Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 43: Bạn trai của tôi




Tuệ Đường ban đầu khi trông thấy cô gái này, có phần kinh ngạc, đến lúc nghe thấy cô ấy nói chuyện với Tiêu Đình, cô hướng ánh mắt khó hiểu về phía bọn họ.

Tiêu Đình dùng ánh mắt thâm thuý liếc nhìn Tuệ Đường, cô lập tức co rụt, cúi đầu im lặng đứng ở một bên.

Anh chau mày, rũ mi mắt xuống nói:

” Tới đây làm gì?”

Cô gái vẫn bày ra phong thái tự tin, chớp mắt ngây thơ hỏi, nhưng giọng điệu lại giống như làm nũng nói:

” Anh quá đáng, chẳng lẽ em phải có việc mới có thể tới tìm anh?”

Tiêu Đình cũng lười nói lại, hạ lệnh đuổi khách:

” Không có việc gì thì về đi, anh rất bận”

Cô gái giống như đã quen với biểu hiện của anh, cười nói:

” Em tất nhiên có việc, hôm nay mời anh đi ăn trưa.”

Tiêu Đình giơ tay nhìn đồng hồ, không ngờ thời gian nhanh vậy, đã hơn mười một giờ trưa, anh đóng máy tính lại, day day trán sau đó thản nhiên nói:

” Cơm đó em tự đi ăn, anh lát nữa mới ăn”

Cô gái kia không vui nói:

” Anh rõ ràng kiếm cớ không muốn đi ăn với em, hay là anh muốn dẫn cô ấy đi ăn?” Nói xong cô gái kia liền chỉ thẳng vào Tuệ Đường vẫn đang đứng một góc.

Tiêu Đình nghe vậy nhìn về phía Tuệ Đường rõ ràng đáy lòng muốn thừa nhận nhưng lời nói ra miệng lại thành:

” Cô ta sao? Cô ta là cấp dưới mới nhận việc đang chịu phạt, ai cho ăn cơm. Hôm nay phải nhịn cơm”

Đầu Tuệ Đường càng cúi thấp hơn.

Cô gái kia thấy thái độ quyết liệt của Tiêu Đình liền nhẹ giọng nói:

” Đều là người mới khó tránh khỏi làm sai, anh đừng giận nữa chúng ta đi ăn trưa được không?”

Tiêu Đình im lặng, lát sau cầm chìa khoá xe ở trên bàn, cố ý bước qua trước mặt Tuệ Đường nói:

” Đi thôi”

Cô gái nghe vậy liền không giấu nổi vui mừng, đuổi theo Tiêu Đình, lúc sau không biết suy nghĩ gì, đến chỗ Tuệ Đường đang đứng, nhã nhặn nói:

” Cô gái, tôi và bạn trai ra ngoài ăn cơm, lát tôi sẽ kêu họ gói một phần về cho cô, lời anh ấy nói cô cũng đừng để trong lòng, yêu cầu công việc của anh ấy vốn luôn khắt khe.” Nói xong không đợi cô trả lời liền rời đi.

Lúc đó Tiêu Đình đang chuẩn bị mở cửa, nghe thấy vậy, cả người căng cứng, ánh mắt lập tức hướng về phía Tuệ Đường, thấy cô vẫn một mực không ngẩng đầu, anh nhăn mày, bàn tay mở cửa tăng thêm lực.

Đợi cho Tiêu Đình cùng cô gái kia rời khỏi đó, Tuệ Đường rốt cuộc mới ý thức được chuyện gì đang diễn ra.

Cả người cô như bị điểm huyệt ngây ra, một câu cũng không thể thốt ra lời, cho mãi đến khi họ đi khỏi cô mới cảm giác được cả thân thể không ngừng run rẩy, cô cho rằng chính mình nghe lầm.

Đình đã có bạn gái rồi sao?

Một cảm giác chua xót cùng đau đớn trào dâng trong lòng, cô không chống đỡ được ngồi phịch xuống sàn, khuôn mặt nhỏ nhắn không một tia huyết sắc, giống như người mất hồn.

Trái tim Tuệ Đường đột nhiên âm ỉ đau, cô chưa từng nghĩ đến điều này, trong trí nhớ của Tuệ Đường, Tiêu Đình vốn không thích kết giao với phái nữ nhưng mà hiện giờ cô gái kia lại nói anh là bạn trai cô ấy.

