Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 40: Sự trả thù tàn nhẫn




” Cô đang làm gì vậy” Một giọng nói trầm trầm mang theo tức giận đột ngột vang lên phía sau khiến Tuệ Đường run bắn người.

Cô quay đầu nhìn, thấy Tiêu Đình đang đứng trừng mắt nhìn cô, sắc mặt lạnh lẽo tới mức cô không dám nhìn thẳng, bỗng chốc Tuệ Đường trở nên luống cuống, sợ hãi hệt như bị bắt quả tang làm chuyện sai trái gì đó, mấp máy môi lắp bắp nói:

” Đình…không… xin lỗi anh, tôi thực sự không cố ý chạm vào đồ…A”

Tiêu Đình từng bước tiến lại gần cô, ngay lúc anh giơ tay lên, Tuệ Đường tưởng rằng anh sẽ đánh cô, theo bản năng kêu lên rồi đưa tay chắn trước mặt mình.

Nhìn thấy hành động của cô, Tiêu Đình cau mày, anh vốn muốn đưa tay chỉnh lại cuốn sách cô định lấy xuống vào chỗ cũ, thấy vậy liền phẫn nộ nói:

” Không cho phép cô tuỳ tiện chạm vào đồ của tôi, ra ngoài ngay”

Tuệ Đường nghe Tiêu Đình giận dữ đuổi cô đi càng sợ hãi hơn, nhưng cô sao có thể đi vào lúc này, vì vậy liền như đứa trẻ biết lỗi thấp giọng nói:

” Tiêu tổng, tôi biết lỗi rồi, sau này sẽ chú ý hơn, anh đừng giận.”

Giọng nói mềm nhẹ phảng phất bên tai Tiêu Đình, anh cúi đầu nhìn Tuệ Đường, cảm thấy cô cũng không có ý đồ gì khác thì lông mày mới hơi dãn ra, sau đó mới nhớ đến cô đến tìm mình vì việc gì, nhàn nhạt nói:

” Ngồi xuống ghế đi, hợp đồng tôi đã chuẩn bị sẵn, cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì kí vào”

Liên tiếp khiến Tiêu Đình tức giận như vậy, Tuệ Đường trong lòng thầm tự trách bản thân không cẩn thận chọc giận anh, uể oải đi đến bàn nơi đặt bản hợp đồng, cầm lên xem.

Tiêu Đình cũng đi tới nhàn nhã ngồi phía đối diện, nhưng tầm mắt lại phóng ra ngoài cửa sổ.

” Có…có nhầm lẫn gì đúng không?” Tuệ Đường đọc qua hợp đồng cho rằng mình nhìn lầm, lắp bắp hỏi lại:”… công ty thu 5% lợi nhuận,còn…phí quảng cáo cùng modern là tài trợ miễn phí?”

Tuệ Đường nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Đình, đúng lúc anh cũng quay ra nhìn cô, ẩn ý nói:

” Cô cảm thấy có gì không ổn sao?”

Tất nhiên là không ổn, anh soạn ra bản hợp đồng này, chỉ yêu cầu 5% hoa hồng nhưng lại tài trợ hoàn toàn chi phí quảng cáo cùng thuê mẫu, như vậy không phải rất thiệt thòi sao?

Có lẽ Tiêu Đình hiểu được suy nghĩ trong đầu Tuệ Đường cho nên anh không mặn không nhạt nói tiếp:

” Hợp đồng này xem như lợi ích Phong Đình cho cô, nhưng mà đổi lại, tôi có vài điều kiện…” Nói đến đây Tiêu Đình dừng lại, quan sát Tuệ Đường.

Cô thực sự không ngờ kết quả lại như vậy, nhưng sau khi nghe Tiêu Đình nói đến điều kiện khác thì khó hiểu nhìn anh.

Anh muốn trao đổi điều kiện với cô, điều kiện gì chứ?

” Anh có điều kiện gì xin cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm, tôi sẽ cố gắng hết sức ” Tuệ Đường không biết lấy can đảm đâu ra hùng hồn nói.

