Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 12, hay nói cách khác, chính là ngày cuối cùng của một năm. Mới sáng ra mọi người đã bị Sở Hạo Vũ kéo đến tập trung một chỗ, khí vũ hiên ngang nói: “Các đồng chí, hôm nay là một ngày cực kỳ đặc biệt, để không lãng phí thanh xuân, để tổng kết lại một năm hoàn mỹ, tớ tuyên bố, mọi người cùng nhau làm chút chuyện kích thích đi.” Sở Hạo Vũ vừa nói xong, mọi người chẳng thèm nể nang giải tán hết, chỉ còn mỗi Chi Lý đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Sở Hạo Vũ cuống quýt gọi mọi người lại: “Chớ đi a, chẳng lẽ các cậu không muốn đột phá bản thân để năm mới càng thêm tốt đẹp? Không muốn nếm thử chút kinh hãi đảm chiến, để lại một nét bút tươi sáng trong hồi ức?”
“Cái loại hồi ức ấy có thể không lưu lại thì tận lực không lưu.” Kha Bố đập nát sự nhiệt tình của Sở Hạo Vũ. Chi Lý suy xét trong chốc lát, chậm rãi lên tiếng: “Có thể.” Sau khi Chi Lý đồng ý, mọi người đều quay lại, Kha Bố chắc chắn Chi Lý tuyệt đối không muốn phổi hợp với sự nhiệt tình của Sở Hạo Vũ, mà là chán quá muốn giết thời gian.
“Nếu Chi Lý đã đồng ý, thì đành vậy.” Mọi người đều đáp lại.
“Các cậu đối xử khác nhau như vậy là có ý gì, giữa tớ và Chi Lý ở trong lòng các cậu chêch lệch lớn đến mức nào hả?” Sở Hạo Vũ tức giận.
“Việc này trong lòng cậu biết rõ nhất, đừng bảo chúng tớ phải nói ra chứ? “ Tô Ấu Ngôn lạnh lùng nói ra sự thật.
Kha Bố nhún nhún vai: “Tới không muốn tham gia loại chuyện nhàm chán này, lẽ nào cho rằng mọi người sẽ vui tươi hớn hở nhận khiêu chiến, thành tích sẽ vụt bay cao, rồi xuất hiện tám khối cơ bụng, linh hồn sẽ được rửa tội, cái chuyện không hề ý nghĩa lãng phí thời gian ấy, mơ đi nhá .”
Kha Bố mới vừa dợm bước, Sở Hạo Vũ nói: “Thách thức đều yêu cầu độ khó cao, cậu sợ chứ gì?”
Kha Bố bước thêm một bước, Sở Hạo Vũ nói: “Không muốn mất mặt trước Chi Lý yêu quý của cậu chứ gì.”
Kha Bố tiếp tục bước đi, Sở Hạo Vũ nói: “Chẳng lẽ cậu không muốn trông thấy cảnh Chi Lý vì khiêu chiến thất bại mà mất mặt?” Kha Bố đựng khựng lại, đây không thể nghi ngờ là miếng mồi rất hấp dẫn, Chi Lý gật gật đầu: “Thì ra tớ sẽ mất mặt.”
“Cậu tiếp thu nhanh nhỉ!! Hết cách rồi, cậu đã yêu cầu như vậy, không phải tớ muốn trông thấy Chi Lý mất mặt, các cậu thật là, xem tình cảm của tớ đối với Chi Lý là gì vậy hả?”
“Cậu còn không nín nổi cười kia kìa.”
Sau khi được tất cả đồng ý, Sở Hạo Vũ chà chà tay, hưng phấn đến độ đỏ cả mặt: “Đầu tiên là thách thức tập thể để làm nóng người, sau đó từng người nhận thách thức, trước phải nói rõ, nếu tất cả mọi người cùng tham gia, sẽ không có đạo lý lùi bước, tựa như đã ký lên giấy sinh tử. Đương nhiên vì sự tồn tại của tiểu tổ bí mật, Trương Lạc sẽ không tham gia hoạt động gì sất, để tránh bại lộ thực lực thâm hậu của tổ chức.”
