Cậu Chủ Của Tôi

Chương 4: Chương 4




Tiếng kêu làm bà ** giật mình, bà chạy nhah lên lầu, thở hổn hển:

- Có gì vậy cậu chủ?

Hắn chỉ tay vào nó, làm mặt lạnh:

- Sao lại cho ng này vào nhà hả?

- Đây là ng giúp việc mới! tên Ngân

Khuôn mặt hắn thay đổi 180 độ:

- Thế àk! vậy ** xuống dưới đi!

Bà ** xuống dưới, để lại nó với hắn, nó run run, nó sợ hắn sẽ đánh nó hay làm gì nó, đang suy nghĩ lung tung thì hắn bỗng nựng má nó:

- Ko ngờ em và anh có duyên nhỉ?

- Ai thèm có duyên với mấy ng!

- Nhưg chẳng phải em là ng giúp việc riêng của anh còn gì?

- Tui còn là cô giáo của mấy ng nữa đó!_ nó cười đắc chí

- Cô giáo ák?_ hắn tỏ vẻ ngạc nhiên

- Ừk! Cô giáo đấy!

- Bộ em lớn tuổi hơn anh hả?

- Chứ sao! 1 tuổi lun đó_ nó lại cười chế diễu hắn

- Có 1 tuổi thôi àk! chẳng nhằm nhò gì với anh đâu em!

- Sao mấy ng lì thế hả? tui lớn tuổi hơn phải gọi tui bằng chị chứ!

- Ủa? anh là chủ hay em là chủ vậy hả? anh mún kêu bằg gì là quyền của anh

- Ờk......thì......thì......

Nó ấp úng, bí thế rùi, tìm cách đảo ngược tình thế thui. Nó đánh trống lãng:

- Giờ tui nên làm gì đây?

Hắn bật cười, hắn định ghẹo nó thêm vài câu nữa nhưg trông mặt nó bây giờ bí thế lúm rùi, nên hắn cho wa, hắn chỉ tay vào phòng:

- Dọn phòng giùm anh đi!

Nó nhìn vào phòng và hét lên:

- CÁI GÌ? tui phải dọn cái chuồng heo này hả?

- Em vừa nói cái gì đó hả?_ hắn nhăn mặt

- Ko có gì!

Nó miễn cưỡng lê lết vào phòng hắn, cái phòng vừa rộng lại nhìu đồ đạc, bụi bặm, nó ko hỉu sao cái nhà to như thế này mà chỉ có mình bà ** ngoài ra thì chẳng còn ai là ng giúp việc cả, nên cái phòng của hắn mới kinh khủng như thế này đây. Nó gôm tất cả wần áo thành 1 đống, sách vở thành 1 đống, trông nó vất vả lúm, còn hắn thì ngồi trên giường xem tivi, nó nhìn thấy hắn là tức điên lên nhưng chẳng làm gì được hắn ( tội nghiệp). Nó lụm mấy cái gối bỏ lên giường sẵn tay nó quăng mấy cái gối vào lưng hắn:

- Em làm cái gì vậy?_ hắn quay lại nhăn mặt nhìn nó

- Sorry nhá! ai bỉu mấy ng ngồi đó lùm gì?

- Em cố tình ném vào ng anh phải ko?_ hắn bực bội

- Đâu có đâu! sao toàn nghi oan cho tui thế

Hắn ấm ức way lên coi tivi típ, còn nó thì cười đắc chí, nó way lại nhìn núi đồ của hắn, nhăn mặt:

- Ê! giờ tui nên làm gì với đống đồ này đây?

- Thì giặt chứ làm gì! có vậy cũk hỏi.

- Nhưng nhìu thế này làm sao giặt hết?

- Cái đó là chiện của em đâu liên wan gì đến anh!_ hắn trả lời vô tâm

Nó gằn giọng, tức tối:

- Vậy giặt đồ ở đâu?

- Ở tầng hầm đó!

- Cái gì?_ nó hét toáng

- Mún bk tầng hầm ở đau thì hỏi bà ** đó! đừng có hét lên như thế nữa, điếc tai lúm

Nó vùng vằng ôm một đống đồ lê thê lết thết bước ra khỏi phòng và oạch.....:

- Ui da!

Nghe tiếng la, hắn chạy ra coi:

- Cái gì vậy?

Hắn hoảng hốt khi thấy nó nằm dài trên sàn nhà, wần áo thì nằm mỗi thứ 1 nơi, tay nó ôm đầu, miệng thì la lên oai oái:

- Em bị làm sao vậy?_ hắn lo lắng

- Tại đạp lên đồ của mấy ng đó

- Ai bỉu ôm đồ ko gọn gàng làm gì? xem nào có sao ko?

- Tui ko sao!_ nó đứng dậy gom đồ lại và ôm xuống nhà

- Có cần anh giúp ko?

- Ko cần! công tử như mấy ng thì giúp được ai_ nó bực bội

Nó ôm đồ xuống nhà, tướng đi khập khiễng có vẻ rất đau:

- Em có sao ko?

- Đã nói là ko sao mà! sao hỏi dai thế!

Hắn chạy xuống bếp kiu bà **:

- ** ơi! giặt giùm con đống đồ mà Ngân đang ôm nha!

- Ừk!

Hắn way lại chổ nó:

- Em để đồ đó cho ** giặt đi!

- Sao vậy?

- Hỏi nhìu wá! đi theo anh

Hắn kéo nó đi, để lại đống đồ cho cho bà **:

- Mấy ng đem tui đi đâu vậy hả?

Hắn kéo nó xuống phòng y tế của nhà hắn ( trùi! nhà mà cũk có phòng y tế lun). Hắn kêu lên:

- Chị Hương ơi! Coi giùm em nhỏ này bị gì vậy?

Hắn đẩy nó vào phòng, nó tỏ vẻ lo lắng:

- Định làm gì tui vậy?

- Đây là bác sĩ của nhà anh, em đừng lo

Nó lo lắng nhìn chị Hương, chị ấy mĩm cười:

- Xem nào! em đau chổ nào?

Nó chỉ vào cái chân, nó ứa nước mắt, 1 phần vì sợ, 1 phần vì đau. Chị Hương nhấn nhấn vào chân nó, nó la lên:

- Đau!_ Nó òa khóc

Hắn vỗ vào lưng nó:

- Nín đi! Sao lúc nãy chịu đựng giỏi lúm mà

Nó chẳng nói gì, chỉ bik khóc mà thôi. Sau 1 lúc xem xét chị Hương cho kết luận:

- Cô bé bị bong gân rùi! Nhưg ko sao đâu sẽ lành sớm thui

Chị Hương wấn băng cố định cho nó, rồi dặn nó hạn chế đi lại để vết thương mau lành.Thế là hum đó nó được về sớm, còn dc hắn chở về nữa. Ngày đầu tiên làm việc nó lại biến thành thương binh.

- Mai em ko phải đi làm đâu!

- Ko đi làm lấy gì ăn!

- Anh ko trừ lương đâu, chân cẳng vậy đi làm cái gì!

Nói xong hắn chạy mất lun, để nó lại với sự bất ngờ," tại sao hắn wan tâm ình thế nhỉ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.