Tiêu Đình nghe vậy cũng không có biểu tình gì, chỉ hơi nhếch khoé môi:

” Helen, cô tự tin như vậy à? Nếu tôi đặt điều kiện làm khó cô thì sao? Cô chẳng lẽ cho rằng vì mối quan hệ trước kia giữa tôi và cô mà tôi sẽ nhân nhượng đấy chứ?”

Lời nói của Tiêu Đình không hiểu sao khiến Tuệ Đường nhói đau, đúng là cô nghĩ như vậy, cô tin tưởng anh nhất định sẽ không vì chuyện trước kia mà gây bất lợi cho cô, đó vốn không phải tác phong của Tiêu Đình.

” Tiêu tổng, anh hãy ra điều kiện đi” Cô dứt khoát nói, tuy nhiên trong lòng cũng vô cùng khẩn trương, những ngón tay vô thức nắm chặt.

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, qua vài phút giọng nói thờ ơ của Tiêu Đình vang lên rành rọt:

” Tôi đang cần một chân sai việc vặt, bằng không cô vào vị trí đó đi, dù sao đó chẳng phải là công việc trước kia của cô sao? Cô Helen! ”

Bảo cô làm sai việc vặt?

Tuệ Đường kinh ngạc:

” Đó là điều kiện của anh à?”

Tiêu Đình vắt chân sang một bên, hơi dựa vào ghế, ánh mắt cực kì lạnh lùng nhìn thẳng vào Tuệ Đường:

” Thời hạn là ba tháng, sau ba tháng cô có thể đi, đồng kí thì kí vào, còn nữa, trong thời gian làm việc cho tôi nếu như khiến tôi không hài lòng, tôi sẽ trừng phạt cô”

Tuệ Đường im lặng cúi đầu.

Sự trầm mặc của cô đều rơi vào mắt Tiêu Đình, anh ung dung nhìn cô, ngay cả chớp mắt cũng không, kiên nhẫn chờ đợi sự lựa chọn của cô.

Có lẽ là năm phút, cũng có khi là hơn, Tuệ Đường bỗng cử động tay, cầm bút dứt khoát kí vào ba chữ Lâm Tuệ Đường vào hai tờ, điểm vân tay, sau đó đưa một bản lại cho Tiêu Đình, đôi mắt lấp lánh rạng rỡ, tươi cười nói:

” Tôi kí xong rồi, cái này anh giữ lấy”

Tiêu Đình không đưa tay nhận lấy mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, thâm trầm hỏi:

” Không hối hận chứ?”

Tuệ Đường lắc lắc đầu, vui vẻ nói:

” Không đâu, cũng không phải chuyện gì khó khăn, tôi sẽ cố gắng hết sức” Sau đó còn hướng anh làm động tác ” Fighting”

Trên mặt Tiêu Đình không có thay đổi gì, nhưng chỉ có anh biết, có một nơi trong cơ thể đang đập mãnh liệt không cách nào khống chế.

Anh không biết nên làm gì nữa, cứ như thế giữ im lặng, nhưng mà cô gái ngồi đối diện thì không thể duy trì bầu không khí kì dị này thêm nữa, bộ dáng đáng thương lên tiếng:

” Tiêu tổng, bây giờ cũng gần tối, với lại tôi sắp làm nhân viên cho anh, hay là anh mời tôi ăn một bữa cơm, có được không?”

Tuệ Đường vốn muốn kéo dài thời gian ở bên cạnh Tiêu Đình một chút, dù gì bây giờ quan trọng nhất là thu hẹp khoảng cách giữa hai người bọn họ, nhưng cô vừa dứt lời, người đàn ông trước mặt liền tặng cô một cái nhìn không mấy thân thiện, khiến cho cô ỉu xìu định từ bỏ rồi ra về.

Thế nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Đình đã đứng dậy, xoay người bước về phía cửa, bỏ lại một câu:

” Tôi chờ phía dưới” Sau đó liền mất hút.