“Cậu chém hơi nhiều rồi đấy.”
Sở Hạo Vũ hắng giọng, tiếp tục nói: “Nếu mọi người lùi bước, thì hình phạt sẽ là đánh với Chi Lý.” Lời này vừa thốt ra, ai nấy đều hít một hơi khí lạnh, đùa kiểu gì vậy, quả thực không có đường lui, tình nguyện mổ bụng cũng sẽ không chọn cái này, hiếm khi mọi người thống nhất ý kiến với nhau.
Ứng Tu Kiệt bắt đầu trở nên kích động, hăng hái giơ tay lên hét lớn: “Hãy xem sức mạnh đàn ông của tớ bùng nổ, khiêu chiến gì đó cứ tự nhiên mà đến, đánh bạn học hay đánh thầy giáo?” Trong lúc vô ý Ứng Tu Kiệt đã bại lộ sự khủng bộ của mình.
Công Chu cũng gật đầu: “Tớ sẽ cố thử xem sao, chỉ cần không vi phạm đạo đức của mình.”
Chu Hân Hợp tán thành: “Tớ, tớ cũng muốn thay đổi tính cách nhát gan của mình, có lẽ việc này sẽ giúp được.”
Tô Ấu Ngôn không nói gì, Kha Bố nhún nhún vai, xem ra người không có áp lực nhất chính là Chi Lý.
Kha Bố, Ứng Tu Kiệt, Sở Hạo Vũ, Công Chu đứng trước cửa nhà vệ sinh, mấy người tôi đẩy anh anh đẩy tôi, không ai dám tiên phong đi đầu, thách thức tập thể đầu tiên làm nóng người chính là cùng nhau vào WC nữ, Tô Ấu Ngôn và Chu Hân Hợp vào WC nam, nhưng phải là lúc ra chơi của tiết hai khi có nhiều người nhất. Kha Bố có thể tưởng tượng ra thách thức tiếp theo xấu xa đến mức độ nào.
“Vũ Thái, cậu là học sinh tiểu học à, cậu nói ra trước thì đi đầu đi.” Kha Bố mang máng nghe thấy tiếng cười đùa của nữ sinh ở bên trong, Tô Ấu Ngôn Chu Hân Hợp ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng. Chu Hân Hợp có vẻ rất khẩn trương, bất an túm lấy góc áo, còn thái độ của Tô Ấu Ngôn thì hoàn toàn ngược lại.
Bốn thằng con trai đẩy tới đẩy lui, không ai nguyện ý xung phong.
“Cứ tiếp tục như vậy, bọn mình sẽ bị bắt gặp mất.” Công Chu lo lắng.
Ngay cả Ứng Tu Kiệt cũng có chút do dự, lẩm bẩm lầu bầu thôi miên bản thân: “Mình là đàn ông, mình là đàn ông, mình là đàn ông, đàn ông thì không nên lùi bước trước việc nhỏ nhặt.”
Chi Lý từ phòng học đi tới, chuẩn bị tiến vào WC nam, thấy cả đám đang đứng bên ngoài WC, còn rất tự nhiên đặt câu hỏi: “Các cậu đang làm gì vậy?”
“Cậu quên nhanh thật đấy!!! Đương nhiên là thách thức, buổi sáng đã nói rồi đó, vào Wc nữ, cậu đừng hòng chơi xấu.”
“À.” Chi Lý chuyển hướng đi về phía WC nữ, sau khi bình tĩnh lại, Kha Bố thiếu chút nữa quên mất, Chi Lý vốn không có thường thức cơ bản và cảm thấy xấu hổ của con người, mấy cặp mắt khẩn trương dõi theo Chi Lý, Chi Lý tiến vào trong WC náo nhiệt, có cô đang rửa tay, có cô đang make up trước gương, ai nấy sau khi nhìn thấy Chi Lý đều ngây ngẩn cả người, dừng mọi động tác.
