Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 8




Tuy mấy năm nay Thẩm Thái Viễn và Giang Thiện Nguyên không cắt đứt liên lạc hoàn toàn nhưng cũng không liên lạc thường xuyên, mấy năm nay mỗi người đều trải qua những thăng trầm trong cuộc đời, hiện giờ gặp lại bạn cũ, tất nhiên sẽ nói hoài không hết chuyện. Hai ông cụ uống trà, ôn lại chuyện cũ, hoặc cười ha ha, hoặc thổn thức cảm khái.

Tri Nhạc nghiêm túc lau tóc, cho đến khi thấy hòm hòm mới buông tay, vẫn vắt khăn trên cổ, tiện tay móc điện thoại ra.

“Anh ơi, chơi game không?”

Thẩm Trình ngồi trên ghế mây, vắt chân, lơ đãng nhìn ngọn đèn dầu nơi phương xa, nghe vậy bèn nhìn Tri Nhạc một cái. Tri Nhạc một một bộ thể thao ở nhà, lộ ra cần cổ trơn bóng cùng mắt cá chân. Da cậu rất trắng, là loại trắng nõn hiếm thấy của những cậu trai lớn lên ở vùng nông thôn, hiển nhiên chưa phải chịu khổ bao giờ.

“Không chơi.” Thẩm Trình thu hồi ánh mắt.

“Ò, vậy em, tự chơi.”

Tri Nhạc cúi đầu, bắt đầu chơi trò chơi, rất nhanh đã nhập tâm, hết sức chăm chú. Nhưng trình độ lại chẳng ra làm sao, thỉnh thoảng lại có âm báo bị KO, vẻ mặt Tri Nhạc chăm chú, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm: “Ơ người này, sao lại mắng tui?” “A, chết thẳng cẳng rồi.”

Khóe môi Thẩm Trình khẽ giật.

Tri Nhạc tiếc nuối thở dài, đổi sang chơi Anipop 1.

“Tri Nhạc.” bỗng nhiên Giang Thiện Nguyên gọi tên cậu.

“A.” Tri Nhạc cũng không ngẩng đầu lên, hiển nhiên là cậu hiểu ý Giang Thiện Nguyên, “Thêm, hai phút nữa ạ.”

Hai phút sau, Tri Nhạc lưu luyến không rời mà tắt trò chơi đi, đặt điện thoại xuống, thấy Thẩm Trình còn đang nhìn mình, cậu bèn giải thích: “Mỗi ngày, chỉ có thể chơi một tiếng thôi. Không được trầm mê.”

Thẩm Thái Viễn nhìn Tri Nhạc, nói với Giang Thiện Nguyên: “Ông dạy Tri Nhạc tốt quá.”

Giang Thiện Nguyên cười nói: “Ông trời rủ lòng thương, đứa nhỏ này cũng nghe lời.”

Thẩm Thái Viễn nói: “Từ nhỏ thằng bé đã ngoan rồi, nhớ năm đó nhìn thấy nói, còn nho nhỏ như vậy, nháy mắt đã trưởng thành rồi. Đúng là chúng ta già thật rồi.”

Tri Nhạc duỗi chân, khẽ đung đưa dép trên chân, nghe thấy lời nọ bèn quay đầu, nhìn Thẩm Thái Viễn, trong mắt mang theo ý dò hỏi.

Thẩm Thái Viễn nhìn ra, cười nói: “Chắc là Tri Nhạc không nhớ rõ, trước kia chúng ta đã gặp nhau rồi, còn không phải chỉ một lần. Lần đầu ông gặp cháu, cháu vẫn còn là một em bé, bé ngần này,” Thẩm Thái Viễn khoa tay múa chân, “Lần thứ hai, cháu đã lớn ngần này, khi đó cha mẹ Thẩm Trình đã qua đời……”

Thẩm Thái Viễn nói tới đây bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn Thẩm Trình một cái.

Vẻ mặt Thẩm Trình nhàn nhạt, nhìn về phương xa.