Tuệ Đường hy vọng đây không phải sự thật, nếu không cô lấy tư cách gì tiếp tục cố gắng?

Dường như câu nói kia đã rút đi toàn bộ sức lực của cô, Tuệ Đường chống người đứng dậy, mệt mỏi đi ra ngoài.

Thư kí Cao Thành thấy Tuệ Đường đi ra liền hỏi:

” Cô Helen, cô bây giờ muốn đi ăn trưa sao?”

Tuệ Đường yếu ớt cười nói:

” Không phải, tôi định về nhà, buổi chiều anh giúp tôi nói với tổng giám đốc tôi xin nghỉ.”

Cao Thành quan sát sắc mặt nhợt nhạt của Tuệ Đường sau đó lịch sự nói với cô:

” Cô yên tâm, tôi sẽ nói lại, sắc mặt cô không tốt nên về nhà nghỉ ngơi.”

Tuệ Đường nói tiếng ” Cảm ơn” rồi rời đi.

Tuệ Đường đi khoảng một lúc, Cao Thành cũng thu dọn mọi thứ rồi chuẩn bị xuống lầu dùng bữa. Bỗng đột nhiên điện thoại của anh rung lên báo có tin nhắn, anh mở ra đọc, là tin nhắn của ông chủ, trong đó viết:” Cậu đi mua một phần cơm cho Helen, lấy nhiều thức ăn một chút”

Cao Thành đọc xong liền ngẩn ngơ, ông chủ ban nãy cùng một cô gái đi ăn cơm bây giờ lại bảo anh đi mua bữa trưa cho Helen rốt cuộc là sao? Đây còn là lần đầu tiên ông chủ sai anh đi làm công việc này, đối tượng lại là một cô gái, trong lòng Cao Thành cảm thấy vô cùng hiếu kì, Helen là nhà thiết kế vừa về nước, nhưng cũng có tiếng tăm vậy mà ông chủ của anh lại có khả năng khiến cô ấy làm nhân viên tạp vụ dưới quyền anh cũng thực khâm phục, nhưng bọn họ mới gặp nhau không lâu suy đoán thế nào cũng cảm thấy mối quan hệ giữa họ không thân thiết đến mức đích thân vị tổng giám đốc lạnh lùng cao ngạo như ông chủ quan tâm đến bữa ăn của cô ấy.

Anh đang định trả lời một câu: ” Tôi đi làm ngay” thì nhớ ra Helen đâu còn trong công ty, vì vậy lời nhắn liền sửa thành: ” Cô Helen vừa về nhà rồi, cô ấy nhờ tôi nói lại với tổng giám đốc cô ấy xin nghỉ phép buổi chiều” rồi bấm nút gửi.

Vài giây sau, một tin nhắn nữa truyền đến, vỏn vẹn hai chữ: ” Lý do?”

Cao Thành áy náy trả lời:” Cô ấy không nói lí do nhưng tôi trông thấy sắc mặt cô ấy rất xanh xao, có lẽ là mệt mỏi”

Sau đó, Cao Thành không nhận được hồi âm nữa.

Tiêu Đình nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, ấn đường nhíu chặt, bộc lộ tâm tình cực không tốt, anh cảm thấy không hề có khẩu vị, hướng phía đối diện lạnh nhạt nói:

” Đinh Nhã, ăn nhanh một chút, anh còn có việc.”

Cô gái tên Đinh Nhã kia đang dùng dao cắt thịt, động tác thuần thục cực kì tao nhã, vừa nghe thấy Tiêu Đình nói như vậy, động tác liền dừng lại, mất hứng nói:

” Tiêu Đình, anh có ý gì? Chúng ta vừa gọi đồ ăn còn chưa đến nửa tiếng, anh cũng chưa động đũa, đã muốn trở về, rốt cuộc anh coi em là gì?” Đinh Nhã không kiềm chế được cảm xúc của mình, khó khăn lắm mới cùng Tiêu Đình đi dùng bữa, nhưng anh lại muốn bỏ về, thực đáng giận.

Tiêu Đình đã thấy phiền nghe cô nói vậy cũng lười đáp lại, vẫy tay với phục vụ, nói:”Tính tiền” rồi quay sang Đinh Nhã nhàn nhạt lên tiếng:

” Hôm nay anh mời, em cứ tiếp tục ăn, anh về đây.”