“Chi, Chi Lý đại nhân, sao cậu lại ở đây?” Xem ra cách gọi Chi Lý đã lan truyền cả năm nhất, các nữ sinh đỏ mặt, cô thì giật nhẹ áo, cô thì cào cào tóc. Thật kỳ lạ! Đây là phản ứng khi trông thấy con trai đi vào WC nữ sao? Kha Bố ở bên ngoài tức giận vểnh tai nghe ngóng, đều do cái mặt đẹp trai đáng chết kia, mị hoặc chúng sinh. Chi Lý tự nhiên đánh giá WC nữ sau đó nói: “A, không có việc gì, đi nhầm.” Dứt lời Chi Lý xoay người đi ra.
“Thế mà được à!! Ai mà tin chứ.”
Đợi Chi Lý đi khuất, đám con gái ở trong hưng phấn thảo luận, bởi vì WC có cách gian, cho nên sẽ không nhìn thấy thứ không nên nhìn, hành động của Chi Lý tạo cho mọi người sự ủng hộ rất lớn, Sở Hạo Vũ thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực: “Cái gì a, hóa ra bây giờ nữ sinh cởi mở như vậy, các đồng chí, lên.” Sở Hạo Vũ đi đầu, ai nấy kiên trì xông vào, vừa đến cửa, các nữ sinh đã trông thấy bọn họ, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía: “Sắc lang, các cậu làm gì vậy, biến thái, không biết xấu hổ.”
“Ấy, chúng tớ đi nhầm.”
“Đi nhầm cái của nợ, ai tin.”Dứt lời tay có cái gì ném cái đó, còn dùng cả chổi và xô nước vệ sinh, Ứng Tu Kiệt giơ nắm tay lên: “Đừng nản lòng, mục tiêu là lượn một vòng, các anh em, lên.” Bốn người nhanh chân chạy quanh một vòng, trên người đều dính vô số thứ, ủ rũ chán nản. Sau khi chứng kiến sự khủng bố của nữ sinh, Kha Bố thề không bao giờ muốn vào WC nữ nữa, giấc mộng trước đây liền tiêu tan. Sở Hạo Vũ nhanh chóng khôi phục tinh thần, chỉa tay về phía hai cô nàng đứng đối diện: “Đến lượt các cậu.”
Kha Bố cũng nổi lên hứng thú, dù sao bản tính của con trai luôn không đổi, thích giở trò, dụ dỗ Chu Hân Hợp và Tô Ấu Ngôn: “Nhanh lên, không có gì đáng sợ đâu.” Kha Bố hiểu, WC nam so với WC nữ thông thoáng hơn nhiều, Wc nữ có cách gian, mà WC nam ngoài cách gian, còn có bồn tiểu nam, đi vào một cái sẽ thấy ngay nam sinh đang cầm tiểu đệ nhà mình đứng ở đó. Kha Bố vui sướng khi người gặp họa.
Chu Hân Hợp mặt mũi đỏ bừng cắn môi đang muốn bất cứ giá nào cũng phải xông vào, Tô Ấu Ngôn vươn tay cản lại: “Chờ Chi Lý ra rồi hẵng vào.” Tô Ấu Ngôn lý trí nhắc nhở, vừa nói xong, Chi Lý liền đi ra, cũng không liếc mắt nhìn mọi người một cái, dưới ánh mắt của mọi người quay trở lại lớp học, cái tên này chả có chút ý thức đoàn đội gì cả. Tô Ấu Ngôn kéo Chu Hân Hợp đi vào, Chu Hân Hợp vẫn nhắm tịt mắt, nam sinh đang đứng trước bồn tiểu đều quay đầu lại, nước tiểu phun được nửa chừng đều khựng lại, há hốc mồm, không biết phải phản ứng thế nào, ai đang định hút thuốc cũng chỉ cầm điếu thước đần ra, Tô Ấu Ngôn mặt không đổi sắc lần lượt đi ngang qua họ, lượn một vòng quanh WC nam: “Các cậu tiếp tục, chỉ vào thăm thú chút thôi.” Dứt lời Tô Ấu Ngôn lại kéo Chu Hân Hợp ra khỏi WC, vừa ra khỏi cửa liền trông thấy bộ mặt không có ý tốt của mọi người, Chu Hân Hợp trách cứ: “Nam sinh các cậu thật xấu xa.”