“Ồ?” Tri Nhạc kinh ngạc hỏi: “Anh ơi, cha mẹ anh, cũng qua đời rồi sao?”

Giang Thiện Nguyên nhắc: “Tri Nhạc, không lễ phép.”

Tri Nhạc vội nói: “Xin lỗi.”

“Ngại quá, những chuyện này tôi còn chưa kịp dạy kỹ cho Tri Nhạc,” Giang Thiện Nguyên nói với Thẩm Trình: “Nó đường đột quá.” Chuyện đính hôn này đúng là rất hấp tấp, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, ông có quá nhiều chuyện phải nghĩ, cho nên chưa kịp nói rõ chuyện nhà Thẩm gia cho Tri Nhạc.

Thẩm Trình hơi nghiêng mình, nói: “Không sao ạ.”

Giang Thiện Nguyên cùng Thẩm Thái Viễn nhìn nhau, Thẩm Thái Viễn khẽ lắc đầu.

Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, lại nhìn Thẩm Thái Viễn, ánh mắt hơi bất an, Thẩm Thái Viễn xua tay với cậu, cười nói: “Không sao đâu.”

Tri Nhạc bèn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một lát, tiện đà nói với Thẩm Thái Viễn: “Khi con còn, nhỏ như vậy,” cậu học theo vẻ khoa tay múa chân của Thẩm Thái Viễn, nói: “Ông nội Thẩm đã, gặp con, vậy cũng từng gặp bố mẹ con sao?”

Thẩm Thái Viễn gật đầu.

“Bọn họ tốt chứ ạ?” mắt Tri Nhạc sáng lên, hỏi.

“Ừm, rất tốt. Cha mẹ con đều là những người vô cùng tốt.” Thẩm Thái Viễn nhớ lại chút ký ức xa xôi, nhìn Tri Nhạc đầy từ ái: “Tri Nhạc hẳn còn nhớ rõ cha con nhỉ?”

Mẹ Tri Nhạc sinh cậu thì bị khó sinh, lâm vào hôn mê, bệnh viện địa phương không cứu được, đúng lúc được Thẩm Thái Viễn hỗ trợ chuyển đến bệnh viện ở thành phố C, chính lúc ấy, Thẩm Thái Viễn đã nhìn thấy Tri Nhạc mới được sinh ra không lâu, đứa bé nho nhỏ, được cha quấn trong tã lót, theo nhóm người lớn bôn ba ngàn dặm, nằm bên người mẹ mình, tiếp thêm chút sức lực cho người mẹ vượt qua bệnh tình nguy kịch.

Bất hạnh là, cuối cùng người mẹ vẫn phải từ giã trần gian.

Cha vẫn làm bạn với Tri Nhạc nhiều năm, sau đó sinh bệnh rồi cũng mất. Có thể Tri Nhạc vẫn nhớ được vài chuyện lúc ấy.

Tri Nhạc lại lắc đầu, cậu chỉ chỉ đầu mình, nói: “Chỗ này, sau khi không tốt nữa, có một số chuyện, nhớ không rõ lắm.”

Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc một cái, khi cậu chỉ vào đầu mình nói chỗ này không tốt lắm rất bình tĩnh, trên mặt không có vẻ gì lạ.

“Ông nội cũng nói, họ vô cùng tốt.” Tri Nhạc chợt như nhớ ra chuyện gì, đứng lên, “Cháu có ảnh của, bọn họ!”

Đó là một bức ảnh cũ đã ố vàng, Tri Nhạc đem từ phòng ngủ ra, cho Thẩm Thái Viễn xem, lại đưa cho Thẩm Trình xem.

Trong ảnh, cha mẹ Tri Nhạc rất trẻ, tuy ăn mặc mộc mạc nhưng đều là tuấn nam mỹ nữ, vào lúc ấy là một đôi đẹp phát sáng. Hai người đều mang chút ngượng ngùng, nhìn về phía máy ảnh, cười sáng lạn lại dịu dàng —— ngũ quan của Tri Nhạc cũng là kế thừa hết tinh hoa của hai người họ, vẻ lóa mắt kia lại càng trò giỏi hơn thầy.