Đinh Nhã thực không thể ngờ Tiêu Đình lại quyết định như vậy, mắt thấy anh đã chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế cũng không thèm để ý hình tượng đứmg dậy nói:

” Rốt cuộc em đã làm sai cái gì mà anh lúc nào cũng đối xử với em không nóng không lạnh thế này, quan hệ của hai chúng ta lúc nào cũng là một mình em cố gắng, còn anh không thèm để tâm, nếu đã như vậy, lúc gặp em tại sao anh còn ở trước mặt mẹ anh gật đầu đồng ý?”

Tiêu Đình không thay đổi sắc mặt nhưng cũng đã mất kiên nhẫn, thờ ơ nói:

” Tuỳ em nghĩ, anh điều hành công ty nhiều chuyện cần giải quyết, anh không có nhiều thời gian tiêu tốn cùng em, nếu cảm thấy không công bằng thì tách nhau ra đi”

Đinh Nhã nghe vậy vẻ mặt trắng xanh, nói như vậy chẳng phải muốn chia tay, tuy ngay từ đầu Đinh Nhã biết cô không có địa vị gì trong lòng người đàn ông này nhưng ở trong lòng cô Tiêu Đình chiếm vị trí rất quan trọng, cho dù không yêu thì nhìn vào ngoại hình cùng thân phận của anh có vô số người phụ nữ muốn có được, huống chi cô thích người đàn ông này, ngay lần đầu gặp liền thích, sau đó anh lựa chọn cô, cô đã tưởng rằng anh cũng có cảm giác với cô nhưng hoá ra cô là tự huyễn hoặc chính mình.

Một thời gian sau đó, Đinh Nhã không còn ôm ấp hy vọng một ngày nào đó Tiêu Đình sẽ thích mình, người đàn ông có tiền không phong lưu thì cũng vô tình, đạo lý này cô hiểu, muốn với tới xã hội thượng lưu, tình yêu là một khái niệm xa xỉ không nên đặt nhiều kì vọng, vì thế mục tiêu của Đinh Nhã liền thay đổi, cô muốn một danh phận cho nên cô tuyệt đối sẽ không chia tay với Tiêu Đình.

Đinh Nhã vội vàng đứng dậy đuổi theo Tiêu Đình đã đi đến cửa, chắn trước mặt anh nói:

” Tiêu Đình, em không nên thiếu suy nghĩ nói những lời như vậy, anh đừng giận cũng đừng nói chuyện tách nhau ra được không?”

Tiêu Đình liếc cô, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình gì trên mặt anh, anh điềm tĩnh nói:

” Anh biết em là một cô gái hiểu chuyện, những thứ khác anh có thể cho em, chỉ riêng thời gian là không thể” Tiêu Đình rút ví, lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Đinh Nhã, lạnh giọng nói:

” Em cầm lấy cái này, nếu không có chuyện quan trọng đừng nên đến tìm anh” Sau đó không cần biết cô có nhận hay không, anh dứt khoát nhét vào tay cô sau đó đi đến xe mở cửa bước vào.

Đinh Nhã đứng đờ ở đó, bàn tay xiết chặt tấm thẻ trong tay, vẻ mặt biến hoá không ngừng, một người đàn ông nói với bạn gái của mình không thể cho cô ta thời gian có khác gì tuyên bố rằng mối quan hệ này chỉ là hữu danh vô thực, dù cô biết rõ kết quả vẫn là như vậy nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Tiêu Đình lái xe thẳng một đường về công ty, bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, bên trong khá vắng vẻ, anh lên thẳng phòng làm việc của mình, mở cửa, bên trong một mảng yên ắng.

Anh chỉ muốn nhanh chóng trở về xác nhận một chút, xác nhận xem Lâm Tuệ Đường đã thực sự rời khỏi, bây giờ biết được đáp án rồi, đáy mắt thoáng vụt qua tia ảm đạm cùng mất mát.

Anh nghĩ đến gọi cô trở về liền rút điện thoại ra nhưng sau đó mới nhận ra mình ngay cả số của cô cũng không biết, phiền muộn đi đến ngồi ở sô pha.

Ngay cả cơm anh cũng chưa ăn, vội vã chạy về đây, rốt cuộc được cái gì?

Anh tức giận, thực sự tức giận nhưng mà nhiều hơn thế còn là hoảng sợ.