Tuệ Đường không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, cô vui sướng gọi điện thoại cho Lily bảo cô ấy về trước sau đó nhanh chóng đi xuống.

Lúc vào xe, Tuệ Đường định ngồi ở ghế lái phụ, nhưng vừa lúc Tiêu Đình trừng mắt nhìn cô, cô đành ảo não mở cửa ngồi ở phía sau.

Vẻ mặt u sầu đó của Tuệ Đường toàn bộ thu vào mắt của Tiêu Đình qua gương chiếu hậu không sót một ly, anh hơi nghiêng đầu, khoé miệng khẽ nhếch lên, mặc dù rất nhẹ nhưng là đang cười.

” Cô muốn ăn cái gì?” Tiêu Đình hỏi

Tuệ Đường nghe anh nói chợt giật mình, cũng không biết mình muốn ăn gì, vừa rồi chỉ muốn rủ anh đi ăn cơm còn chưa nghĩ đến vấn đề này, cô nói bừa:

” Bò tít tết, em muốn ăn món này.”

Tiêu Đình không nói gì, lái xe dừng trước một nhà hàng cơm Tây.

Hai người ngồi vào bàn ăn. Lúc cầm thực đơn, Tuệ Đường gọi hai phần bò bít tết chín hoàn toàn, một phần măng tây phô mai, một đĩa mỳ cay hải sản,…. Bỗng nhiên, cô dừng lại giống như nhớ ra điều gì, sửa lại:

” Anh có thể đổi mỳ cay hải sản thành mỳ spaghetti không? Anh ấy không thích ăn cay” Cô liếc Tiêu Đình rồi quay sang nói với người phục vụ, anh ta gật đầu hiểu ý rồi quay sang hỏi Tiêu Đình:

” Anh có muốn gọi thêm gì không?”

” Không, cảm ơn”

Kì thực Tuệ Đường gọi khá nhiều món, anh cũng không cần gọi thêm gì, hơn nữa hôm nay là anh mời cô cho nên cứ để cô thoải mái chọn một lát. Nhưng lúc nghe cô nói một câu ” Anh ấy không thích ăn cay”, trong lòng anh bỗng nổi nên tư vị ngọt ngào. Thì ra cô ấy vẫn nhớ rõ thói quen của anh như vậy.

Hai người cũng không ai lên tiếng, nếu là trước kia, Tuệ Đường có thể thoải mái nói chuyện với Tiêu Đình nhưng hiện tại ngay cả một câu cô cũng không dám mở miệng, sợ rằng mình nói sai có thể chọc giận anh.

Người phục vụ rất nhanh liền đem cái món ăn lên, nhìn vô cùng đẹp mắt, toả ra hương thơm hấp dẫn.

Tuệ Đường cũng không đói bụng lắm, nhưng nhìn thấy nhiều món ăn ngon cũng rất hào hứng, nhưng người đàn ông ở trước mặt cô không động đũa khiến Tuệ Đường không biết làm sao.

Cô dè dặt quan sát sắc mặt của anh, cảm thấy đã bớt lạnh lẽo đi nhiều liền cầm đũa gắp một ít măng tây bỏ vào bát anh, mời:

” Anh ăn cái này đi” Sau đó cúi đầu chờ đợi.

Rốt cuộc Tiêu Đình cũng có phản ứng, anh tao nhã cầm đũa, gắp đồ ăn cô vừa gắp cho anh lên ăn, tuy vẫn không nói gì nhưng vẫn khiến Tuệ Đường thầm vui vẻ.

” Sao cô không ăn?” Tiêu Đình đột nhiên hỏi.

Vì vừa rồi hơi căng thẳng, Tuệ Đường cũng quên luôn việc ăn, chỉ lo để ý sắc mặt của Tiêu Đình, nghe anh hỏi, cô vội mới hoàn hồn:

” Em vẫn đang ăn mà”

Tiêu Đình nhìn chăm chú cô, sau đó chuyên tâm ăn cơm, trong lòng nghĩ, so với trước đây cô gầy hơn rất nhiều, có phải do lười ăn hay không?