Ẩn tượng của Tri Nhạc về cha mẹ đã mất đều dựa hết vào tấm ảnh này, cho nên cậu giữ gìn nó rất kỹ, cẩn thận bỏ vào trong một cái hộp nhỏ, bên ngoài lại bọc thêm một lớp túi nữa.

“Bọn họ, vẫn luôn ở đây.” Tri Nhạc cười nói.

Dưới ánh trăng, nụ cười tươi của Tri Nhạc như thuộc về một đứa trẻ vẫn luôn được yêu thương, sống trong hạnh phúc đủ đầy. Ánh mắt Thẩm Trình dừng lại trên mặt cậu rồi vội rời đi.

“Tri Nhạc, ngày mai phải dậy sớm, đêm nay phải ngủ sớm một chút.”

Ngồi một hồi, Giang Thiện Nguyên nói với Tri Nhạc.

“Ò, vâng.” Tri Nhạc bèn đứng lên, quay đầu hỏi Thẩm Trình: “Ca ca, đi ngủ không?”

Thẩm Trình ngồi yên, nhìn Thẩm Thái Viễn.

Hắn cùng Thẩm Thái Viễn còn chưa giải quyết xong chuyện, Tri Nhạc không để trong lòng, Thẩm Thái Viễn lại không thể quên: Ngày mai sẽ phải về thành phố C, Thẩm Trình lại không định đưa người về. Về lý thì lúc này nên nói rõ chuyện này cho Giang Thiện Nguyên, nếu không ngày mai sẽ rất khó xử.

Giờ hắn mở miệng hay Thẩm Thái Viễn tự mình giải thích với Giang Thiện Nguyên còn phải xem ý Thẩm Thái Viễn, hắn thì sao cũng được.

Ánh mắt Thẩm Thái Viễn thâm trầm.

“Thẩm Trình, cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi —— cháu về phòng trước đi.”

Ngụ ý rất rõ, lát sẽ đi tìm cháu. Hai ông cháu trao đổi ánh mắt, Thẩm Trình nhướng mi, nói: “Vâng, cháu về phòng trước.”

Dù thế nào đi chăng nữa, việc này sẽ được giải quyết trong hôm nay, ông cụ trốn không thoát đâu. Hắn cứ về phòng trước chờ ông.

Tri Nhạc đưa Thẩm Trình vào nhà, theo lý thì cậu phải đưa Thẩm Trình lên lầu, nhưng khi đi qua phòng ngủ của mình cậu lại dừng lại, để Thẩm Trình chờ bên ngoài một lúc. Cậu vào phòng cất kỹ tấm ảnh đã.

Thẩm Trình đứng ngoài cửa, nhìn qua phòng ngủ. Tri Nhạc không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa chiếu vào, chiếu sáng hơn nửa gian phòng.

Căn phòng này không khác căn phòng trên gác lắm, cách bố tục cũng tương tự. Phòng ngủ của Tri Nhạc nằm ngay dưới phòng của Thẩm Trình, cách bài trí cũng không khác nhau lắm, điểm khác nhau là phòng Tri Nhạc có thêm một cái bàn học và kệ sách.

Trên kệ bày rất nhiều sách, trên bàn học cũng vậy, sách vở và văn phòng phẩm được xếp ngay ngắn, mặt bàn được lau sạch bong. 

Tri Nhạc cất xong ảnh, đang định đi ra ngoài thì lại nghe được tiếng Giang Thiện Nguyên cùng Thẩm Thái Viễn nói chuyện với nhau.

“Lão Giang, bệnh của ông, Tri Nhạc có biết rõ không?”

Tri Nhạc dừng chân, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Xong chưa?” Thẩm Trình cất tiếng hỏi.

