rồi. Tết Nguyên Tiêu hàng năm, Tứ Phương hầu phủ thường giăng lưới bắt chim ở trước cửa mà thôi, có rất ít người lui tới. Chính mấy vị Bình Dân hầu phủ cũng không có hay lui tới với đây. Nhưng lần này, Tứ Phương hầu phủ sao lại náo nhiệt đến như vậy, được hoan nghênh đến như vậy?
– Vân nhi, ngươi nói đàng hoàng cho mẫu thân nghe. Lần dự yến Tết Nguyên Tiêu vừa rồi, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?
Hoa Dương phu nhân đột nhiên xoay đầu lại, sắc mặt nàng hồng lên, vẻ mặt kích động.
– Mẫu thân, ta….
Phương Vân há miệng, đang muốn nói thì người hầu già thân cận của Hoa Dương phu nhân vội vã chạy đến nói.
– Phu nhân, Hàn Lâm Học Sĩ Trương đại nhân đang ở ngoài cầu kiến, có nhắn là Thái Phó đại nhân đương triều cho gọi tới.
– A!
Thần sắc của Hoa Dương phu nhân biến đổi, vào lúc này cũng đã không còn kịp hỏi Phương Vân muốn nói gì, vội vàng nói.
– Nhanh, mau mời Trương đại nhân vào.
Thái phó là một trong Tam Công, là người đứng đầu quần Nho, chủ trì triều chính Đại Chu, có địa vị cực cao, danh chấn khắp thiên hạ. Bàn về lực ảnh hưởng còn hơn xa Tứ Phương hầu. Coi như là những Quý Tộc hầu như Bình Đình hầu, Trấn Quốc hầu cũng phải thành thật kính sợ, không có chút chậm trễ nào.
– Vân nhi, con hãy theo cùng ta đi.
Hoa Dương phu nhân phân phó hạ nhân trong phủ, nhanh chóng đem những món quà lễ này đem cất đi. Sau đó chuẩn bị đầy đủ các lễ nghi, lấy khăn quàng vai của Cáo Mệnh phu nhân ra, mang theo một đám nha hoàn, người hầu, thị vệ, người hầu già ra cửa nghênh đón.
– Trương đại nhân, mệnh phụ Lưu thị, chào ngài.
– Không dám, không dám, Hoa Dương phu nhân khách khí rồi.
Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng đầu đội mũ quan, khí chất văn nhã, toát ra một mùi vị học vấn cổ học uyên thâm. Đi cùng với hắn còn có hai thư đồng của Hàn Lâm viện, khí chất cũng hết sức ôn nhuận.
Đột nhiên, ánh mắt lướt qua Hoa Dương phu nhân tới Phương Vân ở phía sau, thần sắc của Trương Nhượng hơi động, chắp tay nói.
– Tiểu tướng công, Trương Nhượng xin chào.
Thái độ này vô cùng cung kính, khiêm tốn.
– Trương đại nhân, bên ngoài gió lạnh, vào trong ngồi đi.
– Phu nhân, xin mời đi trước.
Hàn Lâm Học Sĩ mặc dù là đại biểu cho Thái Phó nhưng cũng không dám thất lễ, cố ý đi ở phía sau mấy bước. Hoa Dương phu nhân là nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân được hoàng thất sắc phong, từ cấp bậc mà nhìn thì cho dù là các vị đại nhân quan hàm nhất phẩm cũng có thể sánh ngang với nàng.
Hí!
Đoàn người vừa mới đi quan cánh cửa, thì bỗng nhiên ở đường cái phía tây Tứ Phương hầu phủ truyền đến một trận võ ngựa vang dội. Chỉ thấy có một người tướng quân mặc giáp, dẫn một đội kỵ binh đang đạp tuyết mà đến. Nhìn phương hướng thì rõ ràng là đến Tứ Phương hầu phủ.
– Là quan chủ khảo Thất Sát điện!
Phương Vân nhận ra vị tướng quân mặc giáp đang cầm đầu kia. Trong lòng càng lúc càng thấy kỳ lạ. Vào kiếp trước, về phần thưởng của cuộc thi văn võ tết Nguyên Tiêu, hắn cũng có biết đến. Nhưng cho tới bây giờ thì chưa nghe thấy nếu đồng thời đạt được vị trí thứ nhất của thi văn võ thì lại được đãi ngộ như vậy.
Cốc cốc.
Mấy tên võ quan cỡi ngựa đi rất nhanh. Đoàn người chỉnh tề dừng trước Tứ Phương hầu phủ.
– Tai hạ Chinh Bắc tướng quân Lý Ký, ra mắt Hoa Dương phu nhân. Tại hạ phụng mệnh Võ Mục đại nhân, đến đây đưa thiếp mời.
Quan chủ khảo Thất Sát điện Lý Ký xuống ngựa ôm quyền, cung kính nói.
Oong!
Nghe được cái tên ‘Võ Mục’, toàn bộ thị vệ của Tứ Phương hầu phủ liền thay đổi sắc mặt. Ngay cả Hoa Dương phu nhân, Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng, thần sắc toàn bộ chấn động. PHương Vân lại càng cảm thấy mình đang bị một tòa núi lớn đụng phải, trong đầu chấn động oong oong.
Võ Mục! Nhân vật tối cao của Đại Chu hoàng triều! Thống lĩnh tất cả các Võ hầu, Quý Tộc hầu, Bình Dân hầu. Là người cầm quyền chưởng khống một ngàn sáu trăm vạn quân đội của Đai Chu!