Anh ăn khá nhanh rồi đặt dao nĩa xuống bàn, nhìn một bàn thức ăn còn khá nhiều, giống như ra lệnh nói:

” Tôi ăn xong rồi, những món này đều do cô chọn, phải ăn hết, tôi không thích lãng phí”

Nói xong Tiêu Đình quan sát Tuệ Đường, quả nhiên, cô vừa nghe thấy liền nhăn mặt, nhưng không dám thẳng thừng từ chối chỉ ngước mắt nhìn anh, đáng thương nói:

” Từng này đồ ăn em làm sao ăn hết được, anh cao hơn em, khoẻ hơn em mà cũng ăn rất ít cơ mà”

Cái lí lẽ cùn này ở đâu ra vậy?

Tiêu Đình nhăn mày không vui, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô một cái khiến Tuệ Đường chột dạ cúi đầu vùi đầu ăn cơm, không dám hé răng nói thêm nửa chữ.

Ăn xong, cô no tới mức di chuyển cũng khó khăn, Tiêu Đình lái xe đưa cô về nhà nhưng cô lí do lí trấu muốn đi dạo cho tiêu cơm, chỉ có điều lần này Tiêu Đình không dễ đối phó như vậy, không để ý tới đề nghị này, trực tiếp lái xe về trước cổng Lâm gia.

Tuệ Đường ủ rũ chuẩn bị xuống xe, nhưng chợt nhớ ra điều gì, quay sang Tiêu Đình hỏi:

” Em quên mất, cái điều kiện kia khi nào thì phải thực hiện? Anh chưa nói rõ thời gian cụ thể.”

Tiêu Đình bị hỏi như vậy cũng bất ngờ, thực ra anh cũng chưa suy nghĩ kĩ vấn đề này, lí trí luôn tự nhủ sẽ không cùng cô qua lại nhưng không biết tại sao anh lại không cam tâm…

Không cam tâm bọn họ cứ như thế trở thành hai đường thẳng song song, nếu như Tuệ Đường tỏ ra ghét bỏ anh, muốn cắt đứt tất cả với anh như năm đó, có lẽ Tiêu Đình sẽ không bao giờ gặp lại cô lần thứ hai, nhưng mà anh cảm nhận được thái độ của cô đối với anh rõ ràng vẫn còn chút ít quan tâm.

Vì thế, Tiêu Đình liền muốn thử một lần…

Anh biết cô đối với anh là độc dược, nhưng rõ ràng Tiêu Đình anh đã bị trúng độc rất sâu, cho dù thương tích đầy mình vẫn muốn lao vào vết xe đổ một lần nữa.

Tất nhiên, hai người họ chắc chắn không có cơ hội làm lại từ đầu được nữa, bởi vì trong lòng anh có rào cản, đó là nỗi hận tới đau đớn.

Từng giờ từng khắc Tiêu Đình cũng không thể quên được sự tàn nhẫn cùng ánh mắt lạnh lùng của cô dành cho anh sau khi anh nói lời thổ lộ với cô cũng chỉ đổi lấy tổn thương không thể chữa lành.

Ngày hôm qua Mark nói với anh:

” Tôi có thể nói cho cậu biết, muốn trả thù một cô gái đã từng chà đạp lên tình cảm của cậu có rất nhiều cách, mà cho cô ta mọi thứ cô ta muốn rồi sau đó vứt bỏ xuống đáy sâu vực thẳm chính là cách làm tàn nhẫn nhất, cậu muốn thử cách này không?”

Quả thực đây đúng là cách trả thù nhẫn tâm nhất trên đời này.

Sau vài giây im lặng, cuối cùng Tiêu Đình cũng đưa ra được câu trả lời, anh không nhìn Tuệ Đường, lạnh lùng nói:

“Bắt đầu từ ngày mai, cô phải xuất hiện trong văn phòng làm việc của tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.