“Suỵt!” Tri Nhạc lập tức dựng thẳng ngón trỏ, tiến lên mấy bước, giữ chặt Thẩm Trình, kéo hắn vào giữa phòng ngủ.

“Nhỏ giọng chút nha, anh.”

Tri Nhạc kéo theo Thẩm Trình, trốn sau tấm rèm bên cửa sổ.

Thẩm Trình đứng sau lưng Tri Nhạc, Tri Nhạc lại dựng ngón trỏ với Thẩm Trình thêm lần nữa, thở phào một cái, sau đó quay đầu, thò nửa cái đầu, nhìn trộm từ sau tấm rèm cửa.

Ánh trăng sáng trong chiếu rọi bóng hình hai ông cụ đầu tóc hoa râm.

“Thằng bé chỉ hiểu tôi bị bệnh, lại không biết độ nghiêm trọng cụ thể.” Giang Thiện Nguyên lắc đầu: “Cho nó biết thì nhất định nó sẽ khóc, sẽ không chịu rời tôi mà đi.”

Thẩm Trình lập tức nhìn về phía Tri Nhạc, trong bóng tối, nửa mặt lộ ra sáng, nửa mặt ẩn trong bóng tối, trên mặt cậu không có chút kinh ngạc nào, ngược lại còn rất bình tĩnh, chỉ là nụ cười đã tắt, trong mắt lại nổi vẻ đau thương nhàn nhạt.

“Cậu……” Thẩm Trình hơi nhíu mày.

Tri Nhạc quay đầu, thì thầm: “A, em biết, bệnh của ông nội.” Tri Nhạc ghé lại gần Thẩm Trình hơn, nói càng nhỏ: “Anh, anh đừng nói cho, các ông.”

Tóc Tri Nhạc đã khô rồi, mềm mại xõa tung, ghé gần Thẩm Trình như vậy, thân thể sau khi đã tắm mang theo sự tươi mát và hương sữa tắm.

Thẩm Trình đứng bất động, cũng không nói gì.

“Đã sắp xếp xong bệnh viện và chuyên gia rồi, ông không cần quá lo lắng, cơ hội chữa khỏi là rất lớn.” Thẩm Thái Viễn nói.

Giang Thiện Nguyên nói: “Sinh tử là chuyện trời ban, cứ xem số mệnh đi. Tóm lại là cảm ơn ông ——  bên ông, Thẩm Trình thật sự không sao chứ? Nếu… thì cũng không cần cưỡng cầu.”

Thẩm Thái Viễn nói: “Hai ngày nay hai đứa ở chung với nhau thế nào ông cũng thấy rồi đó. Thằng nhóc Thẩm Trình này, ngoài mặt không lạnh không nóng, kiệt ngạo khó bảo, bản chất vẫn không tệ. Cứ cho bọn nó thêm chút thời gian, yên tâm, không sao đâu.”

Trong phòng ngủ, Tri Nhạc quay đầu nhìn Thẩm Trình, trợn to hai mắt, chỉ vì câu Giang Thiện Nguyên hỏi ‘không sao chứ’ mà đột nhiên Tri Nhạc nhớ lại lời Thẩm Trình nói tối qua. Cậu chỉ lo hôm nay Thẩm Trình có về hay không mà tạm quên vấn đề sâu xa hơn: Thẩm Trình nói hắn không đồng ý. 

Ban ngày đi chơi tận bến, hoàn toàn quên mất chuyện này, đột nhiên được nhắc nhở, cậu chợt nhớ lại, lập tức trở nên bất an.

“Anh ơi,” Tri Nhạc nhỏ giọng gọi, gương mặt Thẩm Trình ẩn trong bóng tối, dường như hắn biết Tri Nhạc muốn nói cái gì, trực tiếp đưa ngón trỏ chọc khuôn mặt cậu, đẩy đầu cậu trở về, cắt đứt lời tiếp theo của cậu.

Giọng Giang Thiện Nguyên truyền đến: “Đối với ông, đối với các ông, đương nhiên là Thẩm gia tôi yên tâm. Nếu chẳng may…… Về sau đứa nhỏ này đành nhờ các ông vậy.”