Sợ cái gì? Tiêu Đình không biết rốt cuộc chính mình sợ hãi điều gì, chỉ là sau khi nghe câu nói mà Đinh Nhã nói với Tuệ Đường, anh có một cảm giác không yên lòng.

Đinh Nhã nói không sai chút nào, anh hiện giờ là bạn trai của cô ấy, chuyện đó cũng rất bình thường, nhưng anh không muốn Tuệ Đường biết. Tiêu Đình suy nghĩ mãi cuối cùng tự nói với bản thân cô đã không còn liên hệ gì tới anh cho nên lẽ dĩ nhiên anh không muốn cô biết.

Tiêu Đình khẽ nhắm mắt lại, kast sau đột nhiên mở mắt, cầm di động lên, nhắn một tin:” Cậu đi tra cho tôi số diện thoại của Helen. Tôi muốn có ngay bây giờ”

Khoảng năm phút sau, màn hình di động sáng lên, Tiêu Đình bấm vào, bên trên liền hiện ra một dãy số.

….

Buổi trưa, Tuệ Đường về nhà liền đi thẳng lên phòng, khoá trái cửa, hôm nay bà Lâm không ở nhà, Lily có lẽ ra ngoài dạo phố chưa về cho nên không ai biết cô đang ở nhà.

Tuệ Đường trốn trong phòng, ủ rũ nằm trên giường, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào khoảng không, một chút thần sắc cũng không có.

Trong đầu cô quanh quẩn lời nói của cô gái kia, rồi nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Tiêu Đình từ khi gặp cô, trong đầu liền sáng tỏ, thì ra anh đã có bạn gái vì vậy mới tỏ ra chán ghét cô như vậy.

Tuệ Đường rất muốn khóc nhưng lại không thể rơi một giọt nước mắt nào, cô đã hiểu nước mắt chính là thứ yếu đuối nhất của con người, mà cô lấy tư cách gì khóc trong khi tất cả những chuyện này từ cô mà ra.

Cô không biết nên làm gì, lại nhớ ra một chuyện mình về nước lâu như vậy mà chưa gặp mấy cô bạn thân của mình.

Cô cầm điện thoại bấm số, lát sau nối máy, Tuệ Đường nói:

” Ngọc Hân, tớ là Tuệ Đường, cậu có rảnh không chúng ta gặp nhau đi”

” Tuệ Đường, cậu không phải đã về nước rồi chứ? Được, bây giờ gặp nhau đi, cậu bỏ rơi bọn tớ năm năm trời đấy, lần này phải bắt cậu khao đến cháy túi”

Sau khi cúp máy, Tuệ Đường đang định đứng lên thay đồ thì một số máy lạ gọi đến, cô ngập ngừng một chút rồi nghe máy:

” Alo, xin hỏi ai vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng giây lát, sau đó giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên:

” Là tôi, Tiêu Đình”

Tuệ Đường giật mình, tại sao anh lại gọi điện cho cô, lẽ nào muốn hỏi tội cô trốn việc? Chắc là không đâu, cô đã nhắn lại với thư kí của anh rồi, khẽ bình ổn hơi thở, cô nói:

” Tiêu tổng, có chuyện gì vậy?”

” Cô vì sao xin nghỉ phép? Không báo với tôi một câu mà thông qua thư kí, rốt cuộc ai mới là cấp trên của cô” Tuy lời nói khiển trách nhưng giọng nói vẫn cực kì trầm thấp dễ nghe.

Tuệ Đường không khỏi run lên một chút, cô cùng lắm rời khỏi công ty hơn nửa tiếng vậy mà Tiêu Đình đã biết chuyện, không lẽ anh đã trở về, cô nghi hoặc hỏi:

” Tiêu tổng, anh không phải đang dùng bữa với bạn gái sao?” Dù đã cố đè nén nhưng giọng nói vẫn không giấu nổi vị chua.

Đầu giây bên kia thoáng im lặng, khoảng vài giây sau mới có âm thanh không mặn không nhạt truyền đến:

” Bây giờ là tôi hỏi cô hay cô đang chất vấn tôi?”

Tuệ Đường bây giờ mới ý thức được mình đi quá xa, nói bối rối đáp:

” Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy trong người không khoẻ nên muốn về nhà.”

Cô nghe thấy Tiêu Đình ” Ừ” một câu sau đó thâm trầm bỏ lại một câu: “Ngày mai nhớ đi làm đúng giờ” sau đó liền dập máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.