Vận động làm nóng người kết thúc, một đám đứng bên ngoài WC: “Kế tiếp căn cứ vào thực lực của mỗi người tiến hành thách thức tương ứng, xin nhớ kỹ để còn chuẩn bị.”
“Vũ Thái, rốt cuộc cậu rảnh rỗi đến mức nào hả?”
[ Thách thức của Chu Hân Hợp: đến sân vận động hỏi ít nhất mười nam sinh, anh cảm thấy dáng người em thế nào, em thấy ngực mình hơi lớn.
Thách thức của Công Chu: mặc quần áo con gái, khiến một nữ sinh có hảo cảm với mình.
Thách thức của Ứng Tu Kiệt: ở sau lưng cách một lớp áo cởi móc áo ngực của nữ sinh.
Thách thức của Tô Ấu Ngôn: mặc một bộ váy dễ thương trong lúc mọi người đang học thì đột nhiên đứng dậy nhảy một bài, sau đó làm như không có việc gì trở về chỗ ngồi.
Thách thức của Kha Bố: tốc váy của cô giáo phụ trách]
Mịa nó, mấy cái thách thức này đều phù hợp với sở thích xấu xa của Sở Hạo Vũ, chả trách cậu ta hưng phấn như vậy, không phải căn cứ vào thực lực mà là căn cứ vào nhược điểm của mỗi người, rất bi phẫn, Kha Bố là người đầu tiên không hài lòng: “Của tớ độ khó rất cao, hơn nữa, cho dù tớ đồng ý, Chi Lý cũng sẽ không đồng ý, chúng tớ là người yêu, hắn khẳng định sẽ để ý.” Kha Bố tìm đại một lý do.
“Chúng ta đến hỏi thử xem.”
Cả đám chậm rãi đến tìm Chi Lý, sau qua khái quát một lần cho Chi Lý đang đọc sách, Chi Lý chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Tớ không ngại.”
“Cậu cố ý, bán đứng tớ!!!” Kha Bố đặt tay lên quyển sách.
“Cái gì?”
“Đừng giả bộ.”
“Cái gì?”
Tô Ấu Ngôn một lần nữa phát huy trí thông minh: “Hạo Vũ, vậy thách thức của cậu là gì?”
“Thách thức của tớ là sờ ngực mười nữ sinh.” Mọi người cầm lấy sách bên cạnh ném tới tấp: “Phủ quyết, cậu đã đưa ra thách thức cho bọn tớ, thách thức của cậu do chúng tớ quyết định.”
“Được, được rồi.”
Kha Bố cười lạnh: “Tớ muốn cậu buổi trưa ở giữa căn tin cầm một cái băng vệ sinh đổ đầy mực đỏ đặt lên mũi liều mạng hít, còn phải hét lên, a, thơm quá, sao lại thơm như vậy.” (=.=)
“Biến thái nhất chính là cậu.” Sở Hạo Vũ giãy chết, hại người chung quy sẽ hại mình a, mọi người toàn bộ nhất trí thông qua, Kha Bố lại hỏi: “Vậy thách thức của Chi Lý là gì? “
Sở Hạo Vũ vuốt cằm, lộ nụ cười âm hiểm: “Thách thức của hắn đương nhiên phải liên quan đến boss, khiến hiệu trưởng tự nguyện hôn tay hắn.” Lời này vừa ra, Kha Bố tìm được cơ hội phản kích: “Tớ không ngại!” So ra thì, Kha Bố cảm thấy cái của mình chưa là gì, nháy mắt trong lòng lấy lại được sự cân bằng.