“Ông yên tâm, tôi sẽ thu xếp tốt.” Thẩm Thái Viễn nói: “Ông đừng bi quan quá, vì Tri Nhạc, phải điều chỉnh tâm trạng cho tốt, tích cực trị liệu, đứa bé Tri Nhạc này rất thông minh, đừng để nó phát hiện rồi lo lắng.”

“Ông nói rất đúng. Nhất định phải trị liệu cho tốt, tranh thủ ở bên Tri Nhạc thêm mấy năm.”

“Đúng vậy. Cũng tranh thủ bầu bạn với tôi thêm mấy năm ha ha ha.”

Hai ông cụ đầu tóc bạc phơ cười rộ lên, lại quay ra nói chuyện khác.

“Còn muốn nghe lén tiếp?” Thẩm Trình thấp giọng hỏi.

Bấy giờ Tri Nhạc mới phản ứng lại, vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nghe lén là, không đúng. Đi thôi đi thôi.”

Cậu tiện tay kéo Thẩm Trình đi, tay chân nhẹ nhàng, hai người một trước một sau rời khỏi cửa sổ, ra khỏi phòng Tri Nhạc, lên lầu, vào phòng Thẩm Trình.

Tạch. Đèn sáng. 

Thẩm Trình đi vào phòng, cởi bớt khuy trên ổ, tiện đà dọn đồng hồ, quần áo cùng đồ cá nhân trên bàn cất vào vali.

“Anh, anh sẽ đưa em, về nhỉ.”

Tri Nhạc bám sát theo hắn, đi vào phòng, vô cùng thấp thỏm, chăm chú nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình nâng mắt nhìn Tri Nhạc, hơi nheo mắt lại, mang theo sự xét nét, “Cậu khờ thật hay giả ngốc?”

“Hả?” Tri Nhạc mờ mịt.

Ánh mắt Thẩm Trình có chút phức tạp, lại không nói gì nữa. Chuyện này thật ngoài ý muốn, không ngờ Tri Nhạc lại biết bệnh tình thực sự của Giang Thiện Nguyên, hơn nữa còn gạt Giang Thiện Nguyên. Đây hoàn toàn là lối tư duy chỉ một người bình thường mới có. Mà rõ ràng Tri Nhạc là người không biết giấu diếm, có nỗi lòng gì đều thể hiện hết lên mặt, cậu đã giấu Giang Thiện Nguyên như thế nào vậy?

Có lẽ người không am hiểu cách lừa người khác lại có thể dễ lừa người khác nhất?

Tri Nhạc không trả lời hai câu hỏi của Thẩm Trình, Tri Nhạc đứng đó, nhìn Thẩm Trình chậm rãi cất từng món đồ vào rương hành lý.

“Hành lý của em, đã soạn xong rồi.” Tri Nhạc không có gì để nói, nhẹ giọng thỏ thẻ: “Ông nội, soạn giúp em.”

Thẩm Trình không tiếp lời.

Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, Thẩm Trình không đuổi cậu ra ngoài, cũng không muốn nhiều lời với cậu. Thật ra hôm qua Thẩm Trình nói phải rời đi nhưng lại không nói chuyện không đưa theo Tri Nhạc cho cậu biết. Thẩm Trình rời đi trước sẽ khiến cậu rời khỏi ông nội sớm hơn, mà chuyện cậu đi, trong suy nghĩ của Tri Nhạc, là chuyện mà hai ông nội đã bàn xong, chuyện đã định tất nhiên là phải giữ lời.

Nhưng thái độ của Thẩm Trình khiến Tri Nhạc dần nhận ra một vấn đề.

“Thực xin lỗi.” Tri Nhạc bỗng nhiên mở miệng nói.

Thẩm Trình ngước mắt, nhướng mày, “Cái gì?”

“Em là đứa ngốc, xin lỗi.”

Tri Nhạc nhẹ nhàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.